Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 274: Chương 274
Lục Trạch Dân nhận thấy tư thế phòng bị của Tống Ngọc Lan khi cô khoanh tay trước ngực. Anh khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói pha chút trêu chọc: “Sao, em nghĩ anh sẽ cầu xin cho Chu Huệ à? Anh hỏi ý kiến em là vì bà nội nói năm nay anh không về nhà đón tết. Bà muốn hỏi liệu bà và ông nội anh có thể đến đây đón tết cùng chúng ta không?”
Tống Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, gạt tay Lục Trạch Dân ra: “Chuyện này không phải do em quyết định, anh phải hỏi bà nội em mới đúng.”
Đang nói dở, cánh cửa bỗng bật mở, một cô bé nhỏ nhắn chạy vào.
“Chị Ngọc Lan, chị về khi nào vậy?” Trương Nguyên Âm vui vẻ chạy tới, tay cầm sách vở, rồi nói tiếp: “Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy à? Em đến tìm cậu ấy để làm bài tập chung.”
“Chị mới về tối qua. Tối qua Ngọc Cảnh ngủ muộn, chắc giờ em ấy đang rửa mặt, em đợi một lát nhé” Tống Ngọc Lan đáp lại với nụ cười.
“Anh trai này là ai vậy?” Trương Nguyên Âm nhìn Lục Trạch Dân, mắt sáng rực.
Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân rồi nói với vẻ suy tư: “Đây là bạn trai mà trước đây chị đã kể với em.”
Trương Nguyên Âm ngạc nhiên, đặt sách vở xuống, rồi đi quanh Lục Trạch Dân vài vòng, lúc thì gật đầu, lúc thì ngập ngừng như muốn nói điều gì.
Tống Ngọc Lan nhìn cô bé, không nhịn được cười: “Sao vậy Nguyên Âm?”
Trương Nguyên Âm bước nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Tống Ngọc Lan, ghé sát tai cô và thì thầm bằng giọng nhỏ như gió thoảng: “Chị Ngọc Lan, bạn trai của chị đúng là đẹp trai hơn anh trai em. Nhưng… hình như anh ấy bị vấn đề về chân, phải ngồi xe lăn. Như vậy chắc chị sẽ rất vất vả. Hay là chị cân nhắc nhận luôn anh trai em làm bạn trai nữa đi? Anh ấy có thể chăm sóc cả hai người!”
Tuy lời thì thầm rất khẽ, nhưng không lọt qua được tai Lục Trạch Dân.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén hướng về phía Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan suýt bật cười trước lời đề nghị của Trương Nguyên Âm, vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, bạn trai chị chỉ đang bị ốm thôi, anh ấy sẽ sớm khỏe lại.”
Ánh mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ và bối rối, rõ ràng không ngờ rằng Trương Nguyên Âm lại nói ra những lời như vậy.
Khi liếc nhìn sang Lục Trạch Dân, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, liền biết chắc anh đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
Cô nhanh chóng bảo Trương Nguyên Âm đi tìm Tống Ngọc Cảnh. Sau khi cô bé đi xa, Tống Ngọc Lan mới giải thích: “Trẻ con nói linh tinh thôi, anh đừng để ý.”
Lục Trạch Dân khẽ mỉm cười, nhướng mày: “Ồ, vậy à?”
“Anh trai Nguyên Âm từng cứu em một lần, hai gia đình lại là hàng xóm nên đi lại khá thường xuyên,” Tống Ngọc Lan giải thích và kể lại câu chuyện về chồng cũ của Phan Phương tới gây chuyện.
Nụ cười của Lục Trạch Dân dần thu lại: “Gặp chuyện như thế, sao em không gọi cho anh?”
“Chuyện xảy ra bất ngờ, em không kịp nghĩ đến” Tống Ngọc Lan đáp nhẹ nhàng: “Hơn nữa, anh ở trong quân đội rất bận, em không muốn làm phiền anh vì những chuyện thế này.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Một lúc sau, Lục Trạch Dân mới khẽ nói: “Ngọc Lan... Anh cảm thấy em chưa hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.”
Tống Ngọc Lan thắc mắc: “Tại sao em phải dựa vào anh?”
Trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, hai chữ “dựa dẫm” vô cùng xa lạ đối với Tống Ngọc Lan.
Lục Trạch Dân thay đổi cách hỏi: “Để anh hỏi thế này, nếu chúng ta đã kết hôn và trở thành một gia đình, em có nói với anh khi gặp chuyện không?”
Tống Ngọc Lan ngẩn ra. Liệu cô có nói với Lục Trạch Dân không?
Lục Trạch Dân làm trong quân đội, bị ràng buộc bởi quy tắc và kỷ luật, điều này hạn chế tự do cá nhân rất nhiều. Dù hai người sống cùng một thành phố, nhưng xét kỹ thì đây cũng gần giống với một mối quan hệ yêu xa. Và những nhược điểm của yêu xa thì họ cũng có.
Nếu Lục Trạch Dân không phải là quân nhân, nếu mỗi ngày hai người sống như gia đình, gặp nhau thường xuyên thì Tống Ngọc Lan nghĩ có lẽ cô sẽ chia sẻ với anh.
Nhưng cô không thể nói điều đó ra. Nếu nói thì có thể sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Lục Trạch Dân về tương lai.
“Trạch Dân, tính cách của em không phải là kiểu cô gái nhỏ yếu đuối. Khi gặp vấn đề thì suy nghĩ đầu tiên của em luôn là em phải giải quyết thế nào, chứ không phải tìm người cứu giúp.”
Nghe câu trả lời này, trong lòng Lục Trạch Dân không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát.
Anh hiểu rằng Tống Ngọc Lan chưa bao giờ đặt hy vọng lên người anh.
Nếu đổi lại là anh ở vị trí của cô, anh cũng sẽ làm điều tương tự. Chính vì tính cách giống nhau nên giữa họ thiếu đi một sự kết nối sâu sắc hơn, một mối ràng buộc mạnh mẽ.
Họ cần nhiều thời gian hơn để xây dựng niềm tin và sự phụ thuộc lẫn nhau. Chỉ khi Tống Ngọc Lan chịu hạ bớt phòng bị và mở lòng thì họ mới có thể cùng nhau đối mặt với cuộc sống, trở thành điểm tựa vững chắc cho nhau.
Danh sách chương
- Chương 1: Từ Hôn
- Chương 2: Diện Mạo Hồ Ly Tinh
- Chương 3: Bắt Đầu Lại Từ Con Số 0
- Chương 4: Tát
- Chương 5: Bịa Đặt
- Chương 6: Lại Rơi Xuống Nước
- Chương 7: Không Cưới Cũng Phải Cưới
- Chương 8: Tới Bệnh Viện
- Chương 9: Tỉnh Lại
- Chương 10: Canh Gà
- Chương 11: Trách Móc Lẫn Nhau
- Chương 12: Chẳng Lẽ Bị Sẩy Thai
- Chương 13: Làm Loạn
- Chương 14: Về Nhà
- Chương 15: Suy Nghĩ Chuyện Kiếm Tiền
- Chương 16: Lên Núi
- Chương 17: Tìm Kiếm
- Chương 18: Linh Chi Đen 1
- Chương 19: Linh Chi Đen 2
- Chương 20: Tất Nhiên Là Bà Tin Cháu Rồi
- Chương 21: Chị Quên Rồi À Em Chưa Được Làm Hộ Khẩu Mà
- Chương 22: Con Trai Ấy Mà Có Sức Khỏe Là Được Học Hành Làm Gì
- Chương 23: Đồng Ý
- Chương 24: Lên Huyện
- Chương 25: Liêu Phúc Hiên
- Chương 26: Bán Linh Chi Đen 1
- Chương 27: Bán Linh Chi Đen 2
- Chương 28: Sửa Tên Thành Tống Ngọc Cảnh
- Chương 29: Mục Tiêu Phấn Đấu
- Chương 30: Công Bố
- Chương 31: Phân Công Nhiệm Vụ
- Chương 32: Muốn Làm Hộ Cá Thể
- Chương 33: Nói Thẳng
- Chương 34: Ý Tưởng Mới
- Chương 35: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 1
- Chương 36: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 2
- Chương 37: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 3
- Chương 38: Thôn Trưởng Hoàng
- Chương 39: Phân Xử
- Chương 40: Lên Án
- Chương 41: Bên Bị Hại 1
- Chương 42: Bên Bị Hại 2
- Chương 43: Kết Thúc
- Chương 44: Tán Thành
- Chương 45: Nhờ Trông Nom Nhà Giúp
- Chương 46: Khai Thông Tư Tưởng
- Chương 47: Lần Cuối Cùng
- Chương 48: Chạm Mắt Trong Bóng Đêm
- Chương 49: Chào Cô Cô Cũng Đi Quảng Đông À
- Chương 50: Nhiệt Tình
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287
- Chương 288: Chương 288
- Chương 289: Chương 289
- Chương 290: Chương 290
- Chương 291: Chương 291
- Chương 292: Chương 292
- Chương 293: Chương 293
- Chương 294: Chương 294
- Chương 295: Chương 295 (Hoàn)