Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 268: Chương 268
Lục Trạch Dân nằm im lìm trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đều phát ra từ những thiết bị y tế, như thể đang vô tình thông báo về sự mong manh của sự sống.
Tống Ngọc Lan mặc bộ đồ bảo hộ dày cộp, được y tá đẩy xe lăn vào phòng chăm sóc. Ánh mắt cô không rời khỏi Lục Trạch Dân. Cảnh tượng trước mặt khiến tim cô quặn thắt. Người đàn ông mạnh mẽ, khỏe khoắn ngày nào giờ đây nằm đó với đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác, tựa như một cái xác vô hồn bị đè nặng bởi một sức ép vô hình.
Cô tiến lại gần và nắm lấy tay anh, cảm nhận nhịp đập yếu ớt nơi mạch máu, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối anh với thế giới này.
“Trạch Dân, là em đây, em là Ngọc Lan. Anh mở mắt nhìn em một chút được không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói lẫn đầy sự xót xa.
“Trên đời này sao lại có người ngốc như anh chứ? Vì cứu em mà đến cả mạng sống cũng không cần nữa à?”
“Em đã từng nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ, phải yêu nhau đến mức nào mới có thể kết hôn. Bây giờ em nghĩ em đã có câu trả lời rồi…”
Ký ức về cú ngã từ tầng ba ùa về. Khoảnh khắc ấy, tâm trí của Tống Ngọc Lan trống rỗng, chỉ còn nỗi sợ hãi dâng tràn. Sợ chết, sợ không thể kiểm soát bản thân, sợ không tự cứu được mình. Dù đã trải qua hai kiếp người thì nguy hiểm lớn nhất mà cô từng đối mặt cũng chỉ là cú ngã này.
Cô không muốn chết.
Vậy mà, khi thấy Lục Trạch Dân không chút do dự lao qua cửa sổ để cứu cô, trong đôi mắt cô chỉ còn lại hình bóng duy nhất của anh.
Ngọc Lan biết rằng chỉ cần Lục Trạch Dân tỉnh lại thì cô sẵn sàng dành cả đời để ở bên cạnh anh. Cô chợt hiểu được những cảnh phim anh hùng cứu mỹ nhân và cô gái sẵn sàng trao cả cuộc đời cho người anh hùng ấy. Cô cũng ước gì có thể lột da kẻ đã gây ra mọi chuyện này, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là sự sống của Lục Trạch Dân.
“Chỉ cần anh tỉnh lại, khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta sẽ cưới nhau.” Đó là lời hứa của Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân.
Cô ngồi cạnh giường, thủ thỉ với anh suốt nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, y tá phải vào nhắc nhở: “Cậu Lục cần được tĩnh dưỡng. Cô cũng bị thương, nên về nghỉ ngơi đi. Nếu có gì bất thường thì chúng tôi sẽ thông báo ngay.”
Tống Ngọc Lan được y tá đưa ra khỏi phòng, sau đó chú Vệ đẩy cô về phòng bệnh. Nhưng cô không hề nghỉ ngơi, chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài trời qua cửa sổ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cho đến khi y tá quay lại để thay thuốc.
“Cô Tống, cổ chân của cô bị gãy xương và nứt xương, ngoài ra còn có nhiều chỗ trên tay và chân bị bầm dập. Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn” y tá nói với vẻ cảm thông, sau đó giúp cô thay băng và dặn dò chú Vệ vài điều trước khi rời đi.
Chú Vệ đã đồng hành cùng Tống Ngọc Lan trong một khoảng thời gian, ông hiểu tính cách của cô rất kiên cường, đôi khi hơi bướng bỉnh. Ông biết rằng khuyên cô nghỉ ngơi sẽ không có tác dụng.
Sau khi cân nhắc, chú Ngụy quyết định dùng biện pháp mềm mỏng. Ông gọi điện cho giám đốc Uông, nhờ ông tìm người quen của Tống Ngọc Lan từ cửa hàng bánh Ngọc Lan đến để chăm sóc cô.
Trong những lúc thế này, chỉ có người thân cận ở bên cạnh an ủi thì mới có hiệu quả.
Khi Lưu Xuân vội vã đến, Tống Ngọc Lan bị buộc phải thoát khỏi cảm xúc của mình.
Cô bất lực nhìn chú Ngụy, sau đó lại nhìn Lưu Xuân đang ôm chặt cô vào lòng mà khóc.
“Con không sao thật mà, chỉ là bị trẹo chân thôi, tuyết rơi khiến đường trơn nên con không để ý dưới chân.”
“Phải bó bột chân phải, chân trái quấn băng, có bị xe đ.â.m cũng không đến mức này! Nói thật cho mẹ đi!” Lưu Xuân vừa sụt sùi vừa cẩn thận sờ xem trên người Tống Ngọc Lan còn chỗ nào bị thương không.
Tống Ngọc Lan thấy không giấu được nữa thì cũng đành thú nhận. Lưu Xuân đã khác, không còn là nhân vật mờ nhạt trong câu chuyện, có suy nghĩ riêng và không dễ bị cô dỗ dành như trước. Hơn nữa, Lục Trạch Dân vẫn đang nằm trong phòng hồi sức, nên dù có muốn giấu cũng chẳng giấu được.
...
“Trời ơi! Đồ vô lương tâm, mẹ không thể không đánh c.h.ế.t con mụ đó!” Lưu Xuân nói rồi liền xắn tay áo định đi ra ngoài.
Tống Ngọc Lan vội kéo lại: “Mẹ, mẹ ơi, chú Lục đã xử lý việc này rồi. Con cũng nhờ được Trạch Dân cứu, coi như trả nợ thay mẹ anh ấy. Chuyện này xem như con gặp xui xẻo, chúng ta đừng can thiệp thêm, đợi sau khi Trạch Dân tỉnh lại rồi tính tiếp.”
Nước mắt của Lưu Xuân lại trào ra không ngừng: “Trạch Dân thật là khổ mà.”
Tống Ngọc Lan liền chuyển sang đề tài khác, bởi vì cô sợ thấy người thân khóc và không biết phải an ủi thế nào: “Mẹ, con cảm thấy không thoải mái, mẹ lau người giúp con nhé.”
Danh sách chương
- Chương 1: Từ Hôn
- Chương 2: Diện Mạo Hồ Ly Tinh
- Chương 3: Bắt Đầu Lại Từ Con Số 0
- Chương 4: Tát
- Chương 5: Bịa Đặt
- Chương 6: Lại Rơi Xuống Nước
- Chương 7: Không Cưới Cũng Phải Cưới
- Chương 8: Tới Bệnh Viện
- Chương 9: Tỉnh Lại
- Chương 10: Canh Gà
- Chương 11: Trách Móc Lẫn Nhau
- Chương 12: Chẳng Lẽ Bị Sẩy Thai
- Chương 13: Làm Loạn
- Chương 14: Về Nhà
- Chương 15: Suy Nghĩ Chuyện Kiếm Tiền
- Chương 16: Lên Núi
- Chương 17: Tìm Kiếm
- Chương 18: Linh Chi Đen 1
- Chương 19: Linh Chi Đen 2
- Chương 20: Tất Nhiên Là Bà Tin Cháu Rồi
- Chương 21: Chị Quên Rồi À Em Chưa Được Làm Hộ Khẩu Mà
- Chương 22: Con Trai Ấy Mà Có Sức Khỏe Là Được Học Hành Làm Gì
- Chương 23: Đồng Ý
- Chương 24: Lên Huyện
- Chương 25: Liêu Phúc Hiên
- Chương 26: Bán Linh Chi Đen 1
- Chương 27: Bán Linh Chi Đen 2
- Chương 28: Sửa Tên Thành Tống Ngọc Cảnh
- Chương 29: Mục Tiêu Phấn Đấu
- Chương 30: Công Bố
- Chương 31: Phân Công Nhiệm Vụ
- Chương 32: Muốn Làm Hộ Cá Thể
- Chương 33: Nói Thẳng
- Chương 34: Ý Tưởng Mới
- Chương 35: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 1
- Chương 36: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 2
- Chương 37: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 3
- Chương 38: Thôn Trưởng Hoàng
- Chương 39: Phân Xử
- Chương 40: Lên Án
- Chương 41: Bên Bị Hại 1
- Chương 42: Bên Bị Hại 2
- Chương 43: Kết Thúc
- Chương 44: Tán Thành
- Chương 45: Nhờ Trông Nom Nhà Giúp
- Chương 46: Khai Thông Tư Tưởng
- Chương 47: Lần Cuối Cùng
- Chương 48: Chạm Mắt Trong Bóng Đêm
- Chương 49: Chào Cô Cô Cũng Đi Quảng Đông À
- Chương 50: Nhiệt Tình
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287
- Chương 288: Chương 288
- Chương 289: Chương 289
- Chương 290: Chương 290
- Chương 291: Chương 291
- Chương 292: Chương 292
- Chương 293: Chương 293
- Chương 294: Chương 294
- Chương 295: Chương 295 (Hoàn)