Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chương 338: Chương 338

Gân xanh trên trán cục trưởng Bạch hoàn toàn nổi lên, ông ta cúi đầu nhìn vết nước trà văng lên giày da của mình.

 

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi."

 

Thủy Lang lấy khăn tay ra, cục trưởng Bạch nuốt giận, định đưa tay nhận lấy nhưng lại thấy cô cầm khăn tay lau cằm mình.

 

Cục trưởng Bạch: "……"

 

Ông ta đột nhiên có một dự cảm không lành, gặp phải khắc tinh rồi!

 

"Thực ra vừa nãy ý tôi là muốn tự mình giới thiệu." Thủy Lang gấp khăn tay lại, nhét vào túi áo khoác: "Các lãnh đạo thật sự quá thân thiện, còn giới thiệu từng người một, nếu không phải tôi không nhịn nổi, cũng sẽ không ngắt lời mọi người."

 

Cục trưởng Bạch: "……"

 

Các cục trưởng khác: "……"

 

Cô có thể ngắt lời sớm hơn mà!

 

Cục trưởng Cẩu nghiến răng.

 

Đừng tưởng đang nói về ông ta!

 

Ông ta còn chưa nói hết câu!

 

Ông ta tên là Cẩu Hùng Vận!

 

Không phải Gấu Chó*!

 

(*Chơi chữ: Tên "Cẩu Hùng" nghe giống "gấu chó" – loài gấu nhỏ thường thấy ở Đông Nam Á.)

 

"Không cần cô giới thiệu nữa!" Cục trưởng Bạch đứng sang một bên, lại hừ lạnh lần nữa: "Chúng tôi đều biết cô là ai. Nhân viên trao đổi nhà ở của Cục Quản lý Nhà ở Phục Mậu, mặc dù đã có biên chế chính thức nhưng vẫn đang trong tháng thử việc đầu tiên, đại danh đỉnh đỉnh:Thủy Lang!"

 

"Không dám nhận." Thủy Lang khiêm tốn nói: "Chỉ là tình cờ lên trang nhất báo một lần thôi."

 

Cục trưởng Bạch: "?"

 

Ông ta có ý đó sao???

 

Đột nhiên, phó cục trưởng Cục Xây dựng như thể mới phản ứng kịp, vội vàng đứng dậy: "Cục trưởng, ngài qua bên này ngồi đi.”

 

Cục trưởng Bạch bước qua, đi được nửa đường còn đá nhẹ giày, hất văng lá trà, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải.

 

Vừa ngồi xuống, ông ta đã nhận ra có điều không ổn.

 

Khí thế lập tức yếu đi.

 

Yếu hơn cả Thủy Lang, người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

 

Cảm giác như ông ta vừa trở thành cấp dưới của cô, mà còn là một cấp dưới đắc lực.

 

Nhưng đứng lên lại càng không ổn.

 

Thế là chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

 

Ông ta quyết định vào thẳng vấn đề.

 

“Tôi nghe nói cô muốn bỏ đội thi công của Cục Xây dựng, tự lập một đội thi công để cải tạo khu Bình An?”

 

Thủy Lang quay đầu nhìn cục trưởng Bạch: "Lãnh đạo, tôi nào dám bỏ đội thi công, rõ ràng là các người đã bỏ mặc khu Bình An, không thể vì tôi chỉ là một nhân viên dù có biên chế nhưng vẫn đang trong tháng thử việc đầu tiên mà đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi được chứ?”

 

Cả phòng họp lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh.

 

Quá dữ dội!

 

Rõ ràng là đang bật lại!

 

“Chúng tôi bỏ mặc khi nào chứ?” Cục trưởng Bạch gõ lên xấp tài liệu trên bàn: "Công trình nào chẳng phải xếp hàng chờ phân bổ, khu Bình An đã được cấp tốc thông qua, chỉ mất một ngày đã gửi đội thi công qua cho cô rồi. Đây chỉ là sửa chữa đơn giản, đâu phải xây nhà mới. Cô muốn gì nữa, muốn điều đội thi công hàng đầu của thành phố tới sửa khu Bình An cho cô à, hay muốn tôi đích thân đến đó nghe cô chỉ đạo, vậy mới gọi là quản?”

 

“Xây dựng đô thị liên quan đến việc nâng cao năng lực khu vực, tất nhiên không thể điều động bừa bãi, tôi đâu có thiếu hiểu biết như vậy.”

 

Cục trưởng Bạch hừ mũi một tiếng, cuối cùng cũng giành lại được thế chủ động một chút: "Vậy chuyện này…”

 

“Thì ông đi đi.”

 

Cả phòng họp đột nhiên im bặt.

 

Cục trưởng Chu ngẩng đầu nhìn Thủy Lang.

 

Cục trưởng Bạch còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, biểu cảm thoáng ngơ ngác, giống như học sinh đột nhiên bị giáo viên chỉ điểm đứng dậy giữa lớp: "Gì cơ?”

 

“Tất nhiên, tôi sẽ không chỉ huy ông, dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé, dù có biên chế nhưng vẫn trong tháng thử việc đầu tiên.” Thủy Lang mỉm cười: "Ông qua đó, ông chỉ huy, ông phụ trách dẫn dắt đội thi công mới của cục chúng ta cải tạo khu Bình An. Đúng rồi, cục trưởng Bạch có biết bản thiết kế không?”

 

“Nhảm nhí, tôi đương nhiên biết.” Cục trưởng Bạch vừa dứt lời liền đập bàn đứng dậy: "Cô đúng là không biết sợ, thật sự cho mình là trời rồi, nói chuyện làm việc chẳng có quy tắc gì cả! Tôi nói cho cô biết, muốn làm việc thì phải từng bước theo quy định, đừng sinh ra những suy nghĩ không nên có! Dù cô có tài giỏi đến đâu cũng phải hiểu rằng, không có quy tắc thì không thể thành khuôn mẫu!”

 

“Làm việc thì đúng là phải có quy tắc, quả thật không có quy tắc thì không thể thành khuôn mẫu.” Thủy Lang nhìn mọi người: "Nhưng không thể mãi rập khuôn, mà phải tập trung vào nhu cầu của dân, không ngừng cải tiến phương thức, đẩy nhanh tiến độ, có như vậy cuộc sống của cư dân mới nhanh chóng được cải thiện, và việc xây dựng đô thị mới có thể thực sự phát triển nhanh chóng.”

 

Cục trưởng Bạch: “Rập khuôn thì sao chứ? Một viên gạch, một bao xi măng, cứ từng bước rập khuôn mà xây nhà, đó mới là con đường vững chắc và ổn định nhất. Nếu không rập khuôn, chỉ cần sai một bước là thành nhà nguy hiểm, phải đập đi xây lại, cô hiểu cái gì chứ!”

 

“Vậy tại sao Cục Quản lý Nhà ở và Cục Xây dựng lại cần thành lập Phòng Cải cách và Phát triển?”

 

Thủy Lang nhìn thẳng vào cục trưởng Bạch, nhấn mạnh từng chữ:

 

“Phòng. Cải. Cách. Và. Phát. Triển.”

 

Cục trưởng Bạch: “……”

 

Nhìn cục trưởng Bạch khí thế lập tức bị dập tắt, trợn mắt nhưng không nói được lời nào.

 

Mọi người: “!!!”

 

Phòng họp rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, kéo dài suốt một phút.

 

Khi mọi người còn đang suy đoán cục trưởng Bạch sẽ phản ứng thế nào, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn sang.

 

Mọi người lại lần nữa: “!!!”

 

Giây tiếp theo, tất cả đồng loạt tránh ánh mắt của ông ta.

 

Chắc chắn không phải ý muốn bọn họ ra mặt rồi!

Cục trưởng Bạch hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ đích danh:

 

“Cục trưởng Quách có cao kiến gì không?”

 

Cục trưởng Quách vừa mới cầm tách trà lên, định uống trà để tránh né, tay đột nhiên run lên, suýt chút nữa làm nước trà đổ ra ngoài.

 

Mọi người trong phòng không cho ông ta cơ hội giả ngu, ánh mắt lập tức tập trung hết vào người ông ta.

 

Bao gồm cả Thủy Lang.

 

Cục trưởng Quách thầm tức giận!

 

Lão hồ ly!

 

“Cái này... Đều đúng, đều đúng.”

 

Cục trưởng Bạch lại hừ lạnh lần nữa, nói thẳng:

 

“Hôm qua ông nói nhiều nhất, hôm nay sao miệng lại giống như bị cưa mất rồi vậy hả?”

 

Cục trưởng Quách lại run lên!

 

Chơi gì mà chơi lật mặt ngay tại chỗ thế này?

 

“Chuyện này… Tôi thấy cục trưởng Cẩu chắc chắn có cao kiến hơn!”

 

Mấy người Thủy Lang đồng loạt quay sang nhìn cục trưởng Cẩu.

 

Cục trưởng Cẩu, người vừa mới may mắn thoát nạn, còn đang xem kịch vui: “?”

 

Mẹ kiếp!

 

“Ở đây có nhiều anh cả như vậy, đàn em như tôi nào dám nói gì, cục trưởng Phương phát biểu sẽ hợp lý hơn.”

 

Cục trưởng Phương: “!”

 

Theo thứ tự thì người tiếp theo lẽ ra phải là cục trưởng Ngô chứ?

 

Sao lại nhảy thẳng sang ông ta bên đối diện?

 

Hơn nữa, ông ta trước giờ rất ít nói chuyện mà!

 

Cục trưởng Chu và hai vị phó cục trưởng liếc nhau mỉm cười, tựa lưng vào ghế, thái độ thoải mái không chút căng thẳng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với những người còn lại đang căng như dây đàn.

 

Cục trưởng Bạch không cho bọn họ cơ hội đá bóng trách nhiệm nữa, nói thẳng:

 

“Cục trưởng Phương, ông nói đi.”

 

Thủy Lang cầm tách trà lên, thổi bay lá trà rồi nhấp một ngụm.

 

Lông mày lập tức cau lại.

 

Trà của Lâm Hậu Bân là trà không cần phiếu, cũng không cần tiền sao?

 

Đắng c.h.ế.t đi được!

 

Cục trưởng Phương, người vừa định nói thẳng quan điểm của mình, thấy Thủy Lang nhíu mày, lập tức nuốt lại lời định nói, suy nghĩ thêm một chút, rồi mới lên tiếng:

 

“Người trẻ tuổi tư duy linh hoạt, tràn đầy nhiệt huyết, điểm này những người già chúng tôi không thể so sánh được. Nhưng muốn qua sông, vẫn phải dựa vào ngựa già quen đường, nếu không biết nông sâu, bước hụt một bước, rất có thể sẽ bị nước nhấn chìm, bờ còn không lên được thì còn chạy xa thế nào được?”

 

Thủy Lang đặt tách trà xuống.

 

Âm thanh không nặng không nhẹ nhưng lại đập thẳng vào lòng từng người một.

 

Bầu không khí lại căng thẳng lên lần nữa.

 

Không để Thủy Lang có cơ hội lên tiếng, cục trưởng Ngô, người có phong thái uy nghiêm, đột nhiên nói tiếp:

 

“Phục Mậu muốn dùng ngõ Bình An để tham gia, tất cả chúng ta đều không đồng ý. Vì sao? Ngõ Bình An là một nơi lộn xộn như vậy, dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Tôi đã gửi đơn lên Hiệp hội Cải tạo Cũ rồi, yêu cầu hủy bỏ đăng ký của Phục Mậu đối với ngõ Bình An…”

 

Thủy Lang đột nhiên lên tiếng cắt ngang:

 

“Vẫn chưa đăng ký mà.”

 

Cục trưởng Ngô, người đang nói với khí thế hùng hồn: “……?”

 

Cục trưởng Chu lập tức xen vào, cười nói:

 

“Lão Ngô, sao ngay cả tình hình cụ thể cũng chưa nắm rõ mà đã vội vã chạy đến đây thế?”

 

Sắc mặt cục trưởng Ngô thoáng hiện lên vẻ lúng túng.

 

Khí thế mất sạch, chỉ còn lại dáng vẻ oai phong.

 

“Chưa đăng ký thì càng tiện hơn.” Cục trưởng Bạch tiếp lời: "Giải Ngọc Lan không chỉ đánh giá việc sửa chữa mặt tiền khu dân cư, mà còn xét cả kết cấu bên trong. Mỗi tòa nhà ở ngõ Bình An đều có hình dáng và bố cục khác nhau, chẳng khác nào đem mẫu giáo đi so với sinh viên đại học. Nếu thắng thì chỉ là thắng không công bằng, còn nếu nói thẳng ra, thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, hoặc là làm bẽ mặt người khác!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận