Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động

Chương 7: Chương 7

Nhận được chỉ thị của lãnh đạo, Chu Mỹ Tây ngựa không dừng vó mà trở về nhà tắm rửa đi ngủ.

Một giấc này ngủ thật sự rất sâu, ngày hôm sau khi thức dậy cuối cùng cô cũng cảm thấy hồn về với thân xác của mình rồi.

Sáng nay Lăng Nguyệt không có đến công ty cũng không có dặn dò đặc biệt nào, Chu Mỹ Tây ở văn phòng vùi đầu làm việc của mình, buổi trưa đến nhà ăn liếc nhìn một cái, phát hiện không có món nào muốn ăn, cô dứt khoát quay về gọi một nồi Malatang đến phòng trà nước ăn.

Malatang đến hơi muộn, khi đồ ăn đến tay mọi người trong văn phòng hầu như đã quay lại nghỉ trưa, công ty yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng ho hoặc là âm thanh nhấn con chuột máy tính. 

Chu Mỹ Tây đeo tai nghe ở trong phòng trà nước vừa xem gameshow vừa ăn cơm, có người vào gọi cô đều không nghe thấy, tận đến khi đối phương kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, Chu Mỹ Tây mới chú ý đến, vội vàng ngẩng đầu tháo tai nghe xuống hỏi: “Lăng tổng, anh ăn cơm chưa?” 

“Ăn rồi tôi mới đến đây.” tầm mắt Lăng Nguyệt rơi xuống đồ trong bát trước mặt cô, nguyên bát đỏ au, nhịn không nổi cười nói: “Cay như thế cũng ăn được sao?”
“Vẫn ăn được ạ, thực ra cũng không cay lắm.” Chu Mỹ Tây cười lau miệng nói, “Chỉ là nhìn cay mà thôi.”

Nhưng cô vẫn ăn đến mức chóp mũi đổ mồ hôi, đôi mắt ngập nước, môi cũng có chút phiếm hồng, ánh mắt của Lăng Nguyệt dừng ở trên mặt cô—tránh ra xa.

Đối phương đang ăn cơm, anh cũng không muốn ở chỗ này nói chuyện công việc, cũng không muốn làm phiền cô dùng cơm, bèn quay người đến trước máy pha cà phê tự làm cho mình một ly cà phê.

Nghĩ đến bát Malatang đỏ au kia của Chu Mỹ Tây, thuận tay cũng làm cho cô một ly mang đến trước bàn cho cô. 

Chu Mỹ Tây quả thực là thủ sủng nhược kinh, suýt chút nữa đứng dậy nhận lấy, “Cảm ơn Lăng tổng.”

Thấy anh sau khi cầm ly cà phê không lập tức ra khỏi phòng trà nước, đoán là đối phương có công việc cần giao cho cô, Chu Mỹ Tây bèn gia tăng tốc độ ăn cơm của mình. Nếu không phải là cô vừa mới bắt đầu ăn, mắt thường khẳng định thấy tốc độ xử lý bữa trưa của cô.

Lăng Nguyệt thấy vậy dứt khoát đặt ly cà phê mới uống được mấy ngụm xuống, cười nói: “Cô cứ từ từ ăn, không cần vội.” Nói xong anh liền quay về văn phòng.

Anh đoán nếu bản thân còn ngồi ở đây thêm nửa phút nữa đối phương có thể sẽ bị nghẹn cơm.

Chu Mỹ tây ăn xong thu dọn xong xuôi mới đi vào văn phòng của Lăng Nguyệt.

Cô mang vào cho anh một ly cà phê mới, đặt trên bàn anh, “Lăng tổng, anh tìm tôi?”

“Tối hôm qua vất vả cho cô rồi.” Lăng Nguyệt nói, Lâm Tử Dao có tính cách như nào anh biết rất rõ, tối qua sợ là làm khó Chu Mỹ Tây rồi.

“Không vất vả ạ.” Chu Mỹ Tây nghe hiểu ý, vô cùng tinh ý giải thích: “Tôi chỉ là trao đổi qua lại với trợ lý của Lâm tiểu thư mà thôi.”

“Ừm.” Biết cô không có bị làm khó, Lăng Nguyệt thả lỏng tâm tình, lại nói: “Cô ấy nói cô hai ngày này có thời gian giúp tôi đi tặng quà một khách hàng bên ngoài, là chuẩn bị cái gì thế?”

“Một bộ dụng cụ ăn uống, máy tính bảng mới, còn có một hộp tổ yến và một hộp Hòa Ngưu.” Chu Mỹ Tây nói.

Lăng Nguyệt nghe vậy hơi nhướng mày, không thay đổi giọng điệu nói: “Là cô chọn sao?”
“Quà là tôi và tiểu Tống chọn, nhưng là tôi quyết định tặng phần quà đó cho Lâm tiểu thư.” Chu Mỹ Tây đoán có lẽ là mình không làm gì sai, vậy nên cô cố ý hỏi: “Có vấn đề gì sao ạ? Lăng tổng.”
Quả nhiên Lăng Nguyệt cong cong khoe mới, đáy mắt lộ ra ý cười, khen ngợi nói: “Không có vấn đề gì, cô rất có mắt nhìn.”

Phần quà này cho dù tặng có khách hàng nam hay khách hàng nữ đều được, nhưng so sánh ra, rõ ràng tặng khách hàng nam sẽ hợp hơn.

Lăng Nguyệt nhớ bên trong đồ bọn họ mua là có kính râm, trâm cài ngực, khăn quàng cổ, nhưng cô không có chọn bất cứ thứ gì–đặt vào bên trong.

Cũng chỉ có tổ yến phù hợp với khách hàng nữ, ăn ngon, cả người hoàn toàn không lộ ra chút mơ màng nào.

Chọn phần quà này, ở góc độ của anh, vô cùng hài lòng.

Chu Mỹ Tây vậy nên cũng cười cười, “Cảm ơn sự khen ngợi của Lăng tổng.”

Lăng Nguyệt từ khi bắt đầu hỏi cô chuẩn bị đồ gì, liền nhìn về phía cô.

Khi giao tiếp Lăng Nguyệt luôn có thói quen nhìn vào mắt đối phương, chỉ là khoảng thời gian này anh luôn cố ý lảng tránh ánh mắt cô, mặc dù không hay lắm nhưng có thể tránh được ngại ngùng.

Bởi vì nhìn mặt cô, anh sẽ nhớ đến mình ở trong thang máy bị cô đánh vào bộ phận riêng tư.

Lúc đó lực đạo không nhỏ, anh chịu đựng vào văn phòng, khi ngồi xuống còn cảm thấy hơi khó chịu.

Hơn nữa sau khi cô đến văn phòng anh, mặc dù cô cố gắng che đậy, trong ánh nhìn tò mò không che đậy quan sát anh.

Đối phương rõ ràng cũng biết là mình đã đánh vào chỗ đó. Vậy nên anh càng cảm thấy ngại hơn.

Tối đó cô uống nhiều, khi xe dừng lại ở quán bar Lăng Nguyệt cũng thi thoảng nhìn cô, khi đó trên mặt cô không có chút chột dạ với ngại ngùng nào, chỉ thản nhiên nhìn anh, do vậy anh cũng không tránh mặt nữa.

Tối đó khi Lăng Nguyệt hỏi cô, biểu tình của đối phương nghiêm túc trả lời, khi hỏi lại anh có vấn đề gì không đáy mắt lộ ra tia gian xảo, sau khi được khen người còn lộ ra tia đắc ý cùng vui mừng, hoàn toàn không có ngại ngùng với lảng tránh.

Lăng Nguyệt tự nhiên cũng không thấy không được thoải mái.

Nhưng Lăng Nguyệt rất đúng mực, biết sau khi đề tài này kết thúc đối diện sẽ xấu hổ, do vậy nhất thời né tránh ánh mắt, né tránh tầm nhìn.

Chu Mỹ thấy nói xong, Lăng Nguyệt lại tránh ánh mắt, cũng rất thức thời nói: “Lăng tổng vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Được.” Lăng Nguyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Chu Mỹ Tây không có nhìn vào mắt anh, nghe được tiếng đồng ý liền quay người rời đi.

Chu Mỹ Tây sau khi nghỉ trưa dậy Lăng Nguyệt đã không còn ở văn phòng.

Gần đến giờ tan ca, các bộ phận tăng ca đang nối tiếp nhau báo cơm, nhà ăn công ty chỉ cung cấp bữa trưa, do đó Chu Mỹ Tây liên hệ với quán ăn bên ngoài, đem số lượng với ghi chú các món gửi qua.

Nghĩ đến mọi người đều đang tăng ca, Chu Mỹ Tây lại thêm cho họ đĩa hoa quả.

Cô cũng gọi cho bản thân một phần, định ở công ty ăn xong rồi đi thay Lăng Nguyệt đi tặng quà khách hàng, kết quả đồ ăn đặt còn chưa đến, Lăng Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của cô.

Anh gõ gõ cửa, Chu Mỹ Tây lập tức đứng dậy, “Lăng tổng, có chuyện gì sao ạ?”

“Hôm nay có có thời gian đi tặng quà không?” Lăng Nguyệt hỏi.

“Tôi định một lát nữa mới đi.” Chu Mỹ Tây nói.

Lăng Nguyệt: “Tôi đi cùng với cô.”

Chu Mỹ Tây bất ngờ, “Anh cũng muốn đi sao?”

“Ừm, vừa hay tôi có vài tài liệu muốn đưa cho Ngô tổng xem, nhớ ra tối nay cô định đi tặng quà, thuận đường cùng đi.”

“Dạ vâng.” Chu Mỹ Tây xoay người từ trên bàn cầm lấy chiếc áo khoác, “Tôi lập tức chuẩn bị Lăng tổng.”

Lăng Nguyệt gật đầu: “Tôi đến tầng hầm đợi cô.”

Chu Mỹ Tây vội vàng thu dọn đồ trên bàn, sau đó quàng khăn, tắt đèn đóng cửa chạy xuống.

Lăng Nguyệt ở trong xe đợi cô, Chu Mỹ Tây không có lên xe, mà đến bên cửa lái xe hơi cúi người, người bên trong lập tức hạ cửa xe xuống.

“Lăng tổng, tôi lái xe theo anh, một lát nữa tặng quà cho Ngô tổng xong, tôi còn muốn đi tặng quà cho Lý tổng nữa.” Chu Mỹ Tây nói.

Lăng Nguyệt gật đầu: “Được.”

Lăng Nguyệt lái xe đi trước, Chu Mỹ Tây lái xe theo anh.

Ra khỏi tầng hầm mới phát hiện trời bên ngoài mưa, cơn mưa không lớn, nhưng trùng với giờ cao điểm, tắc đường là điều không tránh khỏi.

Chờ qua đoạn tắc đường, xe Lăng Nguyệt đi đường ven sông, cuối cùng dừng lại ở cuối cây cầu.

Lăng Nguyệt bung một cây ô đen xuống xe, trên xe Chu Mỹ Tây cũng có ô, nhưng cô còn phải cầm đồ, đương nhiên không tiện che ô, liền từ ghế phụ lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, xuống xe đến cốp xe lấy đồ.

Tiếng bước chân đến gần, Lăng Nguyệt che ô đến bên cạnh cô, một tay giúp cô che ô, một tay thay cô cầm vài chiếc túi, “Đồ đây sao?”

“Vâng, cảm ơn Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây không có khách khí với anh, sau đó cầm vài túi khác ra, đóng cốp xe đi vào cùng anh.

Anh rất cao, nhưng khoảng cách giữa hai người chỉ là khoảng cách xã giao bình thường, Chu Mỹ Tây hơi ngẩng đầu liền có thể thấy được ánh mắt của anh, lần này gần anh, Chu Mỹ Tây mới ý thức được bản thân khi nhìn thẳng anh chỉ có thể nhìn được hầu kết của anh.

Con đường nhỏ bên sông sau khi mưa xuống có chút lầy lội trơn trượt, Chu Mỹ Tây mang theo túi đồ, lại bởi vì luôn cố gắng tránh đi quá gần với Lăng Nguyệt, đi đường khó trách có chút vất vả.

Khi xuống chỗ dốc nhỏ Lăng Nguyệt chân dài–một bước liền bước qua, Chu Mỹ Tây mặc chiếc áo lông vũ dài đến đầu gối, bước đi có chút hạn chế, khi xuống dốc bị vấp không nói còn đứng không vững.

Tiếng hô của Chu Mỹ Tây còn chưa ra khỏi miệng, liền được Lăng Nguyệt nắm lấy cánh tay và kéo người lại.

Chu Mỹ Tây dựa vào lực đạo của anh nhanh chóng đứng vững, hơi ngại ngùng nói cảm ơn: “Cảm ơn Lăng tổng, giày của tôi trượt quá.”
“Từ từ thôi.” Lăng tổng buông tay thấp giọng dặn dò.

Giọng của anh ở trên đỉnh đầu của cô, nhịp tim Chu Mỹ Tây có chút tăng nhanh.

Ý nghĩ đầu tiên là lực tay anh thật mạnh, một tay liền giúp cô không bị ngã, vừa nãy khi anh đỡ cô Chu Mỹ Tây vậy mà lo lắng bản thân sẽ kéo theo anh ngã cùng mình.

Suy nghĩ thứ hai là…anh thật chu đáo, bởi vì Chu Mỹ Tây chú ý đến trước khi xuống chỗ dốc nhỏ, liền đổi tay cầm ô từ tay phải sang tay trái đang cầm đồ, tay phải đỡ cô tránh cho cô khỏi ngã.

Suy nghĩ thứ ba là, dựa vào, vừa nãy khi anh đỡ cô hai người dựa vào nhau gần như thế, khi cánh tay bắt lấy tay cô, hai người hoàn toàn dựa vào nhau, mu bàn tay cô hình như chạm vào một nơi hơi mềm mại.

Lăng Nguyệt không giống người có bụng dưới.

Có việc lần trước, Chu Mỹ Tây đã có kinh nghiệm, cô nhanh chóng thu lại tất cả suy nghĩ cùng với biểu cảm, vẫn là bộ dạng hoàn toàn không biết gì, chỉ thể hiện chút ngại ngùng: “Bộ quần áo này của tôi bất tiện quá.”

Aiya, thực ra Lăng Nguyệt vừa nãy giúp cô cầm đồ, đáng lẽ cô nên cầm ô, quá vội vàng nên cô quên mất.

Nhưng mỗi người cầm một ô tách nhau ra đi cô không chừng sẽ trực tiếp ngã mất.

“Không sao.” Giọng Lăng Nguyệt bình tĩnh không gợn sóng, “Tôi không nghĩ sẽ trơn như thế, đáng lẽ nên để cô ở trên xe đợi tôi.”

Mặt sông sương mù giăng lối, mưa phùng rơi xuống sông nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Bên sông có vài người đang ngồi thả câu, Lăng Nguyệt tiếp tục đi đến bên một người trong số đó, đến bên cạnh cũng không lên tiếng, chỉ an tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn mặt sông.

Chu Mỹ Tây cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh không nói gì.

Trời mưa là thời điểm tốt để câu cá, không tới vài phút phao câu đã có động tĩnh, người ngồi ở trên ghế cắm trại lập tức thu dây, cuối cùng đem con cá mắc câu lên.

Chu Mỹ Tây tập trung nhìn, ôi trời, vậy mà câu được một con cá.

Người kia quay đầu nhìn Lăng Nguyệt cười, nói: “Ta nói sao bỗng nhiên may mắn như thế, hóa ra là con đến, tiểu tử con là phúc tinh của ta đó.”
Lăng Nguyệt cười đáp: “Nào có, là Ngô tổng kiên nhẫn.”

“Vốn dĩ là muốn mang cá về chiêu đãi con, đợi mãi cũng không có con cá nào, may mà vẫn có một con lớn.” Ngô tổng cũng không tiếc nuối, lập tức đứng dậy thu dọn, “Sao nào? Đến nhà ta uống một ly chứ? Đây là con rùa hoang dã.”

“Vậy cháu đành mặt dày tới vậy.” Lăng Nguyệt đưa ô cho Chu Mỹ Tây, cúi người giúp thu dọn, giọng điệu nghe lời nói: “Vừa hay trên xe cháu có đem ít măng tươi mùa đông.”

Ngô tổng cười ha ha đồng ý.

Hai người mang theo đồ đi về, Chu Mỹ Tây muốn giúp một tay, Lăng Nguyệt lắc đầu tránh khỏi cánh tay đang đưa ra của cô. Không chỉ như vậy, khi đến chỗ dốc cô vừa bị trượt chân, Lăng Nguyệt còn vươn ra một tay giúp cô cầm ô, nói cô đi chậm thôi.

Chu Mỹ Tây hơi nhấc áo khoác lên, ổn định đi lên dốc.

May mà xe Ngô tổng cách đó không xa, đến bên cạnh xe của ông, Chu Mỹ Tây nhân lúc bọn họ đang đem đồ câu cá cất đi, cô nhanh tay đem quà đã chuẩn bị cũng đặt vào cùng.

“Nhà ta ở gần đây, tiểu khu phía trước men theo bờ sông, con đi theo xe ta là được.” Ngô tổng nói.

Lăng Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Ngô tổng lên xe, Lăng Nguyệt với Chu Mỹ Tây mới quay người tới xe của mình.

“Cùng qua đó không?” Lăng Nguyệt hỏi cô: “Cô không đi ăn cơm sao?”

Chu Mỹ Tây hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Tôi còn muốn đến chỗ Lý tổng một chuyến, hơn nữa tôi không biết uống rượu.”

Lăng Nguyệt nghe vậy cười nhạt, giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi không phải gọi cô cùng đi uống rượu.”

Chu Mỹ Tây phản ứng lại, ý anh là uống rượu không thể lại xe về nhà? Lập tức lại nói: “À, tôi tặng đồ xong sẽ quay lại đón anh.”

“....” Lăng Nguyệt có chút nghẹn lời, “Ngô tổng ông ấy đùa thôi, ông ấy không hút thuốc, uống rượu.”

Chu Mỹ Tây nghe vậy mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu ý anh chỉ là gọi cô cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi, “Lăng tổng khách sáo rồi, tôi vẫn chưa đói lắm, lát nữa đến tiểu khu tôi ăn tạm cái gì đó cũng được. Tới nhà Ngô tổng ăn cơm, tôi sợ lỡ hẹn với Lý tổng bên kia, bởi vì đã hẹn là 8 giờ rồi ạ.”

Cũng đúng, Lăng Nguyệt gật gật đầu, hầm con ba ba cũng phải nửa giờ nữa.

“Vất vả cho cô rồi.” Lăng Nguyệt cầm ô dẫn cô tới trước xe, nhìn mũ lưỡi trai trên đầu cô cho rằng trên xe cô không có ô, liền đưa ô cho cô, “Đường trơn lái xe từ từ thôi.”

Chu Mỹ Tây theo bản năng nhận lấy, đợi Lăng Nguyệt dầm mưa đi về phía xe của anh, cô mới phản ứng lại cô cũng có ô mà.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận