Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động
Chương 4: Chương 4
Thứ hai Lăng Nguyệt đến công ty. Buổi sáng khi anh ra khỏi cửa liền nhớ tới chiếc xe kia, định gọi người mang đi rửa. Bình thường anh uống rượu ngồi chiếc xe nào trợ lý đều ngay lập tức mang đi rửa, anh không thích trong xe có mùi rượu, cho dù có một chút mùi cũng không được.
Chút chuyện nhỏ này anh cũng lười giao cho trợ lý tạm thời làm, tự mình gọi điện thoại cho tiệm rửa xe, khi điện thoại vừa kết nối anh lại nhớ ra tiểu Chu nói áo khoác của mình vẫn đang ở trong xe, liền khom lưng mở cửa xe lấy ra, kết quả vừa thò người ra liền ngây ngẩn cả người.
Người phía bên kia đầu dây vẫn đang trao đổi thời gian với anh: “Chúng tôi nửa tiếng nữa đến nhà anh được không? Chìa khóa xe cứ đặt ở trong chậu hoa là được.”
“Uhh…” Lăng Nguyệt trầm ngâm nửa giây, thay đổi chủ ý, “Bỏ đi, không cần rửa nữa.”
Trong xe cũng không có mùi rượu, chỉ có một mùi hương nhàn nhạt.
Lăng Nguyệt ngửi ra được, là hương nước hoa trên người tiểu Chu, khi cô ấy ở bên cạnh ngửi không thấy nồng nặc, không ngờ lưu hương lâu như thế.
Lăng Nguyệt đến cửa xe, không có mang xe đi rửa.
Anh đổi một chiếc xe khác tới công ty.
Hôm nay công ty dường như náo nhiệt hơn, vừa ra khỏi thang máy, Lăng Nguyệt liền nghe thấy tiếng cười ở bên trong, lễ tân nhìn thấy anh lập tức đứng dậy chào hỏi: “Chào buổi sáng Lăng tổng.”
Lăng Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi vào trong.
Vốn dĩ văn phòng sếp tổng của công ty là ở bên trong, Lăng Nguyệt sau khi đến không thích vào văn phòng phải đi qua tất cả các vị trí làm việc, liền thay đổi thành bên ngoài, bây giờ khi anh vào văn phòng chỉ cần đi qua phòng trà nước với phòng hành chính.
Trong phòng hành chính không có ai, đi tiếp thì nhìn thấy trong phòng trà nước có ba người đang chơi bóng một cách say mê.
Tiểu Tống đứng đối diện với cửa, chớp mắt liền nhìn thấy Lăng Nguyệt, đôi mắt anh ta sáng lên, lập tức chào hỏi: “Chào buổi sáng Lăng tổng.”
Hai người còn lại nghe thấy lời này cùng nhau quay người lại chào hỏi anh.
Lăng Nguyệt ừ một tiếng đi đến cửa, tầm nhìn nhìn lướt qua người bọn họ, không nhìn ai quá lâu, anh hơi hất cằm hỏi: “Đang chuẩn bị cái gì vậy?”
Tiểu Tống nhanh nhẹn giải thích: “Lăng tổng tối nay là Giáng Sinh, vừa hay tháng 12 là tháng mà công ty có nhiều người sinh nhật nhất, chúng tôi mua chiếc bánh kem, tổ chức đơn giản một chút.”
Đây là trong kế hoạch và dự thảo đã viết hồi đầu năm, Lăng Nguyệt đã phê duyệt, nhưng có thể anh đã quên mất.
Lăng Nguyệt gật đầu không có nói gì thêm.
Tiểu Tống lại nhanh nhảu nói: “Lăng tổng chút nữa anh cũng ra ăn miếng bánh kem đi.”
Phía bên này Lăng tổng vẫn khá dễ nói chuyện, liền đáp một tiếng “Được”.
Tiểu Tống lập tức vui mừng ra mặt, đuôi chó càng lắc vui vẻ hơn.
Lăng Nguyệt quay người muốn rời đi liếc mắt nhìn thấy Chu Mỹ Tây, còn chưa mở miệng, không biết vì sao, Chu Mỹ Tây vậy mà trong phút chốc liền hiểu ý, nhìn anh hơi gật đầu.
Ngay cả Lăng Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên, anh còn chưa có mở miệng.
Đợi anh đi, Chu Mỹ Tây lập tức đến quầy bar pha latte, khi đợi cà phê Chu Mỹ Tây nhắc nhở tiểu Tống: “Lau miệng của anh đi, nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi.”
Tiểu Tống hắc hắc cười, lại có chút rầu rĩ nói: “Áo gile của Lăng tổng quả nhiên là phiên bản giới hạn.”
Hôm nay Lăng tổng mặc một chiếc áo len màu đỏ rượu đậm, bên trong mặc một chiếc áo T-shirt trắng, trên tay cầm chiếc áo khoác dài màu đen, tóc không có được chải chuốt, một vài sợi tóc rủ xuống trán, cả người toát lên vẻ giản dị rất thoải mái rất ấm áp.
Nhưng không phải là cảm giác tiểu Tống thích. Anh ta càng thích kiểu nam tính tiêu chuẩn, cả ngày ở trên mạng xem cái loại video mà con trai mặc tây trang quỳ xuống.
Bi.ến thái!
Sau khi làm xong một lý Latte Chu Mỹ Tây lại tìm một chiếc đĩa sứ nhỏ, chọn vài quả dâu tây và anh đào vừa đỏ vừa to, mang vào văn phòng sếp tổng.
Aiya, vừa nãy cô còn cảm thấy tiểu Tống nịnh hót, bây giờ cô cảm thấy bản thân cũng không kém là bao.
Nhưng hôm nay cũng đúng lúc đến lượt cô làm, trái lại cũng không quá tệ.
Khi Chu Mỹ Tây đẩy cửa bước vào văn phòng, Lăng Nguyệt đang đứng ở bên cửa ấn điều khiển điều hòa.
Bởi vì không biết hôm nay anh sẽ đến, Chu Mỹ Tây cũng không có mở điều hòa sớm cho anh, văn phòng của anh lạnh hơn so với bên ngoài một chút.
Chu Mỹ Tây đem khay đặt ở trên bàn của anh, lại thuận tay đem hoa cô mới thay sáng nay sửa sang lại một chút.
Điều hòa sưởi ấm cần có chút thời gian, Lăng Nguyệt mặc áo khoác vào trước, khi Chu Mỹ Tây ra khỏi cửa thấy thế không có thay anh đóng cửa văn phòng lại—Nhiệt độ bên ngoài cao hơn so với văn phòng anh một chút.
10 giờ Lăng Nguyệt triệu tập các trưởng bộ phận mở cuộc họp nhỏ, không có gọi ai vào làm thư ký cuộc họp.
Rèm trong phòng họp cũng không có đóng lại, khi Chu Mỹ Tây đi qua không chú ý nhìn vào một cái, nhìn thấy người trong phòng thái độ đều rất thoải mái, bầu không khí hình như cũng rất tốt, ngay cả Lăng Nguyệt tay phải đặt ở trên bàn, dựa vào sau ghế ngồi một cách tùy ý.
Chu Mỹ Tây chú ý đến ấm nước ở bên trong không có nước, đang do dự có nên đi vào lấy thêm nước hay không, bên trong Lăng Nguyệt bỗng nhiên nghiêng đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau một cái.
Hai người đều ngừng lại, tầm mắt của Chu Mỹ Tây dời đến ấm nước, lại nhìn về phía Lăng Nguyệt, Lăng Nguyệt hơi lắc đầu, ý bảo cô không cần vào thêm nước.
Chu Mỹ Tây yên tâm rời đi.
Họp xong Lăng Nguyệt liền rời đi, Chu Mỹ Tây gọi điện thoại cho anh hỏi buổi trưa có muốn ăn cơm ở công ty không, đối phương nói có hẹn với công ty quảng cáo không quay lại nữa.
Chu Mỹ Tây vào văn phòng anh đem ly Latte anh chưa uống xong với đĩa trái cây anh mới ăn được hai quả dâu tây đến phòng trà nước rửa sạch.
Bình thường buổi trưa Lăng Nguyệt nói ra ngoài, buổi chiều sẽ không tới công ty nữa.
Tiếu Tống sau khi biết được lập tức nổi điên: “Tại sao chứ? Anh ấy rõ ràng đã đồng ý với tôi ăn bánh kem mà!”
Chu Mỹ Tây cười híp mắt chế nhạo anh ta: “Sếp tổng chỉ là khách khí với anh một chút, anh coi là thật à?”
Chẳng qua sếp tổng không ở đây, bọn họ càng thoải mái hơn.
Nghỉ trưa—kết thúc, mọi người tự giác tụ tập lại, hát bài hát sinh nhật tặng những người có sinh nhật, sau đó phân chia bánh ngọt, chọn trà sữa, ăn hoa quả.
Nhất thời xung quanh phòng trà nước đều rất náo nhiệt.
Thực ra công ty bọn họ môi trường khá là trẻ trung, năng động, đặc biệt là trong bộ phận nghiên cứu kia, hầu như đều là người còn rất trẻ. Những người hướng nội chỉ ra lấy thức ăn rồi quay trở về chỗ làm việc, chỉ còn lại những người hướng ngoại, thích nói chuyện, hơn nữa có thể vui đùa ầm ĩ, đang chưa hiểu chơi trò nối thành ngữ chơi như nào, tiểu Tống đứng đầu team lấy quả bóng hơi, trực tiếp lấy bóng hơi đánh người.
Chu Mỹ Tây và tiểu Tống gần tới lúc tan ca quay lại phòng trà nước thu dọn tàn cục, vừa đem những phần hoa quả còn ngon bỏ vào tủ lạnh, quay đầu liền nhìn thấy Lăng Nguyệt đang đi vào. Đối phương bước đến nhìn đống hỗn độn trên bàn, nhướng mi hỏi: “Có phải là tôi đến muộn rồi không?”
Tiểu Tống quay đầu hai mắt liền phát sáng, giống như tú bà nhìn thấy khách quý, giọng nói nịnh hót: “Lăng tổng, chúng tôi còn cho rằng anh không đến nữa.”
“Không phải đồng ý với mọi người rồi sao?” Khóe miệng Lăng Nguyệt giương lên ý cười nhàn nhạt, “Chỉ là bữa tiệc kết thúc hơi muộn một chút.”
Tiểu Tống lập tức cười ngoan ngoãn, lại vô cùng nịnh nọt chạy đến tủ lạnh lấy ra phần bánh ngọt đã gói hẳn hoi, đặt lên đĩa sứ, đưa bằng hai tay cho Lăng Nguyệt, “Lăng tổng ăn bánh đi ạ.”
Lăng Nguyệt nghe theo nhận lấy bánh, còn cười với tiểu Tống, “cảm ơn.”
Tiểu Tống dáng vẻ như muốn ngất đi, thậm chí sau khi Lăng Nguyệt đi rồi anh ta vẫn còn đang hồi tưởng lại, luôn miệng nói Lăng Nguyệt đang thả thính mình..
“Anh không phải nói Lăng tổng là trai thẳng sao?” Chu Mỹ Tây lại hỏi.
“Loại thả thính mà không biết này mới là mê người nhất cô hiểu không.” tiểu Tống hung ác lườm cô một cái, “Nếu Lăng tổng mà là gay thì tôi đã sớm trèo lên giường anh ấy rồi.”
Chu Mỹ Tây nghĩ cho dù Lăng tổng có là gay, tiểu Tống cũng không trèo lên nổi…Lăng Nguyệt là loại người chọn bạn tình đều sẽ chọn những người tinh anh trong các lĩnh vực.
Sao có thể chọn nhân viên văn phòng được chứ?
Không phải cô phân biệt ngành nghề, mà là hành chính ở công ty là sự tồn tại thấp nhất, mỗi ngày làm việc quần quật nhưng không được xem trọng.
Ngày hôm sau là lễ Giáng Sinh.
Bầu không khí trên đường đã rất náo nhiệt, bầu không khí trong vòng bạn bè lại càng náo nhiệt hơn, Chu Mỹ Tây và tiểu Tống đều không có chút tâm trạng đi làm nào.
Bọn họ ai cũng đã hẹn cùng người khác đi ăn cơm đón lễ.
Nhưng hôm nay cố tình lại vô cùng bận rộn, trưởng bộ phận vẫn còn giao nhiệm vụ, bảo buổi trưa Chu Mỹ Tây và tiểu Tống nhân thời gian nghỉ trưa ra ngoài giúp Lăng tổng mua quà năm mới tặng cho khách hàng.
Công việc này trước đây đều là trợ lý của Lăng tổng làm, bởi vì chỉ có người đi theo Lăng tổng mới biết rõ ràng khách hàng thích cái gì.
Sau khi Chu Mỹ Tây và tiểu Tống ăn xong không tình nguyện cầm tờ liệt kê các đồ cần mua đi ra khỏi cửa, buổi chiều bọn họ còn có công việc, nếu buổi trưa không thể mua xong đồ, cũng có nghĩa là phải tăng ca.
Trên đường đi Chu Mỹ Tây gọi điện thoại cho trợ lý Tần, đối phương nhận điện thoại một cách gấp gáp, giải thích một hồi, “Chi tiết một lát nữa cô xem bảng kê, tôi gửi cô bảng năm trước cho cô tham khảo nhé.”
Có thể bởi vì bên kia đứa bé đang khóc lóc, trợ lý Tần để điện thoại ở chế độ rảnh tay, rồi gửi bảng kê năm ngoái mình đã làm qua cho cô.
Vừa mở ra Chu Mỹ Tây liền ngơ luôn rồi. Tiểu Tống tiến đến gần nhìn một cái, lập tức hưng phấn, “Trời má!”
Bảng kê này làm rất hoàn hảo, mặt sau có một danh sách dài đánh chữ ghi chú màu đỏ để Lăng tổng của bọn họ nhìn được.
Trong bảng kê đều là những khách hàng đầu tư lớn cho công ty, có thể nói đều là thần tài của công ty.
Chu Mỹ Tây với tiểu Tống đơn giản đọc lướt qua một lượt.
Có vài người là bạn của Lăng Nguyệt, đã được trợ lý đánh dấu sao,những người này tặng quà đắt tiền là được, tặng nhầm cũng không sao.
Có vài khách hàng năm nào cũng tặng quà giống nhau, dù thế nào cũng phải mua.
Có một người là dì nhỏ của Lăng Nguyệt, người này được trợ lý đánh dấu sao, ý chỉ chính là quan trọng nhất, nhìn lại bảng kê năm vừa rồi, không phải loại da hiếm của Hermes cũng là vòng cổ đỏ tươi như chim bồ câu nướng.
May mà tiểu Tống lăn lộn trong giới thời trang, đối với những thứ này cũng đã nghiên cứu qua, nếu không Chu Mỹ Tây thật sự luống cuống.
Trợ lý lập tức thu hồi bảng kê này lại gửi một cái mới qua, nhưng Chu Mỹ Tây bọn họ đã nhìn thấy rồi.
Khiến tiểu Tống kích động là trong bảng kê có một vị khách hàng được ghi chú là: Thích Lăng tổng, tặng bình thường, không thể tặng đồ vật hàng ngày gây hiểu lầm.
Tiểu Tống và Chu Mỹ Tây nhìn nhau với ánh mắt đầy hóng hớt.
“Lâm tiểu thư kia thật sự rất xinh đẹp mà, hôm đó cô xin nghỉ không biế thôi, khi cô ấy đến công ty ký hợp đồng còn gây náo động cơ.” Vừa xuống xe tiểu Tống liền nói với Chu Mỹ Tây, “Mấu chốt là cô ấy rất có tiền. Tôi khi đó còn đang nghĩ thiên kim của tập đoàn Lâm thị sao có thể đầu tư cho hạng mục nhỏ của công ty chúng ta chứ? Hóa ra là người say không phải tại rượu.”
“Ý là Lăng tổng chúng ta treo cao?” Chu Mỹ Tây cũng hiếu kỳ, “Lăng tổng độc thân sao?”
“Tôi thấy cô không biết gì về bối cảnh của Lăng tổng hết.” Tiểu Tống cười nói, “Cô xem dì nhỏ của Lăng tổng đặc biệt mở công ty lôi kéo khách hàng và đầu tư cho anh ấy, thì đủ biết gia cảnh anh ấy như thế nào rồi đấy.”
Chu Mỹ Tây càng ngạc nhiên, “Sao anh cái gì cũng biết thế?”
“Đương nhiên rồi, tôi chính là con bướm nơi làm việc, tôi sao có thể không để ý đến tình huống nam nhân tôi để ý chứ?” Tiểu Tống dương dương tự đắc, “Tôi nhớ khi tôi vừa mới đến công ty có người nói đùa đã hỏi qua anh ấy, khi đó anh ấy nói đã có bạn gái rồi, bây giờ thì không biết, hôm trước cô đưa anh ấy về nhà không có thấy trong nhà có nữ nhân sao?”
Chu Mỹ Tây ngượng ngùng đáp: “Hôm đó tôi không có vào nhà, xe còn chưa xuống đã bị đuổi đi rồi.”
Tiểu Tống gương mặt lập tức ghét bỏ: “Đồ vô dụng.”
Chu Mỹ Tây “hi hi” cười hai tiếng, lập tức thu lại vẻ tươi cười, “Làm việc đi, không phải lúc anh có thể thèm muốn nam nhân.