Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động
Chương 3: Chương 3
Chu Mỹ Tây bình tĩnh khởi động xe rời khỏi khách sạn, màn hình hiển thị trong xe tự động hiện lên lộ trình đến nhà Lăng Nguyệt, người bên cạnh cài dây an toàn bằng một tay, tay kia ấn nút hạ cửa sổ xuống hai centimet.
"Nồng nặc lắm à?" Anh đột nhiên hỏi.
"Hả?" Chu Mỹ Tây hơi sững người, nghiêng đầu nhìn anh, nhưng anh không đầu quay lại.
"Mùi rượu ấy." Lăng Nguyệt nói: "Tôi thấy cô nín thở."
"Hả?" Rõ ràng vậy sao? Chu Mỹ Tây chỉ biết cười trừ: "Cũng tạm."
Thật ra chỉ là vì sự hiện diện của anh khiến cô hơi căng thẳng.
"Gặp gỡ vài người bạn, không tránh khỏi uống nhiều hơn một chút." Lăng Nguyệt giải thích: "Sáng mai chắc tôi không dậy nổi, không cần pha cà phê đâu."
"Vâng, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây đáp, rồi nhắc anh: "Nhưng sáng mai có buổi thảo luận dự án."
"Ừm." Lăng Nguyệt điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau, giọng nói cũng trở nên lười biếng: "Để họ thảo luận trước đi, gửi biên bản cuộc họp cho tôi là được."
Chu Mỹ Tây đảo mắt sang bên phải, nhanh chóng liếc sang ghế phụ một cái, lại phát hiện đối phương đã nhắm mắt.
Cô thầm trầm trồ trước góc nghiêng hoàn hảo của anh, làm sao một người có thể cùng lúc sở hữu sống mũi cao thẳng, vầng trán đầy đặn, đường quai hàm sắc nét và hàng mi dài đến khó tin như vậy? Ngay cả nhân trung và cằm cũng cân đối y như được tạo ra từ khuôn mẫu.
Vậy nên trêu đùa với Tiểu Tống thì được, sao cô dám mơ tưởng Lăng tổng thích mình chứ? Dù cô thừa nhận mình cũng có chút nhan sắc, nhưng người ở đẳng cấp này sao có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài?
Còn vụ ăn gà nữa, Chu Mỹ Tây không nhịn được cười, nói ra cô còn thấy mình như đang quấy rối tì.nh d.ục.
Vậy sáng nay cô vung tay trúng anh thì có tính là quấy rối t.ình d.ục nơi công sở không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Tây lại không nhịn được mà đảo mắt sang phải, liếc nhanh xuống bụng của người đàn ông. Nhưng đúng lúc ánh mắt cô vừa nhìn xuống đó, Lăng Nguyệt đột nhiên đưa tay chỉnh lại dây an toàn khiến Chu Mỹ Tây giật nảy mình, suýt nữa trượt tay lái.
May mắn là Lăng Nguyệt không nhận ra... hai mắt anh vẫn đang nhắm nghiền.
Lăng Nguyệt sống ở "Túc Sơn", Chu Mỹ Tây cũng không ngạc nhiên lắm.
Được mệnh danh là khu biệt thự cảnh núi nằm giữa rừng, mật độ xây dựng thấp đến đáng kinh ngạc, là nơi đứng đầu trong chuỗi khinh miệt của các khu biệt thự.
Chu Mỹ Tây giảm tốc độ, xe lướt êm ru trên đường nhựa, bên ngoài không nghe thấy một tiếng ồn ào, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng côn trùng rỉ rả.
Hóa ra trên thế giới này còn có môi trường sống yên tĩnh đến vậy.
Đối với người có chất lượng giấc ngủ không tốt như Chu Mỹ Tây, thỉnh thoảng nửa đêm lại bị tiếng xe cộ trên đường gần khu chung cư đánh thức, đây quả là ngôi nhà trong mơ.
Chu Mỹ Tây lái xe theo hướng dẫn của định vị một đoạn, rồi hơi lạc đường, đang đưa tay định vuốt màn hình thì nghe thấy Lăng Nguyệt lên tiếng nhắc nhở: "Rẽ trái."
Chu Mỹ Tây làm theo, rẽ trái.
"Cô lái xe cũng chắc tay đấy nhỉ." Lăng Nguyệt đột nhiên nói.
Chu Mỹ Tây lập tức cảm thấy lo lắng, đây là khen cô hay chê cô lái chậm?
Nhưng bản thân Chu Mỹ Tây là một người lái xe cẩn thận, lại đang lái chiếc xe vài triệu của người khác trên đường lạ, sao cô có thể lái nhanh được?
Chu Mỹ Tây thận trọng giải thích: "Tôi không quen đường lắm."
Nói rồi cô tăng tốc một chút.
"Không, vì Tiểu Tần lái xe hơi hổ báo, bình thường uống chút rượu ngồi xe cậu ta hơi khó chịu." Lăng Nguyệt nói.
À à, Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm, vậy là đang khen cô rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây lái xe đến trước một căn nhà ba tầng, đang định lái xe vào gara thì Lăng Nguyệt cởi dây an toàn ra, nói: "Ở đây khó bắt xe, cô lái xe tôi về trước đi."
Chu Mỹ Tây không từ chối, hơn nữa còn phản ứng rất nhanh: "Vậy sáng mai tôi sẽ tìm người lái xe giúp anh đưa xe về."
Lăng Nguyệt "ừm" một tiếng, rồi nhắc nhở: "Đừng đến sớm quá."
Chu Mỹ Tây mỉm cười: "Vâng, Lăng tổng."
"Lái xe đến ngã tư phía trước rẽ trái là ra khỏi khu này." Lăng Nguyệt nói xong, đẩy cửa xuống xe, trước khi đóng cửa, anh hơi cúi người, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một thoáng, giọng điệu lịch sự chân thành: "Tối nay cô vất vả rồi, về nhà cẩn thận." Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi."
Chu Mỹ Tây mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên nói: "Vâng, Lăng tổng."
Lăng Nguyệt nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đứng thẳng dậy đóng cửa xe.
Chu Mỹ Tây khởi động xe, sắp rẽ trái mới nhìn thấy Lăng Nguyệt quay người vào nhà qua gương chiếu hậu.
Tử tế và ân cần như vậy, nhưng trong lòng Chu Mỹ Tây không hề có chút rung động nào, vì cô biết rõ, câu nói cuối cùng của Lăng Nguyệt chỉ là sự áy náy và lo lắng của anh với một cô gái lái xe một mình về nhà khuya, với tư cách là một người đàn ông và là sếp.
Không hề có ý gì khác.
Dừng xe ở đèn đỏ, Chu Mỹ Tây đã chán ngấy bản nhạc piano trong xe. Thấy còn 20 phút nữa mới về đến nhà, cô lấy điện thoại kết nối bluetooth để phát nhạc của mình.
Rồi mới phát hiện Lăng Nguyệt để quên áo khoác trên xe.
Lúc lên xe anh không mặc áo khoác, chỉ khoác hờ trên đùi, chắc lúc xuống xe không để ý nên nó trượt xuống ghế.
Chu Mỹ Tây cúi xuống nhặt áo lên, giũ nhẹ cho phẳng rồi đặt lên ghế phụ.
Về đến nhà, xuống xe, cô do dự một chút.
Bộ vest này trông có vẻ rất đắt tiền, để trên ghế một đêm thế này chắc chắn sẽ nhăn nhúm.
Nhưng nếu cô mang áo của Lăng Nguyệt về nhà thì lại không ổn, dù điều đó cho thấy cô rất chu đáo, nhưng cũng có phần vượt quá giới hạn và mờ ám.
Suy cho cùng, cô cũng không phải trợ lý thật sự.
Thôi, Chu Mỹ Tây nghĩ, quần áo của người như anh chắc đều được gửi giặt khô, dù có nhăn thì cũng chỉ cần giặt đi là lại như mới.
Vậy nên cô đóng cửa xe rồi quay người về nhà.
Lúc Chu Mỹ Tây tắm rửa xong, nằm xuống giường thì đã là một giờ sáng, rõ ràng cô rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại vẫn không tài nào ngủ được, chỉ là do ăn quá nhiều bào ngư nên bụng khó chịu.
Rồi trong đầu không tự chủ được mà bắt đầu tua lại những gì đã thấy và nghe tối nay.
Xe sang trọng, khách sạn xa hoa, biệt thự biệt lập, người đàn ông đẹp trai giàu có. Ai gặp phải chuyện này mà không xao xuyến chứ?
Hôm nay Chu Mỹ Tây đã được trải nghiệm thế giới của người giàu một cách toàn diện, gần gũi, từ đó sự giàu có của Lăng tổng không còn trừu tượng nữa... trước đây cô chỉ nghe nói Lăng tổng rất giàu, hôm nay mới biết anh giàu đến mức nào.
Haiz. Thế giới phồn hoa thật mê hoặc lòng người, hóa ra khí chất sang trọng lại áp đảo người ta như vậy, ngay cả Lăng tổng trong lòng cô cũng trở nên đẹp trai hơn một chút, quả nhiên, giàu có là phương pháp làm đẹp tốt nhất của đàn ông.
Nghĩ đến điều này, cô lại nhớ đến lời dặn dò của Lăng tổng trước khi đóng cửa xe, vội vàng lấy điện thoại báo bình an: Lăng tổng, tôi về đến nhà rồi.
Không ngờ Lăng Nguyệt lại trả lời ngay lập tức: Ừ, ngủ ngon.
Ừ? Anh thật sự đợi tin nhắn của cô sao? Chu Mỹ Tây cứ tưởng anh chỉ khách sáo thôi chứ.
Chu Mỹ Tây lại nhìn đồng hồ, cô về đến nhà tắm rửa, dưỡng da mất bốn mươi phút, khiến sếp của cô phải đợi lâu như vậy, cô thật đáng chết.
Đêm đó cô bị mất ngủ nhẹ, cuối cùng Chu Mỹ Tây ngủ lúc mấy giờ cũng không nhớ rõ, chắc là không sớm lắm, vì sáng hôm sau thức dậy cô vô cùng mệt mỏi.
Cô không trang điểm, cũng không kịp ăn sáng, đến công ty còn bị Tiểu Tống chế nhạo: "Ôi, sao mặt sưng vù thế? Tối qua ăn bào ngư bị dị ứng à?"
Chu Mỹ Tây mắng anh ta một câu không thành tiếng.
"Không được mắng người." Tiểu Tống nín cười đưa cho cô một cốc cà phê: "Sao lại tiều tụy thế này? Tối qua thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau một đêm, tôi rất dễ suy nghĩ lệch lạc đấy."
Cái miệng của Tiểu Tống này, Chu Mỹ Tây nhấp một ngụm cà phê, bực bội nói: "Tôi không thể là do ngủ không ngon được à?"
"Ừ?" Tiểu Tống cười xấu xa trêu chọc cô: "Ăn bào ngư mà cũng ngủ không ngon, cô đúng là không có số hưởng." Rồi lại hỏi dồn: "Nhà Lăng tổng ở đâu? Nghe đồn anh ấy sống ở Túc Sơn có phải thật không?"
Chu Mỹ Tây chớp mắt: "Tối qua anh không ăn gà mà đi lái xe cho anh ấy thì chẳng phải đã biết rồi sao? Trai đơn trai chiếc ở cùng nhau một đêm, anh ăn được không?"
Tiểu Tống lập tức nghiến răng nghiến lợi, đưa tay định véo má cô, Chu Mỹ Tây cười né tránh.
Đùa giỡn với Tiểu Tống một hồi, Chu Mỹ Tây lấy lại tinh thần, trở về chỗ ngồi bắt đầu xử lý công việc.
Hôm nay Lăng Nguyệt quả nhiên không đến công ty.
Chu Mỹ Tây nói với trưởng phòng về việc Lăng Nguyệt đã dặn dò cô tối qua, anh ta lập tức cử cô đi tham dự cuộc họp và ghi biên bản.
Haiz, cô ghét nhất là họp hành.
Dù chán nhưng cô vẫn ghi chép biên bản cuộc họp rất cẩn thận, sợ bỏ sót điểm nào đó, cô còn dùng điện thoại ghi âm lại.
Nhưng thực ra cuộc họp này không thảo luận được kết quả gì, hầu như toàn là những lựa chọn cần Lăng tổng quyết định.
Chu Mỹ Tây soạn xong biên bản cuộc họp, đợi đến sau giờ ăn trưa mới gửi cho Lăng Nguyệt.
Mãi đến chiều Lăng Nguyệt mới trả lời cô một chữ "được".
Tối tan làm về đến nhà, Chu Mỹ Tây mới gọi người lái xe.
Người lái xe đến thấy chiếc xe đắt tiền như vậy cũng hơi do dự, sợ va quệt.
Thấy đối phương cẩn thận như vậy, Chu Mỹ Tây ngược lại lại thấy yên tâm.
Sau khi xe đi, Chu Mỹ Tây gửi thông tin đặt hàng cho Lăng Nguyệt, đồng thời nhắc nhở anh: Lăng tổng, áo khoác của anh tối qua bị bỏ quên trên xe.
Lăng Nguyệt vẫn chỉ trả lời một chữ "được".
Ngày hôm sau Lăng Nguyệt cũng không xuất hiện ở công ty.
Khiến Tiểu Tống trực hôm đó thở dài suốt cả ngày.
Dù Lăng Nguyệt không đến công ty, nhưng nghe nói phòng dự án và phòng nghiên cứu phát triển đã bắt tay vào làm phương án, chắc là Lăng Nguyệt đã quyết định, họ đang khẩn trương khởi động dự án mới, dự định ra mắt trước Tết.
Họ bận, hành chính cũng không nhàn nhã, nhất là khi họ phải tăng ca thì đồng nghĩa với việc Chu Mỹ Tây cũng không thể tan làm đúng giờ, phải đặt đồ ăn cho họ.
Trưởng phòng phải đón con, luôn tan làm đúng giờ, còn cái tên Tiểu Tống lại láu cá, thế nên mọi việc tăng ca đều đổ lên đầu Chu Mỹ Tây.
Cô cũng không dám than phiền, dù sao công ty cũng đang treo củ cà rốt "trưởng phòng kế nhiệm" trước mặt cô.
Nghĩ theo hướng tích cực hơn, nếu dự án này thành công, tiền thưởng tết của họ còn được nhân đôi.