Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động

Chương 6: Chương 6

Lăng Nguyệt tới nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, Chu Mỹ Tây cầm điện thoại, vừa thấy nó rung liền lấy ra xem.

Lăng Nguyệt: Tôi tới rồi.

Chu Mỹ Tây: Tôi ra ngay.

Chu Mỹ Tây cầm chìa khóa xe, xoay người rời khỏi ghế.

Vừa lúc cô cũng muốn đi.

Cô nói với Tô Thuyên rằng lãnh đạo tìm cô để lấy đồ nên Tô Thuyên mới không cho Trình Diệc Nhiên đi theo, nếu không với tính cách dài dòng đó thì cô chẳng thể nào thoát thân được.

Chu Mỹ Tây bước nhanh xuyên qua lối đi, vừa đến bãi đỗ xe liền thấy được xe của Lăng Nguyệt.

Xe của anh dừng ở lối vào bãi đỗ xe, rất nổi bật, vừa thấy cô xuất hiện, đối phương lập tức mở cửa xe bước xuống.

“Đây.”

“Lăng tổng." Chu Mỹ Tây đi tới trước mặt anh chào hỏi, cố gắng đứng thẳng người, nói chuyện thật rõ ràng:

"Xin lỗi.”

“Đáng lẽ tối nay tôi nên đưa qua cho anh ngay.”

“Là tôi có lỗi mới đúng.” Lăng Nguyệt mỉm cười. Trong tình huống chỉ có hai người, lại đứng đối diện thế này,

Anh không thể không nhìn thẳng vào mắt cô mà nói chuyện.

“Đã làm phiền cô khi đang đi chơi với bạn bè rồi.”

“Không có, tôi cũng đang chuẩn bị đi." Chu Mỹ Tây nói.

Chu Mỹ Tây uống không ít rượu, nãy giờ cô vẫn gắng gượng để đi ra ngoài, Sau khi gặp Lăng Nguyệt và chào hỏi xong, men rượu bất chợt bốc lên, khiến cô lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ.

Cô nghe thấy giọng mình rất rõ ràng, rất gần, nhưng giọng của Lăng Nguyệt lại xa xăm, mơ hồ khó phân biệt được.

Cô nghe thấy chính mình nói với anh đi theo cô đến xe để lấy đồ, rồi nhìn thấy Lăng Nguyệt gật đầu, bước theo cô vào bãi đỗ xe.

Trên đường đi, dường như Lăng Nguyệt đã hỏi cô có lạnh không. Lúc ấy, cô mới chợt nhận ra vì vội vàng ra ngoài nên quên khoác áo.

Áo khoác của cô và Tô Thuyên vẫn còn gửi ở quán bar.

Hình như cô đã nói rằng bản thân mình không lạnh nhưng trên người cô lại đột nhiên được phủ một chiếc áo măng tô ấm áp.

Chu Mỹ Tây trì trệ đến mức không kịp nhận ra rằng Lăng Nguyệt đã đưa áo khoác của mình cho cô.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Mau lấy cái túi đắt nhất kia đưa cho anh ấy đi.

Cốp xe của Chu Mỹ Tây chất đầy túi mua sắm, cô rõ ràng đã phân loại chúng khi còn ở công ty nhưng bây giờ mọi thứ lại đột nhiên trở nên lộn xộn.

Chu Mỹ Tây có chút lo lắng, cô liên tục lẩm bẩm một mình, cuối cùng Lăng Nguyệt đã lấy danh sách của họ ra và kiểm tra từng món một.

"A! Còn một thứ nữa!" Chu Mỹ Tây đột nhiên nhớ ra có một món không nằm trong danh sách, cô cúi người và lấy từ sâu trong cốp xe ra một túi mua sắm:

"Đây là quà tặng kèm của cửa hàng."

Quà được tặng khi mua đồ đương nhiên không thể đem đi tặng khách hàng, nhưng món quà này cũng có giá trị đến mấy ngàn lận.

"Cô giữ đi." Lăng Nguyệt nói: “Tôi không cần những thứ này."

"Ồ..." Chu Mỹ Tây cuối cùng lại kiểm tra danh sách một lần nữa, xác định không có sai sót gì rồi mới quay đầu nói với Lăng Nguyệt: "Vậy là chỉ có những thứ này thôi."

"Được." Lăng Nguyệt gật đầu nhặt túi mua sắm lên, anh nhìn cô một lúc, dường như muốn nói gì đó nên dừng lại vài giây.

Chu Mỹ Tây đón ánh mắt của anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ kỳ lạ: Oa, anh ấy không tránh ánh mắt của cô.

Thế là hai người nhìn nhau, Lăng Nguyệt trước tiên cười nói: "Hình như cô uống khá nhiều."

"Tôi không uống được nhiều rượu." Chu Mỹ Tây cũng cười, có chút ngượng ngùng:

"Sinh nhật bạn tôi ấy mà."

Chẳng qua nụ cười đó có chút ngớ ngẩn, nhưng cô lại không hề hay biết.

"Cần tôi đưa cô về nhà không?" Lăng Nguyệt lịch sự hỏi.

"Không cần đâu, tôi gọi người tài xế lái xe hộ là được." Chu Mỹ Tây nói, nhận ra sự lo lắng và do dự trong ánh mắt người đàn ông, cô vội vàng nói thêm: "Hơn nữa bạn tôi vẫn còn ở trong đó, lát nữa tôi mới đi."

Lăng Nguyệt lúc này mới yên tâm: "Được rồi, tôi đi trước đây, cô nhớ về nhà sớm nhé."

"Ừm ừm." Chu Mỹ Tây vội vàng gật đầu: "Vâng, cảm ơn Lăng tổng."

Nói xong mới tỉnh ngộ. 

Cô đang cảm ơn cái gì?

Nhìn người đàn ông xách túi đồ lên xe của mình, lại nhìn xe chạy đi, Chu Mỹ Tây mới ngồi vào xe của mình, dùng điện thoại gọi một tài xế lái thay. 

Sau khi tài xế lái thay đến, cô thắt dây an toàn mới nhận ra: Áo khoác của Lăng Nguyệt vẫn còn khoác trên vai cô.

Là một chiếc áo khoác dạ lông cừu màu đen, vải rất mềm, cũng rất ấm áp, mang theo một mùi hương. Chu Mỹ Tây xác định mùi hương trên người mình là từ chiếc áo, bởi vì mùi hương trên chiếc áo khoác này đặc biệt rõ ràng.

Chu Mỹ Tây về đến nhà, cố chống lại cơn choáng váng để đi tắm, sau đó quấn khăn tắm ngã vào chăn.

Cô ghét đến quán bar, vì thấy hôi.

Mỗi lần vào đó ngồi một hai tiếng đồng hồ, mùi khói thuốc gần như ngấm vào tận xương tủy thực sự khiến người ta buồn nôn, mặc dù cô đã gội đầu gội tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài nhưng mùi đó vẫn cứ quanh quẩn nơi đầu mũi, mãi không tan.

Chu Mỹ Tây nhắm mắt, lăn lộn trên giường, cuối cùng cũng tìm thấy một mùi hương thanh mát, đó là chiếc áo khoác của Lăng Nguyệt.

Giơ tay kéo lại đặt bên cạnh mặt, lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi mùi khói thuốc.

Ngày hôm sau, Chu Mỹ Tây căn bản không nghe thấy tiếng chuông báo thức, là mẹ cô vào phòng lay cô dậy.

Chu Mỹ Tây vừa rời khỏi giường đã bắt đầu quay cuồng, toàn thân đau nhức, còn hơi buồn nôn.

Cô đi vào phòng tắm rửa mặt, mẹ ở bên ngoài vừa lải nhải vừa giúp cô dọn dẹp phòng. Chu Mỹ Tây nghe tai này lọt tai kia, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi rồi ra ngoài.

Chấm công đúng giờ, Chu Mỹ Tây gọi cho mình một bát cháo. May mắn là hôm nay không phải cô trực, cô chỉ cần làm phần việc hành chính của mình.

Buổi sáng trôi qua trong trạng thái mơ màng, Chu Mỹ Tây không có khẩu vị, thậm chí không ăn trưa. Cô trải giường gấp ra, đeo bịt mắt để chợp mắt một lúc, đến chiều mới tỉnh táo lại đôi chút.

Tiểu Tống cũng rất chu đáo, thấy cô không được khỏe vào buổi sáng nên hầu như không làm phiền. Đến chiều, cậu ta mới sắp xếp xong hóa đơn và biên lai rồi gửi cho cô: “Cô cộng số lại rồi gửi cho Lăng tổng rồi bảo anh ấy thanh toán đi, nhanh nhanh nào.”

Tiểu Tống khá sốt ruột, dù sao cũng đã quẹt thẻ tín dụng đến mấy trăm ngàn tệ.

Chu Mỹ Tây đối chiếu kỹ hóa đơn và bảng sao kê thẻ tín dụng hai lần, sau đó nhập vào bảng tính, cộng cả phần của Tiểu Tống rồi gửi tổng số tiền cho Lăng Nguyệt.

Hôm nay Lăng Nguyệt không đến công ty, nhưng anh vẫn trả lời rất nhanh. Ngay sau khi Chu Mỹ Tây gửi hóa đơn và biên lai điện tử, anh đã ngay lập tức chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của cô.

Lăng Nguyệt còn chuyển thêm để làm tròn số.

Chu Mỹ Tây gửi đi số tiền vốn dĩ có phần lẻ tẻ, cô tính toán lại rồi chuyển phần dư thừa đó lại cho Lăng Nguyệt.

Lăng Nguyệt lại chuyển trả về, nói: "Vất vả rồi, tiền tăng ca."

Chu Mỹ Tây lập tức tim đập nhanh hơn, đầu óc nóng bừng.

Tiền tăng ca tận hơn bốn nghìn!?

Chu Mỹ Tây không khách sáo, vui vẻ nhận lấy khoản chuyển khoản, chân thành cảm ơn đối phương: "Không vất vả, là việc nên làm. Cảm ơn Lăng tổng! Chúc anh phát tài!"

Hơn bốn nghìn đó, cô và Tiểu Tống chia đôi. Tiểu Tống phản ứng còn mạnh hơn cô, nói rằng loại tăng ca này cậu ta cam tâm tình nguyện làm và mong sau này có thể có thêm nhiều lần như vậy.

"Thật không dám tưởng tượng trợ lý Tần lương tháng bao nhiêu."

Tiểu Tống cảm thán: "Mà ngày nào cũng có thể lái siêu xe."

"Cũng vất vả mà." Chu Mỹ Tây rất hiểu bản chất vấn đề.

"Tôi thấy anh ấy bận hơn chúng ta nhiều, hiện tại chẳng qua là nhiều việc Lăng tổng không tiện tìm chúng ta, nên cố gắng tự làm, nếu không chúng ta chắc không chịu nổi."

"Cũng đúng nhỉ."

Tan làm, Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống chia nhau đi tặng quà.

Trong lúc làm việc, cô đã dùng thông tin liên lạc trên danh sách để hỏi trước trợ lý của đối phương xem họ có thời gian không, rồi mới hẹn thời gian và địa điểm.

-- Gửi từng món một.

Vì đây là việc làm thường niên năm qua năm lại đến nên việc thực hiện diễn ra rất nhanh chóng, chỉ một buổi tối cô đã gửi hết nhẵn bảy tám phần.

Chỉ có một người đang đi công tác, một người tối nay có tiệc nên không có thời gian, và một người nữa... chính là cô Lâm thầm thương Lăng tổng.

Chu Mỹ Tây đã liên lạc trước với trợ lý của cô Lâm, lúc đó cô chỉ nói “Lăng tổng đã chuẩn bị một số món quà, không biết khi nào thì cô Lâm có thời gian”, lại cố ý không đề cập đến việc ai sẽ đi tặng, vì vậy trợ lý đó đã thuận tiện gửi cho cô thời gian và địa chỉ.

Cô ấy gửi số phòng khách sạn của khách sạn Bulgari.

Rất mơ hồ và cũng rất xấu hổ.

Chu Mỹ Tây đỗ xe vào bãi đậu xe, sau đó xách theo những túi lớn túi nhỏ vào khách sạn, thang máy của khách sạn có giới hạn, cô không lên được, chỉ có thể nhắn tin cho trợ lý đó.

Trợ lý của Lâm Tử Dao nhận được tin nhắn thì lập tức xuống, cô ấy xuống rất vội, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Chu Mỹ Tây, đối phương hai tay xách túi mua sắm đứng bên cạnh thang máy, vô cùng nổi bật.

Trợ lý do dự đi tới hỏi: “Cô là... trợ lý của Lăng tổng nhỉ? Chỉ có mỗi cô tới thôi à?”

Chu Mỹ Tây cười gật đầu, khách sáo nói: “Xin chào, cô là trợ lý của cô Lâm phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền các cô muộn như vậy, đây là quà mừng năm mới mà Lăng tổng nhờ tôi chuyển giao cho cô Lâm, làm phiền cô chuyển giúp tôi nhé.”

Cô đưa hai cái túi đến nhưng đối phương không nhận, chỉ cười khách sáo nói: “Xin lỗi, tôi không thể thay cô Lâm nhận quà được và tôi nhớ trợ lý của Lăng tổng hình như là Tiểu Tần thì phải? Hay là cô bảo Lăng tổng gọi điện cho cô Lâm, đợi cô Lâm xác nhận rồi tôi sẽ thay cô mang lên ha.”

Ha ha.

Chu Mỹ Tây cũng không kiềm chế được mà khẽ cười.

Người trợ lý này của cô Lâm cũng là một người tinh ranh.

Nhưng từ trước giờ đều là đích thân trợ lý Tần tự mang đến, nếu cô mang đến mà phải tìm Lăng tổng thì chẳng phải là cô rất vô dụng sao?

Vì vậy Chu Mỹ Tây còn muốn cố gắng thêm một chút.

"Thực sự Lăng tổng không có thời gian đến đây." Chu Mỹ Tây nói: "Trước giờ đều là trợ lý Tần mang đến, nhưng đúng lúc tháng này anh ấy nghỉ phép để chăm vợ sinh nên tôi mang đến hộ."

Ý của cô rất rõ ràng, trước giờ đều là trợ lý mang đến, Lăng tổng cũng chưa từng đích thân mang đến, hôm nay Lăng tổng cũng không thể đến.

Cô trợ lý kia lộ vẻ khó xử: "Xin lỗi, tôi thực sự không thể mang lên cho cô Lâm."

Ôi, người làm công ăn lương cần gì phải làm khó người làm công ăn lương chứ.

"Vậy cô dẫn tôi lên lầu, tôi sẽ tự mình đưa cho cô Lâm, nếu cô ấy vẫn không nhận thì tôi sẽ liên lạc với Lăng tổng, vậy được không?" Chu Mỹ Tây lùi một bước.

Đối phương do dự một lát, lại thấy có vẻ như cô không chịu nổi sức nặng mà lắc lắc hai túi đồ trong tay, cuối cùng cũng không đành lòng, bèn nói: "Vậy cô đi theo tôi lên lầu."

Cô ấy quay người dẫn Chu Mỹ Tây vào thang máy, quẹt thẻ đi lên. Mặc dù Chu Mỹ Tây tỏ ra hai túi đồ rất nặng nhưng đối phương cũng không phụ cô một tay, có thể thấy hai túi đồ này thực sự là khoai lang bỏng tay.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, lặng lẽ mở ra, Chu Mỹ Tây theo chân trợ lý đi trên hành lang trải thảm dày, không một tiếng động.

Đến trước cửa phòng, trợ lý nhỏ giọng nói: "Cô đợi ở đây một lát."

Sau đó cô ấy quẹt thẻ cửa vào trong nhưng không đóng cửa, Chu Mỹ Tây nhìn cô ấy đi đến lối vào phòng khách của căn hộ, nói vọng vào trong: "Cô Lâm, Lăng tổng không đến, là trợ lý của anh ấy tự mình mang đồ đến."

Chu Mỹ Tây đứng ở cửa nên không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng rèm cửa trong phòng không đóng, qua hình ảnh phản chiếu của cửa sổ sát đất, cô nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.

Mặc dù chỉ là một bóng hình mơ hồ nhưng Chu Mỹ Tây cũng cảm nhận được phong thái yểu điệu của người đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy lụa satin hai dây màu xanh lá đậm cổ điển, mái tóc dài gợn sóng như rong biển buông xõa sau lưng, nâng ly rượu vang đỏ một cách lười biếng, quả thực xứng đáng với bốn chữ "tuyệt sắc giai nhân".

Như thế mà Lăng Nguyệt không đến, thật là phí phạm của trời.

Nghe lời trợ lý, cô Lâm hừ một tiếng, nói: "Không có thành ý, bảo anh ta tự đến tặng."

Sau đó tiếng bước chân truyền đến, trợ lý đi lại đến cửa, nhìn Chu Mỹ Tây, vẻ mặt bất lực, giơ tay ra, hạ giọng: "Xin lỗi, chúng tôi thực sự không thể nhận quà."

Cô ấy là một trợ lý, tất nhiên không dám nói "Mời Lăng tổng đến", vì vậy cô ấy cố ý không đóng cửa, hy vọng Chu Mỹ Tây nghe thấy, sau đó hiểu ý gọi tổng tài của họ đến.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Chu Mỹ Tây ngoan ngoãn nói:

"Tôi sẽ chuyển lời đến Lăng tổng."

Trợ lý lập tức nở một nụ cười biết ơn, câu nói của Chu Mỹ Tây không to không nhỏ, vừa đủ để truyền vào trong phòng, như vậy ngay cả khi Lăng tổng không đến, cô ấy cũng sẽ không bị mắng.

Chu Mỹ Tây xách túi mua sắm quay lại thang máy, sau khi lên xe, cô không vội đi mà gọi điện cho Lăng Nguyệt.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, theo tiếng "Có chuyện gì?" của anh, âm thanh nền ở đầu bên kia điện thoại từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh, giống như anh đã đứng dậy đi đến nơi ít người để nghe điện thoại.

Hẳn là anh đang bận, Chu Mỹ Tây lập tức cảm thấy có chút áy náy, làm phiền anh vì chuyện nhỏ nhặt này, thật sự là cô làm việc chưa tốt.

"Lăng tổng, tôi vừa đến chỗ cô Lâm để tặng quà cho cô ấy." Chu Mỹ Tây cố gắng báo cáo với anh: "Nhưng trợ lý của cô ấy không nhận, tôi đi theo lên lầu, cô ấy nói muốn anh tự đến tặng."

Cô nói xong, đầu bên kia im lặng vài giây, lúc đáp lời lại, giọng điệu đã có chút lạnh lùng: "Cô ấy không nhận thì thôi, cô về trước đi."

Chu Mỹ Tây nghe ra sự không vui của anh, ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng, Lăng tổng."

Bên kia lại im lặng một lát, lúc mở miệng lần nữa thì giọng của Lăng Nguyệt đã dịu đi một chút: "Ngày mai tôi sẽ nói với cô, tối nay vất vả rồi."

Không vất vả, nhận được hơn hai nghìn tiền tăng ca thì sao mà vất vả được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận