Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Chương 259
Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Nếu bọn chúng phát hịch văn lên án U Châu, vậy thì mắng lại bọn chúng.
Trần Thế Xương có tài viết văn kiện vô cùng xuất sắc. Hoắc Đình Sơn nhìn về phía hắn:
"Hịch văn giao cho Trần tiên sinh phụ trách."
Trần Thế Xương cúi người nhận lệnh.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, sự việc đã đến mức này, hịch văn không còn là trọng điểm, trọng điểm là trận chiến sắp tới.
Vì lời qua tiếng lại chỉ khiến đôi bên chẳng còn gì sạch sẽ. Đã như vậy, chỉ có thể dùng đao thật thương thật mà phân thắng bại.
Hịch văn chỉ là mồi lửa, chiến hỏa sắp... Không, có lẽ lúc này ở Kinh Châu chiến hỏa đã bùng lên, chỉ là tin tức chưa truyền đến nơi này.
Hoắc Đình Sơn quét mắt qua đám người đang phẫn nộ:
"Hịch văn đã thành chuyện đã rồi, nói thêm cũng vô ích. Giờ bàn về chiến cục ở Kinh Châu đi."
- --
Bùi Oanh uống không ít rượu, rửa mặt xong liền nằm lên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Nhưng đến nửa đêm, nàng bị vài tiếng động nhỏ làm tỉnh giấc. Trong phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ còn lại một lớp sáng nhè nhẹ, hẳn là người đến đã lấy từ trong túi lụa đen ra một viên dạ minh châu.
Ánh sáng dịu nhẹ rọi lên thân hình cao lớn của hắn, bóng tối kéo dài một vệt sâu trên mặt đất.
"Hoắc Đình Sơn, giờ là canh mấy rồi?" Bùi Oanh lẩm bẩm.
"Đánh thức nàng sao?" Người nam nhân vừa cởi dây đai khẽ dừng lại:
"Vẫn còn sớm, phu nhân ngủ thêm đi."
Nàng đáp lời.
Nhưng khi Hoắc Đình Sơn lên giường, lại phát hiện người vừa nói sẽ ngủ tiếp chẳng hề có vẻ gì là buồn ngủ. Nàng vẫn nhớ đến câu "để sau hẵng nói cho nàng" của hắn ban nãy.
"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Oanh hỏi.
Rõ ràng nàng không hỏi rõ sẽ không chịu ngủ, Hoắc Đình Sơn day day ấn đường:
"Mai ta sẽ nói, nếu giờ nàng biết, e rằng lại mất ngủ."
Bùi Oanh:
"Không đâu. Ngược lại, nếu ngàii không nói, ta lại đoán già đoán non, mới thật sự không ngủ được."
Viên dạ minh châu vẫn ở trong tay Hoắc Đình Sơn. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, hắn thấy nàng khẽ mím môi.
Được rồi, nàng bướng bỉnh thật.
Hai người đối diện trong bóng tối một lát, cuối cùng Hoắc Đình Sơn bất đắc dĩ kể sơ qua, đoạn kết thúc:
"Phu nhân, chúng ta với Ung Châu giờ đã hoàn toàn trở mặt. Sắp tới còn nhiều trận chiến cam go phải đánh."
Hoắc Đình Sơn vốn tưởng nàng nghe xong sẽ lo lắng không thôi, không ngờ nàng lại kéo dài giọng "ồ" một tiếng, chỉ nói một câu "thì ra là vậy", rồi quay lại nằm xuống, còn tự mình kéo chăn đắp kỹ, dáng vẻ như câu trả lời đã rõ ràng, nàng phải ngủ lại vậy.
Lần này đến lượt Hoắc Đình Sơn cảm thấy thú vị:
"Phu nhân dường như không lo lắng?"
Từ sau khi Bách Luyện Cương ra đời, mỗi lần bàn bạc với mưu sĩ, thỉnh thoảng hắn cũng để nàng ngồi nghe, bởi vậy nàng không phải là kiểu phụ nhân chẳng biết thời cuộc.
Bùi Oanh quả thật không lo lắng:
"Hoắc Đình Sơn, đánh trận ngài là người lợi hại nhất mà ta từng thấy. Nói thật, ta chẳng có gì phải lo cả."
Họ gặp nhau ở Bắc Xuyên, sau đó nàng được hắn đưa theo chinh chiến Nam Bắc, rồi lại bắc phạt Hung Nô. Những năm chinh chiến, ngoài lần trước ở Dự Châu hắn bị người ta va phải thuyền mà bị thương, còn lại nàng chưa từng thấy hắn chịu thua trận nào.
Có một số người sinh ra đã là thiên tài quân sự, hễ ra trận là như được thần trợ giúp. Bùi Oanh cảm thấy Hoắc Đình Sơn chính là loại người như vậy.
Do bị đánh thức giữa đêm, giọng nàng so với ngày thường mềm mại hơn vài phần, như một miếng bông gòn mềm mại, chạm vào liền lõm xuống.
Nói xong, nàng nhắm mắt định ngủ tiếp. Kết quả, mắt vừa nhắm chưa được bao lâu, nàng đã bị kéo ra khỏi ổ chăn.
Đêm khuya se lạnh, y phục lót của hắn hơi mở, lộ ra một mảng da t.hịt rắn chắc, nàng tựa vào trước n.g.ự.c hắn, bị cánh tay hắn ôm lấy eo, bàn tay còn lại nâng cằm nàng bằng ba ngón tay.
"Phu nhân tín nhiệm ta đến vậy, ta thật sự vui mừng." Nụ hôn của hắn rơi xuống.
Thao Dang
Gió vàng sương ngọc vừa tương ngộ, đã thắng hơn vạn lần nhân gian.
- --
Hoắc Minh Tuấn vừa hoàn thành đại hôn, lễ nạp thái của Hoắc Tri Chương liền được đưa vào lịch trình.
Cùng ngày, trong phủ Châu mục, đám nô bộc bận rộn không thôi. Gia nhân nhận được lệnh rằng chủ nhân ngày mai sẽ khởi hành rời khỏi thành Lạc Dương, việc thu xếp hành trang cần nhanh chóng hoàn tất.
Một ngày thoáng chốc trôi qua, lễ nạp thái kết thúc trong trật tự, Sĩ Thư trước kia cư ngụ tại phủ Châu mục đã dọn đi, chuyển tới sống cùng người đệ đệ được an trí ở Lạc Dương.
Trước khi xuất giá, Sĩ Thư sẽ lưu lại trong thành Lạc Dương, chứ không theo quân đội U Châu chinh chiến.
“Đồ đạc đã sắp xếp xong chưa? Kiểm tra lại một lượt nữa, chủ nhân giờ Mão phải khởi hành, chớ để sót món gì.”
“Đã kiểm tra hai lượt rồi, không sót thứ gì, chỉ là phòng bếp cần khẩn trương hơn chút.”
Hôm nay phải khởi hành, Bùi Oanh dậy sớm hơn hẳn thường ngày, trời vừa hé một đường sáng mỏng, nàng đã tỉnh giấc.
Rửa mặt, dùng bữa, tất cả đâu vào đấy.
Đến khi thu dọn xong, trời cũng vừa sáng hẳn.
Lần này, Hoắc Minh Tuấn không còn một mình tiễn gia đình rời đi nữa. Lôi Kinh Tước đứng bên cạnh hắn, cùng nhìn theo xe ngựa chở song thân và đệ đệ, muội muội.
“Nhi tử xin chờ phụ thân khải hoàn.”
“Nhi tức xin chờ công công khải hoàn.”
Hoắc Đình Sơn đáp một tiếng: “Các ngươi hãy giữ gìn Lạc Dương cho tốt.”
Bùi Oanh cẩn thận nhìn đôi tân hôn, thấy sắc mặt Lôi Kinh Tước hồng hào, trạng thái của Hoắc Minh Tuấn cũng rất tốt, xem ra phu thê son sống rất hòa hợp. Nàng liền yên lòng: “Chuyến đi này không biết khi nào mới về, đợi ổn định, ta sẽ gửi thư về nhà.”
Lôi Kinh Tước nhìn Bùi Oanh, có chút ngập ngừng mà hỏi: “Khi đó, ta có thể viết thư gửi người không?”
Hoắc Minh Tuấn thoáng liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh.
Bùi Oanh mỉm cười: “Tự nhiên là được, Tri Chương đặc biệt thích viết thư nhà, chúng ta cũng đọc rất vui.”
Hoắc Tri Chương bên cạnh bật cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
Lôi Kinh Tước hoàn toàn yên tâm.
Đoàn người khởi hành, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, dần đi xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
“Về thôi.” Hoắc Minh Tuấn khẽ nói.
Lôi Kinh Tước nhẹ nhàng đáp: “Ừm,” nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hướng xe ngựa khuất bóng.
Hoắc Minh Tuấn cau mày khẽ động.
Xem ra những lời nàng từng nói quả không phải nửa phần giả dối.
Hôm nay dậy sớm, tinh thần không tốt lắm, cho nên mãi đến khi ra khỏi thành, Bùi Oanh vô tình nhìn thấy tấm biển lớn treo trên tường thành mới bừng tỉnh nhận ra, bọn họ đi qua cổng Tây, chứ không phải xuất phát từ cổng Nam như thường lệ.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12: hương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận