Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Chương 206
Từ sau hôm nàng cùng hắn đi dạo trên sông, khi phát hiện hắn say sóng, mỗi ngày hắn đều dành chút thời gian ra ngoài. Hắn chẳng đi đâu cả, chỉ lên thuyền mà thôi.
Cái tính cố chấp này khiến Bùi Oanh khâm phục, nhưng nàng cũng giữ khoảng cách nhất định.
“Hoắc Đình Sơn, ngài như vậy không ổn.” Bùi Oanh nghĩ một lát, rồi nói: “Ta nghe nói quả táo chua hoặc mơ chua có thể trị chứng say sóng rất hiệu quả, ngài có thể thử xem.”
Người nam nhân vốn định đứng dậy nghe vậy thì khựng lại. Hắn bất chợt vươn cánh tay dài, kéo nàng lại gần.
Hai người vốn ngồi song song, nhưng giờ đây, Bùi Oanh không chống đỡ nổi sức lực của hắn, cả người đổ vào lòng hắn. Hoắc Đình Sơn hai tay ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, để nàng ngồi nghiêng trên đùi hắn. Tay hắn vòng qua lưng nàng, đặt trên bụng nàng.
Cảm giác dưới thân hoàn toàn khác hẳn với đệm mềm, vừa ấm nóng lại vừa rắn chắc. Bùi Oanh bị hắn làm cho đỏ bừng cả mặt, lúng túng nói: “Ngài làm gì vậy?”
“Phu nhân gần đây vất vả quá, ta trước tiên muốn tặng phu nhân chút phần thưởng, chờ tối nay về sẽ tiếp tục đền đáp nàng.” Hắn mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Bùi Oanh ngồi trên đùi hắn, vô tình cao hơn hắn một chút. Từ trên nhìn xuống, vốn dĩ nàng nên có chút uy thế, nhưng lúc này đôi gò má nàng ửng đỏ, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
Nghe hắn nói, nàng nhíu mày, giọng ngập ngừng: “Hoắc Đình Sơn, ngài chờ…”
Chưa nói xong, hắn đã không chờ nữa. Cánh tay siết chặt, khiến nàng hoàn toàn dựa vào lòng hắn, cuối đầu để hắn hôn.
Hơi thở nóng bỏng áp đến, đôi môi đỏ mọng bị hắn cắn mút không chút thương tiếc, khiến nàng không kịp trở tay. Dù ở tư thế ngước lên, hắn vẫn giữ thái độ bá đạo vốn có.
Lưỡi nàng bị hắn hôn đến tê dại, tay bám trên vai hắn, vừa như dựa vào vừa như muốn đẩy ra. Nhưng mỗi khi nàng đẩy ra một chút, hắn lại càng siết c.h.ặ.t hơn, hệt như lang sói muốn xé nát con mồi của mình.
Nụ hôn kết thúc, Bùi Oanh dựa trên vai hắn, thở hổn hển.
Hoắc Đình Sơn nâng cằm nàng lên, lại hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, sưng tấy của nàng: “Tối nay đừng ngủ sớm quá, phu nhân đợi ta về.”
Bùi Oanh tránh ánh mắt hắn: “Ta không quan tâm, ta sẽ nghỉ ngơi như bình thường.”
Hắn bật cười khẽ: “Vậy ta sẽ về sớm.”
---
Sau khi bước vào mùa thu, trời nhanh tối hơn, đêm cũng dài hơn.
Rửa mặt xong, Bùi Oanh sớm đã lên giường. Hôm nay nàng dùng đầu óc quá nhiều, cảm thấy mệt, nên muốn nghỉ ngơi sớm.
Về phần ai đó bảo sẽ về sớm, nàng nghe rồi, nhưng không muốn để tâm. Người này mỗi khi bận rộn thật sự rất bận, trước đây nửa đêm mới về cũng không phải chưa từng có.
Thu về se lạnh, chậu đá đặt cạnh giường đã được dọn đi. Bùi Oanh quấn chăn, ngồi trên đầu giường, cẩn thận bỏ từng viên dạ minh châu vào túi vải đen.
Ánh sáng dần lụi tắt, bóng tối bao phủ như sóng triều dâng.
Nằm xuống, đắp kín chăn, hơi thở của người trên giường nhanh chóng trở nên đều đều.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi khe khẽ, không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng bước chân ngày một gần.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, nhưng không vào, mà rẽ hướng đi nơi khác.
Khoảng chừng một khắc sau, một nam nhân mang theo hơi nước, trên người vương mùi hương xà phòng nhè nhẹ, quay lại phòng chính. Cánh cửa gỗ lim đỏ bị đẩy ra, bóng tối bên trong như cơn sóng lặng lẽ khuấy động.
Nam nhân bật cười khẽ, không hề bất ngờ.
Bước vào, đóng cửa.
Bùi Oanh vốn có giấc ngủ sâu, rất hiếm khi mộng mị, nhưng đêm nay nàng lại mơ mình hóa thành Đại Thánh, là Tôn Đại Thánh trước khi đi thỉnh kinh, vẫn còn bị giam dưới Ngũ Hành Sơn.
Ngọn núi trĩu nặng, đè ép khiến nàng khó thở. Ngọn núi ấy dường như còn chứa đựng nguồn năng lượng dồi dào, bên trong ẩn giấu dòng dung nham có thể luyện hóa kim thạch. Dung nham tràn ra, dần dần bao phủ lấy mũi và miệng nàng.
Bùi Oanh giật mình mở to mắt.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người cao lớn phủ trên nàng.
Hơi thở giao nhau, từng luồng nhiệt nóng bỏng như xuyên qua linh hồn, khiến toàn thân run rẩy. Người nam nhân khi nãy rời đi, dường như mọi dấu vết của hắn đã bị một bàn tay vô hình xóa sạch, thời gian tựa hồ cũng bị kéo dài, nối liền thành một đường.
Đêm thu mát mẻ, sắp vào giấc ngủ, Bùi Oanh chỉ mặc một chiếc yếm đơn giản, bên dưới là chiếc quần nàng tự cắt ngắn.
Điều này lại thuận tiện cho Hoắc Đình Sơn. Hắn hơi thẳng lưng, bàn tay rộng lớn giữ lấy cổ chân trắng nõn, mịn màng, nhấc lên đặt trên vai mình.
Bùi Oanh dùng chân còn lại đạp lên đùi hắn, thấy không ngăn được, liền đạp vào bụng rắn chắc của hắn:
"Hoắc Đình Sơn, ngài đã tắm chưa?"
"Chưa." Hắn cố tình đáp.
Bùi Oanh không nhận ra ý cười trong giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy tai họa sắp đến.
Chưa tắm?
Hắn vừa đi ra ngoài bụi bặm, không tắm rửa mà đã dám leo lên giường!
"Giờ đâu thiếu điều kiện, thói quen lười nhác này của ngài không đổi được sao?" Bùi Oanh dùng sức ở chân, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn vững như núi.
"Đã tắm rồi." Hắn đổi lời.
Bùi Oanh nghi ngờ, chân vẫn giữ lực, không để hắn tới gần:
"Thật không?"
Hoắc Đình Sơn cười khẽ:
"Nếu phu nhân không tin, cứ tự mình kiểm tra."
Hắn giữ lấy cổ chân còn lại của nàng, bàn tay to lớn, ngón tay thon dài dễ dàng nắm trọn, kéo sang một bên.
Màn trướng buông xuống, lớp vải lụa mỏng manh nhẹ nhàng phất động tựa như gợn sóng. Đôi lúc, tấm màn hơi lay động, hé ra một mảng trắng mịn thấp thoáng.
Đêm thu yên ắng, nhưng trong phòng lại không hề tĩnh lặng.
Khi mọi thứ tạm ngưng, có tiếng người khẽ hỏi:
"Phu nhân kiểm tra rõ ràng chưa?"
Bùi Oanh đỏ bừng mặt, trán lấm tấm mồ hôi, đã biết rõ hắn cố ý trêu đùa nàng, nhưng lúc này cũng không muốn thuận ý hắn:
"Kiểm tra rõ rồi, là chưa tắm. Hoắc Đình Sơn, ngài thật bẩn."
Trong bóng tối, đôi mày dài của nam nhân nhướng lên:
"Được, phu nhân đã chê ta bẩn, vậy thì không thể để dơ bẩn đôi mắt của nàng."
Hắn xoay người nàng lại, để nàng nằm sấp xuống.
Bùi Oanh chống tay lên giường, định ngồi dậy, nhưng cảm giác sau gáy bị cắn nhẹ, hơi nóng từ đó theo sống lưng mà lan xuống.
Cảm giác như có luồng điện b.ắ.n khắp cơ thể, khiến nàng căng cứng người, một tiếng rên khẽ thoát ra. Nàng siết c.h.ặ.t tấm chăn lụa trong tay, nhàu nát thành một nhúm.
Bóng đêm cuộn trào như sóng nước, trước mắt nàng, ánh trắng mờ nhạt run rẩy, hòa quyện vào bóng tối tựa như ẩn như hiện.
Hoắc Đình Sơn khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn, tiếp tục tiến tới.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12: hương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Hoàn