Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Chương 147
Bầu trời nhuốm một màu mực đậm, trăng sáng treo cao, ánh trăng nghịch ngợm rải lên mặt đất, làm mọi cỏ cây, từng nhành từng lá đều thấp thoáng một ánh sáng dịu nhẹ.
Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng tỏ.
Bơi rất lâu, vừa rời khỏi dòng sông đã kiệt sức, nhưng Mạnh Linh Nhi không dám ngồi nghỉ quá lâu, sợ kẻ địch đuổi theo ven sông.
Việc cấp bách là phải mau rời khỏi nơi này.
Nàng gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi được hai bước, rồi chợt nhớ đến điều gì, vội quay lại. Lần theo ánh trăng, nàng cẩn thận tìm trong bụi cỏ nơi mình vừa lên bờ.
Một viên ngọc trai tròn mượt nằm trong bụi cỏ.
Mạnh Linh Nhi hít sâu một hơi, xoa nhẹ ngực, như muốn ép quả tim đang nhảy lên cổ họng trở về vị trí cũ.
Nàng nhặt viên ngọc trai đáng lẽ được khảm vào áo của mình lên, sau đó xới tung đám cỏ mà lúc nãy mình đã giẫm đè lên để che đi dấu vết.
Những lá cỏ sắc lẹm cứa vào ngón tay nàng một vệt rướm máu, nhưng người từng rụt tay xuýt xoa mỗi khi bị kim thêu đ.â.m vào ngón, giờ đây ngoài việc bị cái lạnh khiến đôi môi hơi run rẩy, không hề để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào khác.
Làm xong tất cả, Mạnh Linh Nhi rút con d.a.o găm bên giày, nắm chắc trong tay rồi đứng thẳng dậy.
Ánh trăng phủ lên khuôn mặt nàng, ngoài vẻ tái nhợt, còn ẩn hiện sự sắc lạnh và nghiêm nghị hiếm có. Nếu Hoắc Tri Chương lúc này có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện vẻ mặt của muội muội lúc này có đến hai, ba phần giống với ánh mắt lạnh băng của phụ thân khi trầm ngâm suy tư.
Nơi này là một bờ sông hoang vắng, trước mắt là một khu rừng rậm dày đặc không xa, và ở phía bên kia là đồng cỏ thoáng đãng với những bụi cây thấp lè tè.
Cô nương không chút do dự bước về hướng trước mặt.
Toàn thân nàng ướt đẫm, gió đêm lùa qua mang theo cái lạnh thấu xương, nhưng lúc này Mạnh Linh Nhi chỉ cảm thấy may mắn. May thay giờ là mùa hè, nếu là mùa đông, chỉ riêng việc vừa rồi ngâm mình trong dòng nước, hẳn đủ khiến nàng đêm nay sốt cao.
“Hú uuuuu...”
Tiếng sói tru văng vẳng từ xa, Mạnh Linh Nhi khựng bước, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào rừng rậm. Đi thêm một đoạn, nàng dừng lại, ngước nhìn bốn phía.
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, mặt đất lờ mờ hiện lên những đốm sáng lốm đốm do ánh trăng xuyên qua kẽ lá. Mạnh Linh Nhi quan sát xung quanh, cuối cùng chọn một chỗ có ánh sáng thưa thớt nhất.
Nàng dùng d.a.o găm cắt tà váy, xé ra một dải vải dài. Một đầu dây buộc c.h.ặ.t vào cán dao, đầu còn lại buộc vào cổ tay mình.
Tìm được một điểm cố định ngang thắt lưng, cô bé dồn sức đ.â.m d.a.o găm vào thân cây.
Con d.a.o găm chất lượng tốt dễ dàng xuyên vào gỗ.
Hoàn thành bước này, nàng lùi vài bước, sau đó lao về phía trước, bật nhảy từ mặt đất, hai tay ôm c.h.ặ.t thân cây. Chân đạp mạnh lên cán d.a.o găm cố định, mượn lực vọt lên nhánh cây đầu tiên.
Cú đạp vừa rồi khiến d.a.o găm hơi lỏng ra. Lúc này, Mạnh Linh Nhi kéo mạnh dải vải, làm d.a.o găm thoát ra khỏi thân cây. Sau vài lần, nàng thu lại được d.a.o găm theo dải vải.
Nàng tiếp tục leo lên cao.
Chỉ đến khi chạm đến tầng cao nhất, nơi tán cây rậm rạp che kín, nàng mới dừng lại. Nhờ vóc dáng nhỏ nhẹ so với nam tử trưởng thành, nàng mới có thể yên ổn ngồi trên nhánh cây.
Lúc này, dây thần kinh trong đầu nàng mới tạm thời buông lỏng, như một cỗ máy bị kéo căng hết cỡ, giờ tháo bỏ ràng buộc mới bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Ký ức dần tua ngược.
Vào giờ Ngọ, sau bữa cơm ở chỗ tiểu thẩm… không, ở nhà Lữ Hồng Anh, nàng đã thấy cơn buồn ngủ ập đến. Điều này bất thường vì nàng vốn không có thói quen nghỉ trưa, nhưng cơn buồn ngủ ấy mãnh liệt đến mức không thể chống lại. Nàng không nhịn được mà thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, nàng phát hiện mình bị trói chặt, hai tay bị bẻ ra sau lưng, miệng nhét giẻ, eo buộc dây thừng, nối liền với người cưỡi ngựa.
Nàng lập tức hiểu ra tất cả. Những người mà nàng từng nghĩ vẫn yêu thương nàng như thuở bé, đã phản bội nàng.
Trên người nàng không có bảo vật gì. Kẻ bắt nàng hiển nhiên muốn dùng nàng uy h.i.ế.p phụ thân. Với sự coi trọng của mẫu thân dành cho nàng, nếu sự việc diễn ra theo hướng này, phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ xảy ra xung đột.
Tuyệt đối không được như vậy. Nàng nhất định phải trốn thoát.
Người cưỡi ngựa phía trước mặc áo choàng đen, áo choàng phủ kín nàng, khiến nàng không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, chỉ cảm nhận được sự xóc nảy khi ngựa chạy.
Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng dây thừng trói rất chặt, cả cổ chân nàng cũng bị dây thừng từ bụng ngựa vòng qua trói chặt. Những người này muốn cố định nàng thật c.h.ặ.t trên lưng ngựa.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, có thể là một canh giờ, hoặc hai canh giờ, cuối cùng ngựa cũng dừng lại.
Chiếc áo choàng đen che đầu nàng cũng bị gỡ xuống.
Nàng lần đầu thấy ánh sáng kể từ khi bị bắt.
Không, đã không còn là ánh sáng ban ngày. Hoàng hôn đã tắt, ánh trời nhạt dần, trên bầu trời chỉ còn một vầng trăng sáng rực.
Đội ngũ bắt cóc nàng không đông, chỉ có hơn mười người. Có lẽ họ sợ đi qua các thôn trấn sẽ gặp phải thám báo U Châu ẩn náu, nên quyết định cắm trại giữa vùng hoang dã.
Nàng không biết đích đến của những người này, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: trốn thoát.
Họ xuống ngựa, cởi dây trói ở cổ chân và đặt nàng xuống đất.
Sau khi nàng ra hiệu mãnh liệt, những người này tháo miếng giẻ trong miệng nàng ra. Giữa vùng hoang vu, dù nàng có gào thét khản cổ cũng không ai đáp lại, nên họ vô cùng yên tâm.
Nàng nghe thấy một nhóm rời đi để thăm dò xung quanh. Sau đó có người trở về báo cáo với đồng bọn rằng bến đò sắp tới.
Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, nàng lập tức bịa ra việc cần đi vệ sinh, yêu cầu tháo dây trói ở tay.
Có lẽ vì thấy nàng chỉ là một cô gái nhỏ, hơn nữa có lệnh từ kẻ đứng sau, họ không từ chối.
Sợi dây trói hai tay nàng được cởi, đổi thành một đầu dây buộc vào cổ tay nàng, đầu còn lại do một người cầm, dẫn nàng đi vào rừng cây.
Nàng vừa vào rừng liền ngồi xổm xuống, bàn tay run rẩy đặt lên mặt ngoài giày phải của mình.
Không ai biết được, khi nàng phát hiện vật cứng dài mảnh kia vẫn còn, tựa như kẻ lạc đường trong một hang động lớn mịt mờ bỗng nhìn thấy tia sáng mong manh từ khe hở chiếu vào, mang tên hi vọng.
Con d.a.o găm nhỏ của nàng vẫn còn, tức là vẫn còn hi vọng.
Nàng bỗng hét lên một tiếng, kéo dây thừng, giả vờ như bị côn trùng cắn. Khi ấy, vết thương vừa đau vừa tê, nàng yêu cầu đối phương xem giúp có phải bị độc trùng cắn hay không.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12: hương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Hoàn