Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Chương 222
Người nam nhân mỉm cười bước tới: “Phu nhân, nàng làm vậy có tính là gây trở ngại đối thủ không?”
Bùi Oanh không thừa nhận, thậm chí còn hùng hồn phản bác: “Ta chỉ giúp ngài khởi động thôi, lát nữa ngài mắc lưỡi câu chắc chắn sẽ càng lúc càng nhanh.”
Chút côn trùng này, nàng không dám động vào. Hoắc Đình Sơn thoăn thoắt đã mắc xong, “Được rồi, vậy cứ mong nàng nói đúng đi.”
Mọi việc đã xong xuôi, cuộc thi câu cá bắt đầu.
Bùi Oanh đã rất lâu không câu cá, lần cuối cùng còn là hồi con gái nhỏ, nàng dẫn con đi dạo ở trung tâm thương mại, tình cờ thấy khu vui chơi dành cho trẻ em với hồ cá.
Người lớn và trẻ nhỏ đứng bên bể nhựa bơm hơi, trong bể là những chú cá nhỏ bằng nhựa, miệng gắn nam châm.
Cha mẹ và trẻ con dùng những chiếc cần câu nhỏ cũng gắn nam châm để câu cá từ bể.
Giờ đây, cầm cần câu, Bùi Oanh nhẹ nhàng ném lưỡi câu xuống dòng sông.
Thuyền lúc này đi không quá nhanh, mà ngay cả ở thời hiện đại, việc câu cá trên thuyền cũng là điều phổ biến. Sau khi quăng cần, Bùi Oanh ngồi xuống ghế, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Hoắc Đình Sơn cũng ném lưỡi câu xuống.
Nhưng hắn không câu cá một cách im lặng, vừa ngồi xuống đã vừa câu cá vừa hỏi chuyện: “Phu nhân trước nay thường hay câu cá không?”
“Không thường, gần như là chưa bao giờ.” Bùi Oanh trả lời thành thực.
Khóe môi hắn cong lên rõ hơn: “Vậy lần này chẳng phải ta chiếm tiện nghi của phu nhân sao?”
Bùi Oanh cười hắn: “Ngài chẳng hiểu rồi. Những người như ta, gần như chưa từng câu cá, thường được ban cho ‘quà tặng tân thủ’, hoặc là được phù hộ bởi vận may người mới, chưa biết hươu c.h.ế.t về tay ai đâu.”
Nàng vừa dứt lời, cần câu của Bùi Oanh liền động đậy.
Hai người đều đang cầm cần câu, cảm giác cần động rất rõ ràng. Bùi Oanh lập tức mừng rỡ: “Thấy chưa, ta có cá cắn câu rồi!”
Hoắc Đình Sơn: “...”
Bùi Oanh vội vàng nâng cần kéo dây, chẳng mấy chốc, một chú cá diếc nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước. Cá từ dòng sông được kéo lên, nước b.ắ.n tung tóe, dưới ánh nắng ban trưa, từng hạt nước nhỏ giống hệt như những viên bảo ngọc lấp lánh.
Bùi Oanh đưa chú cá lên thuyền, dùng tay ước lượng một chút.
Cũng tạm, dài bằng một bàn tay nàng.
Bùi Oanh tháo lưỡi câu khỏi miệng cá, đặt chú cá nhỏ vào chiếc vò đã chuẩn bị sẵn, trong đó đựng đầy nước.
Xử lý xong, vừa ngẩng đầu lên, Bùi Oanh liền thấy Hoắc Đình Sơn đang nhìn mình, lập tức bật cười: “Nếu ngài cảm thấy ta chiếm tiện nghi của ngài, chẳng bằng giúp ta móc thêm vài mồi câu nữa.”
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn giật giật, nàng đúng là được lợi còn khoe mẽ.
Thế nhưng hắn vẫn tiến lại gần, lấy một con giun từ hộp mồi câu, móc lên lưỡi câu của nàng.
Việc trùng hợp lại xảy ra. Hoắc Đình Sơn vừa móc mồi được một nửa, cần câu của hắn đột ngột động đậy.
Họ đang đứng ở đuôi thuyền, nơi lan can không cao lắm. Khi hắn đi qua giúp nàng mắc mồi, cần câu của hắn chỉ đơn giản là dựa vào lan can.
Con cá cắn câu là một con cá lớn, sức mạnh vô cùng ghê gớm. Vì không bị đè nén, đuôi cần bị kéo căng, đầu cần nhảy lên, rồi ngay trước mắt cả hai, cần câu đột ngột rời khỏi lan can, lao thẳng xuống dòng sông.
Bùi Oanh: “...”
Hoắc Đình Sơn: “…”
Biến cố này xảy ra quá nhanh, lúc sự việc diễn ra, Hoắc Đình Sơn một tay còn đang cầm lưỡi câu, tay kia mới chỉ móc được nửa con sâu lên lưỡi câu. Trong tầm mắt của hắn, chỉ trong nháy mắt quay đầu, cần câu của hắn đã không cánh mà bay.
Không khí im ắng ba giây, sau đó đột nhiên bị một tiếng cười khẽ phá vỡ.
Chủ nhân của tiếng cười đó không nhịn được, càng cười càng lớn.
“Ha ha ha.” Bùi Oanh cười đến nỗi đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, không chỉ cười, nàng còn không biết xấu hổ nói thêm một câu: “Hoắc Đình Sơn, công cụ gây án của ngài bị tịch thu rồi, đây chẳng phải là ý trời sao? Lần này xem ra ta thắng chắc rồi.”
Hoắc Đình Sơn nhìn không nổi cảnh nàng vui vẻ như vậy, vừa giận vừa buồn cười: “Chuyện này chẳng phải tại nàng mà ra? Phu nhân liệu có nên đền bù cho ta một con cá không?”
“Không được, bây giờ đang thi đấu, cá ai câu được là của người đó. Chuyện bồi thường để sau cuộc thi hãy nói.” Bùi Oanh thẳng thừng từ chối.
“Đúng là đồ nhỏ nhen.”
Sau khi móc mồi câu cho nàng xong, Hoắc Đình Sơn quay vào thuyền lấy cần câu mới. Đợi hắn cầm cần câu quay lại, phát hiện bên phía Bùi Oanh lại câu được cá nữa.
Bùi Oanh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn hắn, cao hứng đến nỗi không nhịn được khoe một câu: “Hoắc Đình Sơn, bên này ta câu được con thứ hai rồi.”
Nam nhân liếc nhìn con cá nàng vừa kéo lên, con thứ hai này còn nhỏ hơn con thứ nhất, chỉ bằng nửa con trước, hắn đả kích nàng: “Xem ra phu nhân đặc biệt yêu thích cá nhỏ, tôm tép.”
Bùi Oanh hừ nhẹ: “Vậy cũng còn hơn ngài.”
Tháo cá khỏi lưỡi câu xong, Bùi Oanh nhìn mồi câu đã bị ăn mất một nửa, không khỏi mím môi, phân vân không biết có nên thay mồi mới hay không.
Chế giễu thì sướng một lúc, thay mồi thì khổ cả đời. Bùi Oanh hơi hối hận vì vừa rồi không nhịn được, giờ lại phải gọi người qua giúp, thật không dễ mở lời.
Hoắc Đình Sơn thấy nàng đứng yên đó, sao lại không đoán ra nàng đang lưỡng lự điều gì. Khóe mắt hắn khẽ nhếch, lộ ra vài phần đắc ý: “Sao hả, phu nhân lại có chuyện muốn nhờ? Cũng không phải không được, chỉ cần nói vài lời dễ nghe, ta vui thì chuyện gì cũng đồng ý.”
Bùi Oanh cẩn thận dò hỏi: “Ngài muốn nghe gì?”
Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói: “Ví như khen ngợi phu quân của nàng anh dũng thế nào.”
Bùi Oanh: “…”
Nàng cúi đầu nhìn mồi câu còn lại một nửa, rồi nhắm mắt lại: “Phu quân ta hùng tài đại lược, là đấng nam nhi kiệt xuất của thiên hạ.”
Nam nhân cách đó không xa cười rạng rỡ, cả thân tâm khoan khoái: “Anh hùng sở kiến tương đồng, phu nhân nói rất đúng.”
Bùi Oanh: “…”
Lần này quay lại, Hoắc Đình Sơn rút kinh nghiệm từ lần trước, trước tiên tìm một vật nặng để đè cần câu, sau đó mới giúp nàng thay mồi.
Nhưng lần này hắn phí công vô ích, cần câu của hắn vẫn không có động tĩnh, trái lại bên phía Bùi Oanh, sau khi thay mồi mới, không lâu sau cần câu lại rung lên.
Bùi Oanh vừa kéo cần câu vừa nói: “Ta nói rồi mà, người mới như ta thường có vận may không tệ.”
Ánh mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua con cá nàng vừa câu, không khác con đầu tiên là bao, cũng chẳng phải cá lớn: “Vẫn còn sớm.”
Bùi Oanh bỏ cá vào giỏ.
Có lẽ như lời nàng nói, người mới đúng là được ưu ái, liên tục sau đó nàng câu được cá. Tuy rằng mỗi con đều không lớn, nhưng cảm giác liên tục câu được cá này thật sự rất sảng khoái.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12: hương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274: Hoàn