Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 322: Đưa Bánh (2)

Nghe vậy, Cố Đình Viễn kêu lên một tiếng "vâng" rồi bước vào
sân.
"Ngươi làm món gì vậy?" Đỗ Kim Hoa đến gần ngửi được mùi
hành lá, vừa nhìn cái giỏ trên tay hắn vừa nói.
Cố Đình Viễn thành thật cười trả lời: "Ta đã làm bánh kếp hành
lá, vội tới đưa cho Bảo Âm nếm thử."
Hắn và Bảo Âm là một cặp trời sinh, tên đã được khắc trên đá
nhân duyên, ai nói gì cũng không có tác dụng, bọn họ như vậy
chính là tốt nhất.
Đỗ Kim Hoa bĩu môi một cái. Bà coi như đã nhìn thấu người
nam nhân này, không phải là một người thành thật. Trước đây
còn nói "Ta làm cái này cái kia, đưa tới cho đại nương nếm thử
một chút", còn hôm nay lại nói thẳng "Đưa tới cho Bảo Âm nếm
thử".
"Ừ." Nàng gật đầu một cái "Ngươi có tâm đấy."
Bất kể ngoài miệng hắn nói gì, thì hắn cũng tặng đồ cho Bảo
Nha Nhi nhà bà, phần tâm ý này là tốt. Tức giận khi bị người Hầu
Phủ chọc tức cũng đã vơi bớt đi hai phần.
"Sao chàng lại tới đây?" Trần Bảo Âm đang ngồi ở trong
phòng, nàng hỏi khi nhìn cái giỏ với một đĩa bánh hành chiên.
Cố Đình Viễn ngồi đối diện với nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đã làm
một ít bánh hành chiên, nghĩ đến nàng vẫn chưa có ăn gì nên
đưa cho nàng một ít."
Bọn họ là hôn phu hôn thê chưa cưới, khi hắn đến tìm Bảo Âm
thì cũng nói rõ ràng nên dĩ nhiên Đỗ Kim Hoa sẽ không cố ý ngăn
cản hắn, bà nói vài câu liền đi ra ngoài, nhường gian phòng chính
cho hai người trẻ tuổi.
"Nàng ném thử đi, xem hợp khẩu vị không?" Cố Đình Viễn đẩy
đĩa thức ăn qua đối diện, chờ mong nói.
Trần Bảo Âm đã bị mùi hương thu hút, mặc dù nàng đang có
tâm trạng không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ăn
uống của nàng. Nói cách khác, nếu như đang có tâm trạng không
tốt, thì ăn một món gì đó ngon sẽ khiến người ta cảm thấy dễ
chịu hơn.
"Thấy thế nào?" Thấy nàng bốc một miếng lên ăn, Cố Đình
Viễn căng thẳng hỏi.
Trần Bảo Âm gật đầu một cái: "Ngon lắm." Cho dù hương vị có
tầm thường, nàng vẫn sẽ nói nó rất ngon, đây là món hắn cố ý
đến đưa cho nàng, nàng cũng không thể làm hắn tổn thương
được.
Huống chi mùi vị cũng không tệ. Bánh còn nóng hổi, bên ngoài
giòn rụm, dậy mùi hành thơm đặc trưng. Đó là một bánh rất đơn
giản, nhưng hắn làm lại cực kỳ ngon miệng.
"Ta rất thích." Nàng bổ sung thêm một câu.
Cố Đình Viễn hiển nhiên rất vui vẻ, nói: "Chỉ cần nàng thích là
được."
Nàng ăn bánh còn hắn nhìn nàng ăn.
Chuyện người Hầu Phủ đến khiến cho tâm trạng của nàng
không tốt. Nàng ở trước mặt hắn không cần phải gượng cười, vì
vậy nàng cúi đầu im lặng ăn bánh.
Cố Đình Viễn nhìn một lúc, rồi đột nhiên nói: "Hôm nay một
người tự xưng là quản sự của Hoài Âm Hầu Phủ đã đến gặp ta."
Trần Bảo Âm bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nghẹn:
"Chàng, chàng nói cái gì vậy?"
Cố Đình Viễn lặp lại: "Một người có bộ dạng như quản sự đến
tìm ta, tự xưng là người của Hoài Âm Hầu Phủ phái đến, yêu cầu
ta ..."
Hắn liếc nhìn nàng một cái.
"Yêu cầu chàng làm gì?" Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi
đến mức ăn bánh cũng không vô nữa.
Cố Đình Viễn thấp giọng tố cáo: "Lợi dụng điểm yếu của ta là
vào mùa xuân năm sau để dọa ta, bảo ta không được có ý đồ gì
với nàng nữa."
Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng đến mức kim rơi cũng có
thể nghe được.
Không khí như đông cứng lại.
Khuôn mặt của Trần Bảo Âm khó coi đến mức cơ thể nàng có
chút run lên, sự tức giận và khó chịu cùng xông tới, chiếm hết cả
tâm tình của nàng. Dưỡng mẫu, sao có thể... sao có thể? Tại sao
lại như vậy? Coi nàng thành cái gì chứ? Đặt mặt mũi của nàng ở
đâu?
Nàng không biết nên đối mặt với Cố Đình Viễn như thế nào,
miếng bánh hành giòn tan trong miệng trở nên đắng ngắt khó
nuốt trôi. Hắn đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật đúng là
tai hoạ tự dưng ập đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận