Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 273: Nói Chuyện Phiếm (2)

Đỗ Kim Hoa cúi mặt xuống: "Vậy cũng không được!"
Đúng là không ít đồ, nếu là trước kia thì sẽ làm cả nhà khiếp
sợ. Nhưng mà, cho dù khiếp sợ thì bọn họ cũng sẽ không để Bảo
Nha Nhi nhận một bà tử lòng dạ hiểm độc làm dưỡng mẫu, một
tên côn đồ làm nghĩa huynh.
Huống chi, hiện tại đối với Trần gia thì tuy rằng mấy thứ này
nhiều, nhưng vốn sẽ làm người một nhà họ khiếp sợ. Họ Triệu
muốn kéo khuê nữ của bà, cửa cũng không có!
Phía bên kia.
Triệu Văn Khúc vui vẻ đến, sắc mặt lạnh lùng rời đi.
Gia phó thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức khuyên nhủ: "Đại
gia đừng buồn lòng. Cho dù như thế nào thì Trần gia đã nhận lễ
của chúng ta. Nhận, chính là chuyện tốt."
So với không nhận còn tốt hơn, không nhận mới là một chút
hy vọng cũng nhìn không thấy.
Triệu Văn Khúc không nói gì, trên mặt càng mệt mỏi.
Gió lạnh thổi vào mặt, giống như đao cắt, nghĩ đến cách làm
của Trần Bảo Âm, trong lòng hắn thủy triều phập phồng, khó có
thể bình tĩnh.
Bút mực giấy mực lúc trước, sau đó là bếp lò, đến lễ tết hôm
nay, cho dù là như thế nào nàng cũng không có tự giữ lại mà là
tạo phúc cho thôn.
Nàng còn nhỏ tuổi, so với hắn năm đó còn nhỏ hơn, lại cao
thượng hào phóng như thế. So với hắn, quả thực là vô dụng.
Nhớ tới hành động mấy năm nay, trong lòng Triệu Văn Khúc
xấu hổ. Sống uổng thời gian, hoang phí cuộc đời, tám chữ này
xuất hiện trong đầu hắn. Chép sách nhiều, hắn âm thầm cười
khổ.
Qua một lúc Triệu Văn Khúc rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Năm mới ở khắp mọi nơi đều có một bầu không khí vui vẻ và
sống động. Bọn trẻ gọi bằng hữu, chạy tới chạy lui, tùy ý nghịch
ngợm cũng sẽ không bị đánh.
Khắp nơi đều là vui mừng, dường như khoảng cách giữa mỗi
người đều phai nhạt. Trước kia gặp mặt đều muốn xem thường
chửi nhau, lúc này cũng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, bình an
vô sự đi qua.
Trong túi mỗi người đều đựng một nắm hạt dưa, qua lại. Trần
Bảo Âm cũng được Cố Thư Dung mời đi nói chuyện, ngồi trong
căn nhà tranh ấm áp, nhìn Cố Thư Dung dạy Lan Lan thêu.
Một năm sau, nàng 16 tuổi, là một cô nương lớn. Đỗ Kim Hoa
không cho nàng đến Cố gia một mình, để Lan Lan đi theo nàng.
Lan Lan năm nay tám tuổi, mặc áo khoác mà Tiền Bích Hà mới
làm cho nàng, trên đầu có hoa nhung, mặt đỏ bừng, ánh mắt
trong suốt, nhìn qua rất có dáng vẻ tiểu thiếu nữ.
Trong thôn đều biết Cố Thư Dung là một người có kỹ năng
thêu thùa giỏi, nếu có thể để cho Lan Lan học được một chút thì
thật sự là không thể tốt hơn. Mà Cố Thư Dung không phải là
người keo kiệt, nàng ấy cực kỳ hào phóng, cho dù là ai đến học
hỏi nàng kỹ năng thêu thùa thì nàng đều sẽ chỉ dạy.
Có Lan Lan ở đây, đương nhiên Cố Thư Dung không dễ nhắc
đến đệ đệ, chỉ nói chuyện phiếm: "Tỷ và A Viễn đến trấn chúc
tết, biết được cuối cùng tiểu thư của Vương viên ngoại đã đính
hôn, cũng là người đọc sách, văn chương không tốt như Lý Chu,
nghe ý của Vương lão thái thái thì cũng không tuấn tú nho nhã
như Lý Chu. Tuy nhiên là người tốt, không thể thành thật hơn..."
Trải qua chuyện của Lý Chu, Vương viên ngoại đối với việc
chọn con rể rất cẩn thận, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, cuối cùng bảo
đảm đối phương là người thành thật thì mới định cho khuê nữ.
Trần Bảo Âm nói: "Trên quan trường người thành thật thường
sẽ có chút khó khăn."
Động tác thêu hoa của Cố Thư Dung dừng một chút, đáy mắt
xẹt qua một tia thở dài, nhẹ giọng nói: "Có cây mía nào có hai
đầu ngọt đâu?"
Vương viên ngoại vừa muốn người đọc sách làm con rể, vừa
muốn đối phương là người tốt, còn muốn con đường làm qua của
đối phương hanh thông. Vậy phải nhìn phần mộ tổ tiên, có phải
bốc khói xanh hay không?
Nhưng ngay sau đó nàng ấy lại nghĩ, cũng không phải không
có người tốt, A Viễn nhà nàng ấy chính là người thành thật, học
vấn cũng không tệ. Nhưng ai bảo ngay từ đầu Vương viên ngoại
chỉ nhìn Lý Chu, không để ý đến A Viễn chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận