Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 289: Ngắm Đèn (3)

"Cố tỷ tỷ, lên xe đi." Trần Bảo Âm gọi.
"Ừ." Cố Thư Dung không khách sáo.
Có Cố Thư Dung và Cố Đình Viễn gia nhập, đoàn người càng
thêm náo nhiệt.
"Lúc trước các ngươi sống trên trấn, biết chỗ nào chơi vui
không?" Trần Nhị Lang hỏi.
Cố Đình Viễn lập tức nói: "Ta và tỷ tỷ đặt bàn ở Xuân Phong
lâu, ở lầu hai có thể ngắm đèn. Đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu, nếu
không chê, chúng ta cùng nhau ngắm đèn nhé?"
Hắn mời họ ư? Ai nấy đều hiểu, rõ ràng hắn chỉ muốn mời
Trần Bảo Âm.
"Xuân Phong Lâu? Ngươi đặt bàn rồi, chắc là không rẻ đâu
nhỉ?" Trần Nhị Lang líu lưỡi.
Cố Đình Viễn cười cười, chỉ nói: "Nếu nơi này có thể thoải mái
ngắm đèn thì nó đáng mà."
"Nào." Cố Thư Dung nắm tay Trần Bảo Âm và lắc nhẹ, liếc nhìn
em trai mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì ta đuổi nó đi."
Mấy nam nhân không nghe rõ nhưng Trần Bảo Âm và hai
người chị dâu đều nghe thấy, mặt Trần Bảo Âm hơi nóng lên, hai
chị dâu lại cười rộ lên.
Cuối cùng, không từ chối được lời mời chân thành của Cố Đình
Viễn, đoàn người đến Xuân Phong Lâu.
Bảy người lớn và ba đứa trẻ ngồi xuống.
Cố Đình Viễn gọi đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa nhìn ánh đèn
ngoài cửa sổ từ từng đóm từng đóm nhỏ biến thành một dãy
sáng lung linh, rực rỡ và chói mắt.
Bọn trẻ đã sớm ngồi không yên, muốn ra ngoài xem đèn.
"Đi thôi." Trần Đại Lang ôm Lan Lan đứng lên trước.
Ngay sau đó Trần Nhị Lang ôm lấy Kim Lai và Ngân Lai, mỗi
tay một đứa, nhẹ nhàng bế lên.
Hắn liếc Cố Đình Viễn một cái, cười ha ha: "Cố huynh đệ,
muốn thử không?"
Cố Đình Viễn mặt không đổi sắc, chỉ chắp tay với hắn.
"Ha ha ha!" Trần Nhị Lang cười ha hả, cười đủ rồi mới an ủi:
"Sau này ngươi có con thì ngươi sẽ ôm được thôi."
Cố Đình Viễn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Tôn Ngũ Nương không khách sáo, trực tiếp đập lên vai hắn
một cái: "Dong dài cái gì! Đi thôi!"
Cả nhà Trần Đại Lang đã xuống lầu.
Trần Nhị Lang ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ xuống lầu.
Cố Thư Dung nói: "Ta thấy Vương lão thái thái ở phòng bên, ta
đi chào hỏi một lát."
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cố Đình Viễn và Trần Bảo
Âm.
"Trần cô nương." Cố Đình Viễn ngẩng đầu, mặt hây hây đỏ,
ánh mắt lấp lánh tỏa sáng: "Không biết tại hạ có vinh hạnh này
hay không, mời Trần cô nương cùng nhau ngắm đèn?"
Trần Bảo Âm xuống lầu trước.
Cố Đình Viễn theo sau. Hai người lần lượt ra khỏi Xuân Phong
Lâu.
Trên đường phố, ánh đèn nhấp nháy, nối thành từng dãy, tụ
thành đại dương mênh mông, đẹp vô cùng.
Người đi đường chen chúc, có nam có nữ, có già có trẻ, rộn
ràng huyên náo. Bầu không khí náo nhiệt của lễ hội nhanh chóng
lây cho Trần Bảo Âm, khóe miệng cong lên, hòa vào đám đông.
Nhiều tiểu thương đang tổ chức hoạt động đoán đố đèn, ai
đoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn lồng tương ứng, thu hút
nhiều người dừng chân.
Cố Đình Viễn hơi cúi đầu, âm lượng vừa đủ truyền vào tai
nàng: "Có đèn mà nàng thích không?" Nếu có, hắn sẽ lấy cho
nàng.
Ai ngờ, Trần Bảo Âm nghe xong thì lập tức rời mắt khỏi đám
đông rồi bước đi: "Đi thôi!"
Không cần hắn đoán đố đèn cho nàng đâu.
Cố Đình Viễn ngoan ngoãn đi theo.
Kiếp trước, nàng cũng không thích hắn đoán đố đèn.
Hắn còn tưởng nàng sẽ thích, đèn lồng chắc vừa đẹp vừa
không cần mất tiền, nhưng khi ấy nàng lại nhéo tai hắn nói:
"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt! Muốn nổi bần bật để các cô nương
nhìn ngươi phải không?"
Lần này nàng vẫn từ chối, Cố Đình Viễn cũng không cảm thấy
bất ngờ. Vừa theo sát nàng, vừa nhanh tay nhanh mắt mua một
chiếc đèn thỏ ngọc ở quầy hàng ven đường.
Vội vàng trả tiền, hắn xách trong tay, nhanh chân đuổi theo.
"Bảo Âm."
Đám đông chật chội, giữa đại dương náo nhiệt, tiếng gọi của
hắn giống như một đóa bọt sóng không bắt mắt, lập tức bị nhấn
chìm.
Nhưng Trần Bảo Âm vẫn nghe thấy tên của mình. Quay đầu
lại, quả nhiên thấy người thư sinh đứng sau lưng nàng, không
khỏi trừng hắn: "Ngươi gọi ta làm gì!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận