Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 279: Tính Sổ

Tiểu hồ ly ngửi được mùi thơm trên người thư sinh, muốn cắn
rách da hắn, muốn hút máu hắn, vì thế cứ bám theo hắn không
rời.
Thư sinh một lòng đọc sách học văn, không có tâm tư nào
khác, cho dù tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu đi nữa hắn vẫn khuyên
nàng rời đi.
Cứ như vậy một người cứ đi, một người cứ giữ lại. Hết lần này
tới lần khác tiểu hồ ly không thể tùy ý cắn người, phải được đối
phương cho phép nàng mới có thể cắn hắn, vả lại tối đa chỉ có
thể hút ba giọt máu.
Tiểu hồ ly vắt hết óc muốn hút máu thư sinh, thư sinh thấy
nàng đáng thương, bèn nói: "Ngươi đi theo ta đọc sách đi, nếu
đọc thuộc thì ta sẽ cho ngươi hút máu một lần."
Biết thư sinh đã mềm lòng, tiểu hồ ly cực kỳ vui vẻ, vội vàng
gật đầu: "Được, được, ta nhất định sẽ nghiêm túc đọc."
Thư sinh cho rằng tiểu hồ ly muốn hút máu người là bản năng
vốn có, chỉ có cơ thể nàng hóa thành người, còn hồn phách vẫn
là yêu hồ, cần có ai đó giáo dục mới thành người. Vì thế hắn dạy
nàng đọc "Tam Tự Kinh".
Tiểu hồ ly cái gì cũng giỏi, rất thông minh lanh lợi, nhưng vừa
đọc sách một chút đã đau đầu. Đừng nói là đọc thuộc lòng toàn
bộ, hai câu nàng cũng không thuộc lòng được.
"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập... Tập..."
"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.
Cẩu bất giáo..."
"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.
Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên. Giáo... Giáo... Giáo cái gì cơ chứ?"
Trần Bảo Âm ào ào lật thoại bản, phát hiện phía sau tất cả đều
là dạng này, căn bản không có nội dung thoại bản gì, tất cả đều
là cảnh tiểu hồ ly đang đọc thuộc lòng một cách vất vả.
Đọc thuộc lòng.
Đây đâu phải là "Hồ Tiên Ký" chứ?
Đây rõ ràng là "Tam Tự Kinh" mà!
Nàng lật đến trang cuối cùng, cuối cùng tiểu hồ ly cũng đọc
thuộc lòng được hai câu:
"Nhân chi sơ, Tính bổn thiện. Tính tương cận, Tập tương viễn.
Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên. Giáo chi đạo, Quý dĩ chuyên.
Tích Mạnh mẫu, Trạch lân xứ. Tử bất học, Đoạn cơ trữ.
Đậu Yên sơn, Hữu nghĩa phương. Giáo ngũ tử, Danh cụ
dương."
Thư sinh thấy nàng bị hành hạ đến mức tiều tụy, trong lòng
thương tiếc nói: "Ta đồng ý với ngươi."
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu: "Diễn
biến tiếp theo như thế nào, xin đón chờ phần sau."
Hả? Trần Bảo Âm không hiểu ra sao.
Thật lâu sau, nàng mới xác định cốt truyện thoại bản chính là
như vậy, nàng không nhìn lầm.
"Cố Đình Viễn!!" Nàng ném cuốn thoại bản đi, rít gào.
Hắn lại dám trêu chọc nàng!
"Sao? Sao thế?" Nghe được tiếng hét của nàng, Đỗ Kim Hoa
vội vàng hoảng hốt từ phòng bên cạnh chạy vào: "Bảo Nha Nhi,
sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Gương mặt chưa hết vặn vẹo của Trần Bảo Âm rơi vào trong
mắt Đỗ Kim Hoa lại chi rằng nàng đang hoảng sợ, vội tiến lên nói:
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tên họ Cố kia bắt nạt con sao? Hay là
tại cuốn sách này?"
Cố Đình Viễn nhờ bà đưa cuốn "Hồ Tiên Ký" này cho nàng, giờ
phút này bị khuê nữ hung hăng ném lên bàn, không hề có ý quý
trọng. Đỗ Kim Hoa có ngốc cũng hiểu, cuốn sách này có vấn đề.
"Hắn..."
Không đợi Đỗ Kim Hoa nói gì nữa, Trần Bảo Âm đẩy bà ra,
cầm lấy cuốn sách lao ra ngoài như gió.
"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi." Đỗ Kim Hoa đuổi theo phía sau.
Trần Bảo Âm đã chạy ra khỏi sân, bỏ lại một câu: "Lát nữa con
sẽ trở lại!"
Chết tiệt! Cố Đình Viễn! Dám dùng loại sách này trêu chọc
nàng!
Trong mắt nàng đã nhìn không thấy gì khác, chỉ có hai căn nhà
tranh phía Bắc thôn. Cuối cùng khi căn nhà tranh lọt vào tầm
mắt, nàng nhanh chóng chạy tới gần, đứng ở trước cửa hô lớn:
"Cố Đình Viễn!"
Người đi ra là Cố Thư Dung, nàng ấy vui mừng đứng ở cửa
nói: "Bảo Âm, muội không..."
Nàng ấy vừa định nói "Muội không tức giận sao?" thì thấy vẻ
mặt cực kỳ tức giận của thiếu nữ, nhất thời cả kinh nuốt ngược
vế sau vào lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận