Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Chương 196
Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Nhị Nha, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ phấn khích.
Gần đây, Lưu Nhị Nha đã xác định, Lâm Ân nói không sai, quan hệ giữa Đồng chí Hạ và Tạ Ngọc Chi không đơn giản.
Lưu Nhị Nha ghét c.h.ế.t cái người phụ nữ Tạ Ngọc Chi kia, cố ý bắt một con rắn hoa, định ném vào ** của Tạ Ngọc Chi để dọa cô ta.
Kết quả không ngờ lại vô tình phát hiện ra bí mật của Tạ Ngọc Chi!
Loại người như cô ấy, đáng bị kéo ra đấu tố, đi xúc phân! Có tư cách gì làm giáo viên!
Ban đầu Lưu Nhị Nha định đi tố cáo Tạ Ngọc Chi, để cô ấy phải nhận hình phạt thích đáng.
Nhưng cô ta nghĩ đến sự quan tâm của Đồng chí Hạ đối với Tạ Ngọc Chi, Lưu Nhị Nha đột nhiên có một chủ ý khác.
Ngày hôm sau.
Lưu Tam Nha lại đến nhà trí thức thanh niên, lần này Tạ Ngọc Chi đã ở đó.
Nhưng sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt, Tam Nha quan tâm hỏi một câu: “Cô giáo Tạ, cô không khỏe sao?”
Tạ Ngọc Chi lấy lại tinh thần, cười với Lưu Tam Nha: “Không sao, cô chỉ không ngủ ngon thôi.”
“Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe, cô giáo Tạ, em không làm phiền cô nữa.” Tam Nha vội vàng nói.
Tạ Ngọc Chi lấy lại tinh thần, cong môi, nói: “Được, ngày mai cô sẽ chuyển lời cho Tiểu Vũ, em yên tâm.”
TBC
Tam Nha gật đầu, vừa định bước đi thì nghe Tạ Ngọc Chi đột nhiên hỏi: “Tam Nha, nghe nói hôm qua em đến tìm cô?”
Tam Nha gật đầu: “Đồng chí Dương nói cô không có ở đó, em liền về.”
“Vậy... ở gần nhà trí thức thanh niên, em có thấy người nào khả nghi không?” Tạ Ngọc Chi hỏi một câu.
Người khả nghi?
Tam Nha lắc đầu, nói: “Không có, sao vậy? Cô giáo Tạ?”
Tạ Ngọc Chi cũng không biết mình bị làm sao, vậy mà lại hỏi một đứa trẻ, cô ấy lắc đầu: “Không có gì, Tam Nha em về đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Tam Nha ừ một tiếng, quay người về nhà.
Về đến nhà, thấy chị hai, Tam Nha đột nhiên nhớ đến lời cô giáo Tạ.
Người khả nghi...
Hôm qua biểu hiện của chị hai cô ấy rất khả nghi.
Lưu Tam Nha nhíu mày, không nhịn được liếc chị hai một cái.
Chị hai của cô không phải là trộm đồ của cô giáo Tạ chứ!
“Nhìn gì thế!” Lưu Nhị Nha liếc xéo cô ấy, hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện sắp làm, không khỏi căng thẳng.
Cô ta cũng không còn cách nào khác.
Chẳng trách Đồng chí Hạ vẫn luôn từ chối sự chủ động của cô ta, hóa ra là có Tạ Ngọc Chi chắn giữa hai người.
Đã như vậy, cũng đừng trách cô ta Lưu Nhị Nha.
Tạ Ngọc Chi không xứng với Đồng chí Hạ, Lưu Nhị Nha cảm thấy mình không có vấn đề gì.
Sớm muộn gì anh Hạ cũng sẽ biết, Lưu Nhị Nha mới là người tốt nhất với anh ta.
...
Hạ Văn Kiệt nhỏ giọng an ủi Tạ Ngọc Chi: “Vì người đó không nói ra, hẳn là có dụng ý của người ta. Ngọc Chi, em đừng sợ.”
Đồng thời, Hạ Văn Kiệt cũng suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc là ai muốn đối phó với Ngọc Chi, mục đích của người đó là gì.
Tạ Ngọc Chi rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của em, em không nên giữ những thứ đó lại. Anh tránh xa em ra một chút đi, kẻo đến lúc bại lộ sẽ bị liên lụy.”
Hạ Văn Kiệt cầu xin: “Ngọc Chi, đừng đẩy anh ra được không. Dù sao anh cũng không còn người thân nào nữa, anh không sợ bị liên lụy, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt.”
Tạ Ngọc Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, cũng không khỏi d.a.o động, cô ấy làm sao muốn đẩy anh ta ra.
Chính vì thích anh ta, cô ấy mới không muốn hại anh ta.
“Em biết anh là vì tốt cho em nhưng đó không phải là điều em muốn.”
“Em thật sự không hối hận sao?”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200