Bạch Nguyêt Quang Của Nữ Phụ
Chương 102
Nghe Lưu Nhị Nha nói vậy, Cố Sương: “...”
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Lưu Nhị Nha, cô bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc mình và Hứa Thiệu đã đến với nhau như thế nào.
“Anh ấy tỏ tình với tôi.”
Đúng vậy, mặc dù chính cô đã phát tín hiệu trước nhưng người tỏ tình trước là Hứa Thiệu.
Vì vậy, là anh theo đuổi cô.
Lưu Nhị Nha cau mày, không mấy hài lòng với câu trả lời này.
Nói như vậy khác gì không nói?
“Vậy cô thấy tôi nên làm gì thì anh ấy mới thích tôi?” Lưu Nhị Nha không cam lòng hỏi.
Cố Sương suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Anh thanh niên trí thức mà cô thích là người như thế nào?”
Lưu Nhị Nha liếc nhìn mẹ Lưu đang bế đứa cháu ngoại lớn cười toe toét, lén kéo Cố Sương ra sân.
Mẹ cô nhất hướng không thích cô lại gần những thanh niên trí thức đó.
Cố Sương và cô ấy đến sân, cô ấy ngồi xuống, tay vẫn cầm một nắm hạt dưa vừa tiện tay lấy trong nhà chính.
TBC
“Nói đi, à có muốn ăn không?” Cố Sương ra hiệu.
Lưu Nhị Nha không muốn ăn, trực tiếp vào chủ đề: “Anh ấy rất tốt, là người thành phố đến, khá cầu kỳ, còn rất lịch sự. Không giống những người đàn ông trên đội chỉ thích cởi trần, không thích sạch sẽ, toàn nói tục. Anh ấy đến đội của chúng tôi, tôi đã để mắt đến anh ấy rồi.”
Cố Sương nghe xong lại hỏi: “Vậy anh ấy đối xử với cô thế nào?”
Lưu Nhị Nha mặt đỏ lên: “Anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, thỉnh thoảng còn quan tâm đến tôi nữa.”
“Quan tâm cô thế nào?” Cố Sương tò mò.
“Tôi đưa anh ấy trứng, anh ấy không nhận, bảo tôi giữ lại ăn, bồi bổ cơ thể.”
“...” Cố Sương im lặng.
Ôi trời, đây là cái mà cô ta gọi là đối xử tốt với cô ta sao?
Cố Sương được mở rộng tầm mắt, nhìn Lưu Nhị Nha, cô ta không được coi là xinh đẹp theo nghĩa truyền thống nhưng cũng không xấu, khá cá tính.
Hỏi một hồi, vẻ mặt của Cố Sương càng trở nên bình tĩnh.
Còn cần cô chỉ bảo sao? Lưu Nhị Nha đã làm hết những gì nên làm rồi. Rõ ràng là người ta không có ý với cô ta, Cố Sương cũng không còn cách nào.
Nhưng qua lời kể của Lưu Nhị Nha, Cố Sương nghe ra được.
Anh chàng kia thực sự rất lịch sự. Đối mặt với sự đeo bám dai dẳng của Lưu Nhị Nha, anh ta vẫn có thể giữ được phong độ.
“Cô nói xem anh ấy có ý gì? Làm thế nào thì anh ấy mới chấp nhận tôi?”
Tôi thấy anh ấy có vẻ không có ý gì.
Cố Sương nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Lưu Nhị Nha, nói: “Thực ra tôi cũng không có kinh nghiệm gì, không thể đưa ra cho cô lời khuyên nào. Nhưng mà, tôi thấy rằng, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, người này không được thì còn người khác, đừng treo cổ trên một cái cây chứ!”
Cuối cùng, Cố Sương vẫn không nhịn được mà nói ra suy nghĩ của mình, con người đừng nên quá cố chấp.
“Bây giờ cô còn nhỏ, thấy anh ấy tốt. Biết đâu sau này sẽ gặp được người tốt hơn...”
Cầu được ước thấy không ngọt ngào, hay đổi người khác đi.
Lưu Nhị Nha nghe xong, có chút không cam lòng nhưng lại thấy có lý.
Thực ra trong lòng cô ấy cũng biết người ta không có ý với mình nhưng Lưu Nhị Nha lại thích anh ta.
Ngoài anh thanh niên họ Hạ, cô ấy thấy mình không thể thích người đàn ông nào khác nữa.
Vừa nghĩ như vậy, cô ấy đã thấy một người đàn ông bước vào cửa, Lưu Nhị Nha nhìn thẳng, có chút muốn thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi.
Hứa Thiệu ở bên ngoài đã nghe thấy giọng nói của Cố Sương, anh bước vào sân.
“Nói gì vậy?” Hứa Thiệu liếc nhìn Lưu Nhị Nha, sau đó nhìn về phía Cố Sương.
“......!!!”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200