Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
Chương 56: Cậu rất muốn được ôm lấy Bùi Thư Thần, ngay lúc này
Vừa trở lại phòng ngủ ở tầng ba, Ôn Mộ căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc. Cậu cứ có cảm giác, từ hôm nay trở đi giữa mình và Bùi Thư Thần đã có một sự thay đổi rất vi diệu nào đó. Một lát nữa còn phải ngủ cùng phòng, có thể sẽ... sẽ...
Đang loạn nghĩ trong đầu về đủ thứ có thể xảy ra thì thấy Bùi Thư Thần cầm áo ngủ và đồ dùng cá nhân đi thẳng ra cửa. Ôn Mộ theo bản năng bật thốt:
"Bùi tổng, anh đi đâu vậy?"
Bùi Thư Thần bước chân khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói:
"Bây giờ... chúng ta không tiện ngủ cùng phòng. Tôi xuống phòng khách."
"..." Ôn Mộ cảm giác như bị ai đó đấm thẳng vào ngực, sững người đến không thốt nên lời. Mãi đến lúc hoàn hồn cậu mới luống cuống mở miệng:
"Bùi tổng, hay là... anh ngủ ở đây đi, em xuống phòng khách ngủ."
"Không cần." Bùi Thư Thần nói xong liền đi thẳng, vẫn không ngoảnh đầu lại.
Ôn Mộ chưa kịp suy nghĩ gì thêm, đã theo phản xạ chạy theo xuống lầu. Bùi Thư Thần đi rất nhanh, không có ý định đợi cậu.
Hắn rẽ vào căn phòng khách ban đầu Ôn Mộ từng ở khi mới chuyển tới. Dù sau đó Ôn Mộ đã chuyển vào phòng ngủ chính, nhưng căn phòng này vẫn được giữ nguyên, bên trong còn lại không ít đồ đạc của cậu. Có đôi khi Bùi Thư Thần phải tăng ca, không muốn làm phiền giấc ngủ của Ôn Mộ, hắn sẽ qua đây ngồi làm việc hoặc nghỉ ngơi.
Thậm chí, trong khoảng thời gian Ôn Mộ theo đoàn làm phim, Bùi Thư Thần cũng thường lui tới căn phòng này.
Thế nhưng lần này, khi mở cửa bước vào, Bùi Thư Thần khựng lại.
Phòng trống trơn.
Chậu cây trên bệ cửa sổ, mấy món đồ trang trí trên bàn, dây đèn nhỏ treo nơi cửa sổ... tất cả đều đã biến mất, căn phòng trở lại dáng vẻ ban đầu như khi Ôn Mộ còn chưa xuất hiện.
Bùi Thư Thần bước chậm vào, kéo mở ngăn kéo bàn học. Trong đó hầu như chẳng còn gì, ngoại trừ một tập giấy tờ nhà và ba chiếc chìa khóa.
Ôn Mộ theo sau đến cửa. Cậu còn chưa kịp bước vào thì ánh mắt Bùi Thư Thần đã xoáy thẳng về phía mình.
"Em định đi à?"
Chỉ một câu hỏi bình thản nhưng trong tai Ôn Mộ lại như cuộn trào sóng gió. Cậu lúng túng cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Không phải là hợp đồng cũng sắp hết hạn sao... Khoảng thời gian gần đây anh hay đi sớm về muộn, em tưởng là anh bận đi cùng Cố ảnh đế, nên mới muốn chuẩn bị sẵn một chút..."
Bùi Thư Thần nhìn cậu chằm chằm, nghiến răng:
"Vậy em không thể hỏi tôi một câu sao?"
Ôn Mộ gần như muốn chôn cả đầu vào cổ áo:
"Em không dám hỏi... sợ nếu anh đang không thuận lợi, em nhắc đến sẽ khiến anh khó chịu hơn."
"Em rốt cuộc là..." Bùi Thư Thần cứng họng, cuối cùng chẳng thể trách mắng nổi, chỉ đành nghiến răng rít ra từng chữ:
"Sao em lại biết điều đến mức khiến người ta tức giận vậy hả?"
Ôn Mộ lúng túng gãi cổ. Trong lòng biết rõ Bùi Thư Thần đang châm chọc, nhưng cũng không dám phản bác.
Một lúc sau, Bùi Thư Thần nén xuống tâm tình, bình tĩnh lại:
"Tôi đi tắm. Em cũng về nghỉ ngơi đi."
"... Vâng." Ôn Mộ hơi thất vọng, cúi đầu lặng lẽ quay người ra ngoài.
-
Trở về phòng ngủ tầng ba, sau khi tắm rửa xong, Ôn Mộ nằm trên giường lăn qua lăn lại, hoàn toàn không tài nào chợp mắt.
Cậu đang trong thời kỳ phát tình, lại vừa bị Bùi Thư Thần đánh dấu, cả người đều khao khát được ôm lấy, được bao phủ bởi tin tức tố của hắn.
Ôn Mộ xấu hổ đến đỏ mặt nhưng vẫn không kiềm chế được mà ôm chặt lấy gối của Bùi Thư Thần, vùi đầu tham lam hít lấy hương thơm còn sót lại.
Thế nhưng vẫn không đủ. Căn bản là không thể nào đủ.
Giống như lúc Bùi Thư Thần phát bệnh, ôm quần áo của cậu cuộn tròn lại ngủ, chắc cũng khổ sở như vậy.
Ôn Mộ bất giác nghĩ đến cảnh Bùi Thư Thần lấy trộm quần áo của mình, ôm quần áo làm ổ, còn cắn vòng tay để giải tỏa... Tim đập càng lúc càng nhanh, hai má cũng nóng ran.
Tại sao lại thế này cơ chứ... Rõ ràng Bùi Thư Thần mới vừa nói thích cậu, vậy mà ngay sau đó lại đẩy cậu ra, từ chối để cậu chạm vào, từ chối cùng ngủ chung một giường.
Là vì câu "không thích" ban nãy sao?
Ôn Mộ thử đặt mình vào vị trí của Bùi Thư Thần mà nghĩ, nếu hắn cho rằng giữa hai người là tình yêu thật sự, vậy mà cậu lại lén đi ăn tối với Diệp Tĩnh Đường, còn nói không thích hắn thì dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu, đúng không?
Cậu đúng là quá đáng. Bùi Thư Thần chắc chắn đã rất tổn thương, trách sao được hắn không buồn để ý đến mình nữa.
Vậy thì... có nên xin lỗi hắn không? Có nên nói cho hắn biết, thật ra...
Ôn Mộ hơi do dự.
Mọi chuyện đến quá bất ngờ. Trước đêm nay, cậu chưa từng nghĩ đến việc mình có thích Bùi Thư Thần hay không. Từ đầu vẫn luôn mang tâm lý mình chỉ là thế thân của Cố Trì Thanh, làm sao dám nghĩ xa xôi?
Nhưng giờ thì khác rồi. Bùi Thư Thần đã nói rõ - giữa họ, xưa nay chưa từng có người thứ ba.
Mọi suy diễn, mọi tổn thương, đều là do chính Ôn Mộ tự mình tưởng tượng mà ra.
Một hình ảnh lại một hình ảnh lướt qua trong đầu Ôn Mộ - tất cả những lần Bùi Thư Thần dịu dàng với cậu.
Bùi Thư Thần giấu quần áo cậu, thích được cậu xoa đầu.
Bùi Thư Thần giận đến nỗi đòi rửa sạch mùi alpha khác trên người cậu.
Bùi Thư Thần đánh đàn dỗ cậu vui.
Bùi Thư Thần đưa cậu đi nhổ răng, ôm cậu vào lòng, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Bé ngoan giỏi lắm."
Bùi Thư Thần dẫn cậu đi trượt băng.
Bùi Thư Thần hay nói một đằng làm một nẻo.
Bùi Thư Thần lặng lẽ, cô độc, yếu đuối...
Từng mảnh ký ức hiện lên khiến ngực Ôn Mộ đau nhói, như bị một dòng nước ấm trào lên nhấn chìm.
Cậu rất muốn được ôm lấy Bùi Thư Thần, ngay lúc này.
-
Nằm trên chiếc giường lạ ở phòng khách tầng hai, Bùi Thư Thần cũng không tài nào chợp mắt.
Hắn lạnh nhạt với Ôn Mộ là để ép cậu đối diện với cảm xúc thật của mình, để nghe chính miệng cậu nói ra. Thế nhưng ngay lúc vừa bước vào căn phòng trống trơn kia, nhìn thấy mọi đồ vật thuộc về Ôn Mộ đều đã được dọn đi sạch sẽ, trong một khoảnh khắc Bùi Thư Thần thật sự sợ hãi. Nếu không nhờ Diệp Tĩnh Đường đột nhiên xuất hiện, e là đến giờ hắn và Ôn Mộ vẫn còn "nước đổ đầu vịt".
Nếu Ôn Mộ thật sự rời khỏi hắn... Bùi Thư Thần không dám nghĩ tiếp.
Hắn muốn đi tìm Ôn Mộ, muốn ôm lấy cậu. Mới chỉ xa nhau một đêm hắn đã không giả vờ được nữa. Nhưng cũng không sao, dù Ôn Mộ có thừa nhận hay không, thì hắn cũng đã hiểu lòng mình rồi.
Ngay lúc Bùi Thư Thần vừa định ngồi dậy, một tiếng động nhỏ vang lên kèm theo mùi nho nhè nhẹ. Hắn lập tức nằm xuống, giả vờ đã ngủ.
Ôn Mộ rón rén mở cửa, nhẹ nhàng như một chú mèo lẻn vào nhà người khác trộm thức ăn. Đóng cửa lại, cậu len lén bò lên giường, nằm sát một bên, cả người căng thẳng đến không dám thở mạnh.
Dù hành động này rất mất mặt, nhưng cậu thật sự không nhịn được. Hơn nữa, Ôn Mộ còn tự cho rằng mình tính toán rất khéo, trước đây mỗi lần Bùi Thư Thần vào phòng cậu, cậu cũng không tỉnh, cho nên nếu bây giờ Bùi Thư Thần đã ngủ rồi, thì hẳn là sẽ không phát hiện đâu.
Sáng mai cậu dậy sớm hơn, lén lút rời đi là được.
Cậu nằm im bên cạnh Bùi Thư Thần, thỏa mãn đến mức khẽ thở dài một tiếng. Nhưng đúng lúc ấy, đèn ngủ đột ngột sáng lên.
Ôn Mộ cứng đờ cả người, lúng túng cười: "Bùi tổng... Anh vẫn chưa ngủ ạ? Ha ha..."
Bùi Thư Thần làm ra vẻ không vui: "Trễ thế này rồi, em không ngủ còn chạy vào phòng tôi làm gì?"
Ôn Mộ ngượng ngùng đến đỏ mặt, nhưng vẫn thành thật: "Em muốn... ngủ chung với anh."
Ánh mắt Bùi Thư Thần tối lại. Hắn hận không thể lập tức kéo người vào lòng giày vò cho hả giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ khoảng cách: "Đừng như thế, không thích hợp."
Ôn Mộ không khỏi thấy chua xót. Hai người từng ngủ chung suốt cả năm trời, giờ lại bảo "không thích hợp".
Cố nuốt xuống cảm giác ủy khuất, cậu lấy hết dũng khí hỏi: "Em muốn biết, đêm em say... anh đã nói gì với em?"
Bùi Thư Thần quay người nằm ngửa, mắt nhìn trần nhà, giọng dửng dưng: "Em đâu có thích tôi, biết để làm gì."
"Ai nói em không thích anh? Em..."
Bùi Thư Thần đột ngột xoay người, ánh mắt nghiêm nghị khiến Ôn Mộ giật mình.
"Rõ ràng là em đã nói vậy." Giọng hắn trầm thấp mang theo chút tổn thương.
Ôn Mộ luống cuống cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu: "Là em ngốc... Em không hiểu..."
Bùi Thư Thần im lặng nhìn cậu. Ánh đèn vàng dịu nhẹ làm nổi bật gương mặt nghiêm túc của hắn khiến Ôn Mộ không dám nhìn thẳng.
Cậu nắm chặt ngón tay, giọng run run: "Bây giờ em hiểu rồi. Vẫn còn kịp chứ?"
Bùi Thư Thần nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi đột ngột vươn người đè cậu xuống giường, trán chạm trán.
"Anh nói lại lần nữa, lần này em phải nghe cho rõ." Ôn Mộ nín thở gật đầu.
"Đêm đó, anh nói, anh sẽ không rời khỏi em. Em có sẵn sàng ở bên anh cả đời không?"
Hơi thở Ôn Mộ nghẹn lại. Cậu đưa tay ôm lấy cổ Bùi Thư Thần, chủ động hôn lên môi anh, khe khẽ đưa đầu lưỡi chạm vào...
Bùi Thư Thần sững người trong tích tắc, sau đó siết chặt cậu vào lòng.
Một lúc lâu sau, Ôn Mộ khẽ thở dốc, lặp lại lời đáp đêm say rượu:
"Em đồng ý."
Bùi Thư Thần cúi đầu hôn cậu lần nữa. Sau khi ôm hôn đến mức cả hai đều thở không ra hơi, hắn đột nhiên xuống giường, bế Ôn Mộ lên.
Ôn Mộ hoảng hốt: "Anh làm gì vậy?"
"Giường này nhỏ quá." Bùi Thư Thần đáp.
...Giường nhỏ? Ý là sao? Ôn Mộ vừa đỏ mặt vừa tưởng tượng vài hình ảnh không dành cho thiếu nhi, vội vã chôn mặt vào hõm cổ hắn.
Bùi Thư Thần bế cậu về lại phòng ngủ tầng ba, sau khi hôn một lúc thật lâu, nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm. Hắn khẽ hôn lên trán cậu: "Ngủ đi. Ngủ ngon."
Ôn Mộ nằm im, trong lòng chỉ còn lại một mảnh mộng mơ hỗn loạn, hoàn toàn không dám tin chuyện đang xảy ra là thật.
Làm... làm gì vậy chứ? Sao có thể châm lửa xong lại bỏ mặc người ta?
Bùi Thư Thần cảm nhận được tin tức tố đang tràn ra từ người Ôn Mộ, cả người như bị đốt đến sôi máu. Hắn hơi cau mày, giọng khàn khàn đầy kiềm chế:
"Bảo bối, đừng có dụ dỗ anh."
Nhưng Ôn Mộ hoàn toàn không nghe lời, bàn tay lén lút di chuyển xuống dưới, đôi mắt trong veo như chứa nước, ánh lên vẻ vô tội, lại nhẹ giọng nói đầy táo bạo:
"Em muốn."
Bùi Thư Thần giữ tay cậu lại, nghi ngờ hỏi:
"Không phải là vì đang trong kỳ phát tình nên em mới..."
"Không phải," Ôn Mộ mơ màng lắc đầu, giọng khẽ như thì thầm, "Là em thật lòng thích anh mà."
Cậu đúng là đang trong kỳ phát tình, nhưng cảm xúc mãnh liệt lúc này không phải vì hoóc-môn, mà vì tình cảm chân thật đè nén quá lâu. Vì thế, mới liều lĩnh trêu chọc như vậy:
"Bùi Thư Thần, anh chẳng lẽ không được?"
Bùi Thư Thần trầm mặc trong giây lát, rồi vươn người ép sát Ôn Mộ, không nói gì, chỉ dùng hành động để chứng minh.
Một lúc sau, Bùi Thư Thần mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt xuống trước ngực Ôn Mộ, giọng điệu nửa đùa nửa thật, mang chút cảm thán:
"Cứng ghê. Sao em lại 'nhiệt tình' thế hả?"
"Anh... anh nói bậy gì đó!" Ôn Mộ đỏ bừng cả mặt, khí thế vừa nãy bay sạch. Trong lòng âm thầm mắng một câu: tên này đúng là không biết xấu hổ, lại còn dám nói như thế! Rõ ràng là do hắn chọc mới thành ra như vậy chứ bộ!
Bùi Thư Thần biết đây là lần đầu của Ôn Mộ nên không dám quá vội. Hắn chậm rãi, rất kiên nhẫn, mãi một lúc sau mới dám tiếp tục.
Nước đến chân rồi, Ôn Mộ lại bắt đầu lo lắng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Có đau không vậy..."
Bùi Thư Thần dịu dàng trấn an:
"Anh sẽ nhẹ nhàng. Với lại... em chảy nhiều nước thế này, chắc cũng không đau đâu."
"Anh...!" Ôn Mộ nghẹn lời, mặt đỏ như máu. Trong đầu chỉ có bốn chữ: Bùi Thư Thần đúng là đồ chó!
Thôi kệ... người này đầu óc có vấn đề, cãi cũng vô ích.