Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
Chương 51: Bùi ca
Bùi Thư Thần ôm cậu thêm một lát trên giường, rồi mới thỏa mãn mà đứng dậy. Ôn Mộ vẫn trong trạng thái ngơ ngác đi đánh răng rửa mặt, vừa mới tỉnh táo được chút thì đã bị Bùi Thư Thần kéo vào phòng để đồ, nghiêm túc hỏi cậu hôm nay muốn đeo chiếc nào.
Ôn Mộ vừa liếc qua đã suýt bị choáng vì ánh sáng lấp lánh từ cả một loạt đồng hồ đeo tay - không phải đồng hồ bình thường, mà toàn bộ đều là đồng hồ đôi!
Này là chuyện gì đây. Rồi trong chớp mắt, Ôn Mộ đột nhiên hiểu được, cậu nghĩ là mình đã hiểu tại sao Bùi Thư Thần lại trở nên khác thường như vậy.
Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh - hôm đó, trong tầng hầm bãi đỗ xe, Cố Trì Thanh và Lăng Mặc đang hôn nhau, trên tay hai người là cùng một kiểu đồng hồ.
Lúc ấy... cũng là đồng hồ đôi.
Cậu bỗng như bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy...
Bùi Thư Thần bị kích thích!
Ôn Mộ im lặng không vạch trần, rất phối hợp chọn lấy một chiếc màu bạc đơn giản. Bùi Thư Thần lập tức đeo giúp cậu, sau khi thắt dây cẩn thận còn cầm tay cậu đưa lên môi hôn nhẹ.
Lưng Ôn Mộ lập tức tê rần, mặt đỏ đến tận mang tai.
Bùi Thư Thần rõ ràng rất hưởng thụ phản ứng này, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của cậu, ánh mắt đầy chiều chuộng.
Ôn Mộ thì trong lòng khẽ thở dài: Thế thân này... thật không dễ làm.
Cậu nghĩ, chắc Bùi Thư Thần vì chuyện Cố Trì Thanh đang yêu đương với một alpha nên mới bị kích động mạnh. Cho nên giờ mới đổi ý, không muốn sớm kết thúc hợp đồng, vẫn giữ cậu bên cạnh.
Gọi "Bảo bối", đeo đồng hồ đôi, toàn là những hành vi "tình cảm" giả bộ - chẳng qua là để tự lừa mình dối người thôi.
Ôn Mộ nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy có chút buồn cười. Cái tật cố chấp lừa mình của Bùi Thư Thần... đúng là càng ngày càng nghiêm trọng.
-
Đến công ty, khi thang máy dừng gần đến tầng 22, Ôn Mộ liền quay sang chào tạm biệt:
"Bùi tổng, em đến rồi. Bye bye."
Thừa lúc cửa thang máy còn chưa mở, Bùi Thư Thần bất ngờ kéo người vào lòng ôm chặt một cái, còn hôn nhẹ lên vành tai cậu rồi mới buông ra:
"Đi đi."
Ôn Mộ bước chân có chút lảo đảo đi ra ngoài, tai đỏ đến tận cổ.
Chu Bắc hôm nay trực vệ sinh nên đến sớm, vừa thấy Ôn Mộ liền nở nụ cười đầy ám muội.
Ôn Mộ nghi hoặc hỏi: "Nhìn tôi kiểu gì vậy?"
Sao hôm nay ai cũng là lạ vậy?
Chu Bắc ghé lại gần, giọng thần thần bí bí:
"Đêm qua... hai người có phải là..."
"Cái gì cơ?" Ôn Mộ chớp mắt, bộ dạng hoàn toàn vô tội.
Chu Bắc hạ giọng, như thể nói đến bí mật quốc gia:
"Cái kia á... khụ... sướng không?"
Ôn Mộ phản ứng chậm một nhịp, mặt lập tức đỏ bừng:
"Không có! Cậu nghĩ gì vậy, tôi uống nhiều quá, về là lăn ra ngủ luôn."
Chu Bắc có chút thất vọng, nhưng lại chỉ vào cổ Ôn Mộ:
"Vậy cái này là gì?"
"Cái gì?" Ôn Mộ hoảng hốt. "Tôi làm sao?"
Chu Bắc nghiêm túc nói:
"Sáng nay cậu không soi gương à?"
Ôn Mộ nhớ ra mình có soi, nhưng lúc đó tâm trạng rối ren, đâu còn để ý kỹ. Giờ bị Chu Bắc nhắc mới thấy kỳ kỳ, bèn chạy vào nhà vệ sinh xem.
Vừa cúi đầu nhìn vào gương - phía trên xương quai xanh là một dấu đỏ nhàn nhạt, không lớn lắm nhưng vô cùng rõ ràng.
Ôn Mộ hít sâu một hơi, lạnh cả sống lưng.
Dù tối qua không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không phải không biết gì... Đây chẳng phải là "vết dâu tây" trong truyền thuyết sao?!
Cậu soi đi soi lại, xác định không phải muỗi cắn, mà vị trí này... cũng không thể nào tự mình cắn được. Không lẽ... là Bùi Thư Thần?
Bùi Thư Thần lợi dụng lúc cậu uống rượu say nên làm cái gì đó với cậu? Không, cũng có thể là cậu say rượu rồi tự nhào tới hôn hắn ta?!
Càng nghĩ càng hoảng, Ôn Mộ còn run rẩy kiểm tra phía sau mình...
...May quá, không đau.
Sau đó, Ôn Mộ liền vào nhà vệ sinh, vén áo kiểm tra kỹ một lượt. Trừ dấu đỏ ở xương quai xanh, trên người cậu không còn dấu vết nào khác.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu lấy băng cá nhân che lại dấu hồng đó, rồi quay lại chỗ ngồi.
Chu Bắc thấy cậu, cười hí hửng, lại còn ghé tai nói nhỏ:
"Mộ Mộ, cậu và Bùi tổng làm lành rồi hả?"
Ôn Mộ nghĩ đến thái độ sáng sớm của Bùi Thư Thần, hơi do dự rồi gật đầu:
"Ừm, coi như vậy đi..."
Chu Bắc vẫn chưa buông tha, tiếp tục nhỏ giọng:
"Cậu không nghĩ kỹ lại à? Bùi tổng thì đúng là đẹp trai, lại có tiền, nhưng mà trước đây đối xử với cậu đâu có tốt. Thật ra tôi thấy Diệp tổng cũng không tệ nha, còn nhìn ra là thật lòng thích cậu."
Ôn Mộ kinh ngạc:
"Cậu nhìn ra được à?"
Chu Bắc làm bộ nghiêm túc:
"Hôm qua anh ấy tới tận nơi ăn mừng sinh nhật cậu đấy, suýt nữa còn đánh nhau với Bùi tổng vì cậu nữa kìa."
Ôn Mộ há hốc mồm, đầu óc trống rỗng. Sao chỉ uống có một chút rượu mà lại xảy ra nhiều chuyện đến thế?
Diệp Tĩnh Đường có gửi tin chúc mừng sinh nhật cậu, còn nói muốn đưa quà, Ôn Mộ lúc đó từ chối rồi. Nhưng anh ta rất chân thành, bảo là quà lưu niệm mua từ nước ngoài, chỉ là một món nhỏ giữa bạn bè, xem như cảm ơn lần trước cậu giúp đỡ.
Ôn Mộ cộng tác với Diệp Tĩnh Đường cũng lâu, cảm thấy tính cách anh không tệ, có hơi "diễn" chút thôi chứ không xấu. Nếu cậu không nhận, chỉ sợ anh ta lại lấy chuyện hồ bơi ra nhắc lại, thế là cậu đành miễn cưỡng đồng ý.
Ai mà ngờ anh lại đến tận nơi ăn mừng, còn gặp trúng Bùi Thư Thần...
Ôn Mộ ngập ngừng hỏi:
"Vậy sau đó xảy ra chuyện gì? Trời ơi, sao tôi chẳng nhớ gì hết..."
Chu Bắc hào hứng kể lại, còn thêm thắt đủ điều:
"Hôm qua Diệp tổng xách cả bó hoa to đùng với quà đến đón cậu, ai ngờ Bùi tổng tới trước một bước. Hai người họ đối đầu căng lắm! Bùi tổng còn nói 'Mộ Mộ, đừng nhận', cậu cũng nghe lời thiệt, không nhận luôn! Diệp tổng lúc đó trông như sắp khóc đến nơi!"
Ôn Mộ như muốn sụp đổ. Say rượu đúng là làm hỏng chuyện, rõ ràng cậu đã đồng ý nhận quà của Diệp Tĩnh Đường...
Lúc quay phim, do cần trao đổi công việc, cậu từng chủ động add WeChat của Diệp Tĩnh Đường. Lần này thấy áy náy, cậu nhắn tin:
【 Diệp tổng, thật xin lỗi. Hôm qua tôi uống hơi nhiều, nên mới thất lễ như vậy. Rất xin lỗi. 】
Diệp Tĩnh Đường nhanh chóng trả lời:
【 Không sao cả. 】
Ôn Mộ còn chưa kịp thở phào, anh lại nhắn tiếp:
【 Vậy tôi mang quà đến công ty cậu luôn nhé? Tuy muộn nhưng tôi vẫn muốn đích thân đưa. 】
Ôn Mộ cuống lên, vội vã từ chối:
【 Không cần đâu ạ. Có dịp khác đưa cũng được rồi. 】
Nhưng chưa đầy một phút sau, Diệp Tĩnh Đường nhắn lại:
【 Tôi đang ở dưới lầu Hoàn Thái rồi. 】
Ôn Mộ không biết nên khóc hay cười. Nơi này là "địa bàn" của Bùi Thư Thần, cậu đâu muốn bị hắn bắt gặp. Thôi thì cứ nhanh lên rồi đi cho xong.
Ai ngờ, Bùi Thư Thần cũng đến.
Bởi vì từng căn dặn lễ tân và bảo vệ, chỉ cần thấy Diệp Tĩnh Đường đến là lập tức báo cáo, nên vừa hay hắn cũng nhận được tin báo mà chạy đến.
"Bùi tổng..." Ôn Mộ nhìn hắn, giọng lí nhí. Lần này... bị bắt quả tang thật rồi.
Nhưng ngoài dự đoán, Bùi Thư Thần không tỏ thái độ trách móc gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy lưng cậu:
"Vào làm việc đi."
Ôn Mộ ngoan ngoãn quay lên tầng. Bùi Thư Thần thì đi đến trước mặt Diệp Tĩnh Đường, lạnh lùng nhưng đầy đắc ý nói:
"Tốt nhất cậu đừng quấn lấy Ôn Mộ nữa. Cậu ấy sắp thành chị dâu của cậu rồi, giữ thể diện một chút."
Diệp Tĩnh Đường sắc mặt cứng lại:
"Cậu ấy đồng ý rồi?"
Bùi Thư Thần nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường:
"Cậu tự đoán đi."
Diệp Tĩnh Đường rời đi, lòng như tro tàn.
Ban đầu anh đâu nghĩ sẽ động lòng. Nhưng càng tiếp xúc, lại càng thấy Ôn Mộ thật tốt. Hiền lành, đáng yêu, dịu dàng — ai mà không động lòng?
Chỉ tiếc, anh đến quá muộn. Một người như Ôn Mộ... lại rơi vào tay cái tên cẩu thả như Bùi Thư Thần.
Anh không cam tâm. Biết mình chẳng sánh được với Bùi Thư Thần cũng thôi đi, đằng này ngay cả Ôn Mộ... cũng chọn anh ta.
Nghĩ thế, Diệp Tĩnh Đường kích động nhắn tin:
【 Ôn Mộ, cậu thật sự muốn ở bên Bùi Thư Thần sao? 】
Nếu cậu trả lời "phải", vậy thì anh cũng hết hy vọng rồi.
Ôn Mộ nhìn dòng tin nhắn, thấy khó hiểu. Tại sao ai cũng nghĩ cậu và Bùi Thư Thần là đang yêu nhau? Chu Bắc cũng nói thế, giờ đến cả Diệp Tĩnh Đường...
Cậu suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
【 Xin lỗi Diệp tổng, chuyện này... tôi không tiện trả lời. 】
Thật ra giữa cậu và Diệp Tĩnh Đường cũng chẳng thân thiết đến mức cần chia sẻ chuyện riêng tư. Mà quan hệ giữa cậu với Bùi Thư Thần... dù có giải thích cũng chẳng biết phải nói thế nào.
Diệp Tĩnh Đường đọc đi đọc lại tin nhắn, trong lòng dâng lên một suy đoán.
Phản ứng của Ôn Mộ không giống người đang yêu đương công khai.
Nếu thật như lời Bùi Thư Thần nói rằng họ đã ở bên nhau, thì với tính cách của Ôn Mộ, cậu sẽ không quanh co như vậy.
Diệp Tĩnh Đường có chút suy nghĩ sâu xa cười cười.
Chỉ sợ trong chuyện này có người vẫn đang đơn phương mà thôi.
-
Ôn Mộ trở lại tầng 22, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã có người gõ cửa phòng biên kịch.
"Xin hỏi, Ôn Mộ tiên sinh là ai ạ?"
"Là tôi." Ôn Mộ vừa quay đầu lại đã giật mình, người giao đồ đang ôm một bó hồng đỏ rực đứng trước cửa.
Người giao hoa bước vào, đặt bó hoa xuống bàn Ôn Mộ:
"Đây là của Bùi Thư Thần tiên sinh gửi cho ngài."
Ôn Mộ: "..."
Xung quanh bỗng vang lên một loạt tiếng ho khan cố nén từ các đồng nghiệp. Ôn Mộ giả vờ chăm chú viết gì đó, nhưng trong lòng lại hơi bối rối.
Xem ra Bùi Thư Thần thực sự đang "đóng vai" người yêu - tặng hoa công khai thế này chẳng khác gì tuyên bố chủ quyền.
Buổi tối tan làm, vừa lên xe, Bùi Thư Thần đã hỏi: "Thích không?"
Ôn Mộ không dám nói không thích, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Không ngờ Bùi Thư Thần đột nhiên nghiêng người sang, ép cậu vào ghế, cúi đầu hôn lên môi - không sâu, nhưng khiến cả người Ôn Mộ như muốn bốc khói. Đầu óc rối tung, cả chặng đường về nhà như mơ hồ trôi tuột.
Ăn tối xong, Ôn Mộ ôm chân ngồi trên ghế sofa xem tivi, Bùi Thư Thần đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Ôn Mộ nhớ lại nụ hôn bất ngờ trong xe ban nãy, tự dưng thấy tim đập loạn, hai chân vô thức khép lại, cố gắng thu nhỏ mình, giảm thiểu sự tồn tại.
Bùi Thư Thần cúi đầu, thấy cậu đang để chân trần.
Tính Ôn Mộ vốn hay bị lạnh tay lạnh chân, dù là tháng Sáu vẫn thích đi chân đất loanh quanh trong nhà.
Bùi Thư Thần lùi lại, cầm lấy chân của cậu đặt lên bụng mình.
Qua lớp vải mỏng, Ôn Mộ cảm nhận rõ từng đường nét rắn chắc của cơ bụng, cả người như bị thiêu đốt. Cậu muốn rút chân lại theo bản năng, nhưng Bùi Thư Thần lại giữ chặt, không cho nhúc nhích.
Trong đầu Ôn Mộ bất chợt hiện ra hình ảnh hôm ở đoàn phim, cậu từng sờ tới sờ lui cơ bụng người ta như một kẻ mê sắc. Mặt lập tức đỏ bừng.
"Không mang tất sao?" Bùi Thư Thần khẽ trách.
"Em lần sau sẽ nhớ ạ," Ôn Mộ lí nhí nói, "Cảm ơn Bùi tổng..."
Khóe mắt Bùi Thư Thần cong lên, vẻ mặt mang theo chút oán trách xen lẫn cưng chiều:
"Còn gọi Bùi tổng?"
Ôn Mộ sửng sốt, không gọi "Bùi tổng" thì gọi gì?
Cậu ngẫm nghĩ, rồi như được khai sáng, dè dặt nói:
"Bùi... Bùi ca?"
Cậu nhớ Cố Trì Thanh trước kia gọi như vậy, chắc Bùi Thư Thần sẽ thích.
Quả nhiên, Bùi Thư Thần ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên. Anh ho khan một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, gật đầu:
"Ừm."
Ôn Mộ âm thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên là trúng độc quá sâu, chỉ cần một tiếng "Bùi ca" là vui như vậy rồi.
Mà mình thì lại phải phối hợp đóng vai thế thân... Sau này biết làm sao đây?
Bùi Thư Thần dường như vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc hạnh phúc đó, lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Cố Trì Thanh:
【 Sau này đừng gọi tôi là "Bùi ca" nữa. 】
Cố Trì Thanh: ...
Anh có bệnh hả? Tự nhiên nổi điên cái gì vậy?
------------------------------------
Mều mều hót: Tự nhiên thấy Bùi tổng hơi tội tội....
Bạn cần đăng nhập để bình luận