Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 55: Hội chứng alpha bộc phát tính chó

Bùi Thư Thần nghiêng đầu nhìn Ôn Mộ, giọng điệu sâu kín:
"Giờ phải làm sao? Bằng lái của anh bị tạm giữ rồi, không lái xe về được."

 

Ôn Mộ sửng sốt một chút, sau đó đưa tay vào túi quần mò mò, móc ra một chiếc bằng lái, khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói:
"Em có..."

 

Bùi Thư Thần bật cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, không nhịn được xoa đầu một cái:
"Không biết đầu em suốt ngày đang nghĩ cái gì nữa."

 

Ôn Mộ lúc này đã tỉnh táo hơn rồi, nhớ lại lúc nãy mình dám to tiếng với Bùi Thư Thần, giờ chỉ muốn chui vào ghế mà trốn. Cậu rụt vai rút người lại một góc, không dám đối diện với ánh mắt kia.

 

Nhưng mà làm gì có chuyện trốn thoát?

 

Bùi Thư Thần nghiêng người lại gần, cả hai gần như dính sát vào nhau. Hắn ghé sát tai Ôn Mộ, thì thầm:

 

"Bây giờ em đã hiểu chưa? Từ trước đến giờ, người anh thích chỉ có mình em."

 

Một tiếng "phựt" vang lên trong đầu Ôn Mộ, giống như dây cung bị bắn đứt. Mặt cậu lập tức đỏ bừng, tai cũng đỏ, đến mí mắt cũng phớt hồng.

 

Bùi Thư Thần nhìn phản ứng của cậu mà trong lòng sung sướng, rõ ràng là không giống người đơn phương tí nào. Không thích hắn, vậy ngại ngùng làm gì? Với Diệp Tĩnh Đường thì đâu có đỏ mặt thế này.

 

Bùi Thư Thần trong suốt một canh giờ ngắn ngủi vừa qua như ngồi trên chuyến tàu lượn siêu tốc, tâm tình lên lên xuống xuống không ngừng. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng tạm thả lỏng được một chút. Nhưng chuyện liên quan đến Cố Trì Thanh thì nhất định phải làm rõ. Ôn Mộ là người rất hay giữ trong lòng, lại còn có xu hướng tưởng tượng quá đà. Hắn không muốn giữa hai người còn tồn tại bất cứ hiểu lầm nào nữa.

 

Bùi Thư Thần nghiêng đầu, ghé sát bên tai Ôn Mộ, giọng nói trầm thấp pha chút bất đắc dĩ:
"Nhưng mà anh thật sự rất tò mò... Anh rốt cuộc đã làm gì mà khiến em cứ khăng khăng cho rằng mình là thế thân của Cố Trì Thanh?"

 

Hắn thích Cố Trì Thanh? Nghe thôi đã thấy buồn cười, chán ghét còn chẳng kịp thì yêu đương gì chứ!

 

Ôn Mộ bị câu hỏi này làm cho đầu óc như tắc nghẽn.

 

Gì cơ? Là ý nói hắn chưa từng thích Cố Trì Thanh à? Là hắn chỉ thích mình cậu thôi?

 

Lượng thông tin quá lớn khiến não Ôn Mộ như bị tê liệt, niềm tin một năm qua đảo lộn hoàn toàn. Bao nhiêu thời gian qua, cậu tự dùng "tiêu chuẩn thế thân" để ép mình khuôn phép, dè dặt từng li từng tí. Bùi Thư Thần còn hỏi hắn đã làm cái gì, chuyện hắn làm cũng nhiều lắm á!

 

Đầu óc rối bời, miệng nói năng lộn xộn:

 

"Anh ghét em, rồi lại ăn dấm, rồi bị kích thích, rồi còn dọa người nữa..."

 

Bùi Thư Thần đau lòng, lấy ngón tay lau đi vệt nước mắt chưa khô trên mặt Ôn Mộ, có chút hối hận thái độ vừa nãy của mình đã dọa cậu.

 

"Đừng vội, cứ từ từ nói. Anh đâu có hung dữ với em."

 

Ôn Mộ dừng lại một chút, hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại. Cậu cố gắng gom lại tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi lần lượt đem hết tất cả những bằng chứng khiến mình lầm tưởng rằng Bùi Thư Thần thầm mến Cố Trì Thanh liệt kê ra, y như đang báo cáo cáo trạng vậy.

 

"Anh từng nói không thích Omega. Trong công ty mọi người đều bảo anh thầm mến Cố ảnh đế."

 

"Lúc trước, anh rất ghét em. Nhưng vẫn cứ bắt em sống chung. Em nghĩ chắc là có lý do nào đó."

 

"Còn có ngày hôm đó, em vô tình chạm tay Cố ảnh đế, anh tức đến bẻ gãy cả khóa cửa văn phòng."

 

"Bữa trưa hôm ấy, Cố ảnh đế vừa đi qua, anh liền lấy khăn giấy lau miệng cho em. Em tưởng anh đang cố tình làm cho anh ấy ghen."

 

Bùi Thư Thần: ... Cũng không biết phải nói gì.

 

Hắn không nhịn được ngắt lời:
"Em không nghĩ, anh giận là vì cậu ta sờ vào em chứ không phải ngược lại à?"

 

Ôn Mộ mở to mắt, nhấp nháy mấy cái:
"Nhưng khi đó anh ghét em..."

 

"Em nhớ sai rồi," Bùi Thư Thần nhìn cậu, giọng trầm xuống, "Từ sau khi em đưa em gái đi phẫu thuật, anh còn ghét em nữa sao?"

 

Ôn Mộ nghĩ kỹ lại, đúng là sau đó thái độ của hắn bắt đầu khác.

 

"Nhưng... vẫn còn..." Ôn Mộ ấp úng, vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

 

"Em nói tiếp đi," Bùi Thư Thần kiên nhẫn.

 

Ôn Mộ bẻ ngón tay tiếp tục liệt kê, đối với hành vi của Bùi Thư Thần rõ như lòng bàn tay.

 

"Có lần Cố ảnh đế vướng tin đồn yêu đương, đối phương là Omega. Tin đó vừa ra, anh lập tức cắn em."

 

"Em bị dính tin tức tố của Cố ảnh đế, anh tức giận đến nỗi tống em vào bồn tắm, bắt em tắm sạch sẽ..."

 

"Còn nữa, hôm đó em gọi anh là 'Bùi ca', anh vui muốn chết luôn."

 

Mắt thấy sắc mặt Bùi Thư Thần càng ngày càng tối, Ôn Mộ càng nói càng nhỏ, cũng may cậu đã đếm được đến cái cuối, cũng là lý do quan trọng nhất, có sức thuyết phục nhất.

 

"Còn có lần, em đang xem TV, Cố ảnh đế đang sấy lông cho chó, anh liền cầm máy sấy bắt em sấy tóc cho anh..."

 

Ánh mắt Bùi Thư thần đã phức tạp đến mức khó có thể hình dung, Ôn Mộ lại cho là đối phương không có cách nào phản bác lại được luận điểm của cậu.

 

Dù sao tối hôm đó tình cảnh cũng quá mức chấn động lòng người. Ánh mắt tha thiết, nóng bỏng của Bùi Thư Thần lúc ấy như khắc sâu vào trí nhớ của Ôn Mộ, đến tận bây giờ mỗi lần tình cờ nhớ lại, cậu vẫn không khỏi thở dài, và cũng vì thế càng khiến cậu tin chắc mình chỉ là một "thế thân".

 

Cho nên, khi Bùi Thư Thần nói hắn chưa từng thích Cố Trì Thanh, Ôn Mộ thật sự không thể tin nổi. Bởi vì có người bình thường nào lại làm ra những chuyện như vậy không?

 

Bùi Thư Thần bất đắc dĩ nhìn gương mặt vô tội của Ôn Mộ, thật lâu không nói gì.

 

Hắn thật không ngờ Ôn Mộ lại có thể đem bệnh trạng của hắn gán cho việc thầm mến Cố Trì Thanh, thậm chí còn giải nghĩa nó theo cách hoàn toàn hợp lý và logic đến vậy - không chừa một kẽ hở.

 

Bùi Thư Thần bỗng thấy, lỗi phần lớn là ở mình. Là hắn không sớm thẳng thắn với Ôn Mộ, để bao nhiêu hiểu lầm cứ thế chất chồng theo thời gian. Nếu ngay từ đầu chịu giải thích rõ ràng có lẽ đã chẳng đến nước này.

 

Mà nghĩ kỹ lại, đổi vị trí cho nhau hắn cũng từng hiểu lầm nhiều hành động của Ôn Mộ là biểu hiện của tình yêu sâu sắc. Vậy có trách cậu ấy não bổ cũng không công bằng.

 

Sau một hồi trầm mặc kéo dài, Bùi Thư Thần rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng:

 

"Những chuyện em nói không liên quan đến Cố Trì Thanh. Đó là bởi vì... anh có bệnh."

 

Ôn Mộ kinh ngạc đến bật thốt lên: "Bùi tổng, đừng nói mình như vậy..."

 

Bùi Thư Thần nghiêng đầu liếc cậu một cái, giọng có phần bất đắc dĩ: "Không phải tự hạ thấp bản thân. Anh nói thật, là anh bị bệnh. Không phải là kỳ mẫn cảm đâu."

 

Bùi Thư Thần rốt cuộc vẫn không thể tự mình nói ra cái tên bệnh kỳ quái kia, liền dứt khoát bấm số gọi cho bác sĩ Triệu:
"Ông nói giúp tôi với Ôn Mộ một chút về bệnh tình của tôi."

 

Sau đó, hắn đưa điện thoại cho Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ do dự một chút mới nhận lấy, áp máy vào tai, vừa nghe thấy đầu bên kia bật cười "phì" một tiếng, còn gọi cậu bằng cái giọng quen thuộc:
"Mộ Mộ à, cậu còn không biết Bùi Thư Thần bị gì à?"

 

Ôn Mộ ngơ ngác đáp:
"Không... không biết."

 

Lúc bác sĩ Triệu nói ra cái tên 'Hội chứng alpha bộc phát tính chó", Ôn Mộ còn tưởng ông đang đùa cậu. Nghe đến đây, Ôn Mộ suýt chút nữa đánh rơi điện thoại. Cậu há hốc miệng nhìn về phía Bùi Thư Thần, vẻ mặt như đang hoài nghi toàn bộ thế giới:
"Gì cơ? Bệnh gì cơ? Không phải là nói đùa đấy chứ?"

 

Bùi Thư Thần thì mặt đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cố gắng vờ như mình không tồn tại.

 

Trong lúc bác sĩ Triệu chậm rãi giải thích, ánh mắt Ôn Mộ dần dần thay đổi.

 

Thì ra...

 

Thì ra cái lần bị cắn kia không phải vì Cố Trì Thanh, mà chỉ vì Bùi Thư Thần cần tin tức tố của cậu.
Thì ra cái lần bị nước xối như tội phạm, là vì trên người cậu có mùi alpha khác khiến hắn ta chịu không nổi.
Thì ra... hắn muốn cậu sấy tóc không phải vì diễn với Cố ảnh đế, mà đơn giản là... muốn được cưng chiều như một chú cún nhỏ được gãi đầu.

 

Và thì ra, cái tiếng "Bùi ca" kia, thật sự khiến hắn vui là vì... hắn thích cậu.

 

Bác sĩ Triệu sau cùng còn vô cùng thành tâm dặn dò:
"Bệnh này của cậu ta không chịu được kích thích đâu, cần được yêu thương và quan tâm đặc biệt. Mộ Mộ, nhớ chăm sóc cậu ta nhiều vào nhé."

 

Ôn Mộ mặt đỏ bừng, lí nhí đáp:
"Vâng..."

 

Bác sĩ Triệu lại buông một câu chốt hạ:
"Gặp được một người vì mình nhổ răng khôn còn chạy khắp nơi, phải biết quý trọng đấy nha."

 

"...Vâng..." Ôn Mộ đỏ đến tận mang tai, vội vã đưa điện thoại lại cho Bùi Thư Thần.

 

Bùi Thư Thần nhận lấy, mặt vẫn còn âm trầm. Dù hắn có mặt dày cỡ nào thì dính vào cái bệnh danh kỳ lạ kia cũng có chút mất mặt.

 

Ôn Mộ liếc trộm Bùi Thư Thần một cái, trong đầu chợt hiện lên mấy chữ "hội chứng hóa chó". Lại nhớ đến mấy chuyện gần đây như hắn đòi được vuốt đầu, đòi được ôm, còn phá đồ của quản gia, thu quần áo cậu...

 

Càng nghĩ, Ôn Mộ càng không nhịn được mà... "phốc" một tiếng bật cười.

 

Bùi Thư Thần lập tức liếc cậu bằng ánh mắt đầy oán trách. Thiệt thòi hắn còn tưởng Ôn Mộ sẽ không cười nhạo mình.

 

Ôn Mộ biết cười như vậy thật không tốt, nhưng vừa nãy mở được "công tắc", lại không thể tắt được. Đôi mắt cong cong, tay che miệng cười "ngỗng ngỗng ngỗng", làm Bùi Thư Thần có ảo giác như đang nuôi một đàn ngỗng trong xe.

 

Bất đắc dĩ, hắn nghiêng người tới gần, ép Ôn Mộ kẹt vào giữa lưng ghế và thân thể hắn, cúi đầu thấp giọng:
"Để anh xem thử cái quần còn lành không đã."

 

Ôn Mộ như bị nhấn trúng công tắc "im lặng", tiếng cười nhỏ dần, rồi tắt hẳn.

 

Phần mông phía dưới đã sớm ướt sũng.

 

Vừa nãy vì đang căng thẳng, lại bị dọa nên cậu không chú ý. Giờ bị Bùi Thư Thần nhắc đến, cảm giác ẩm ướt mới ồ ạt kéo tới. Cậu xấu hổ đến độ muốn độn thổ, khẽ dịch người một chút để giảm khó chịu.

 

"Em vẫn lái xe được chứ?" Bùi Thư Thần hỏi, "Hay để anh gọi tài xế?"

 

Ôn Mộ nhỏ giọng nói vẫn lái được.

 

Bùi Thư Thần vẫn giữ khoảng cách rất gần, chỉ cần cậu nghiêng người thêm chút nữa là sẽ chạm vào.

 

Ôn Mộ không cười nổi nữa rồi.

 

Cậu nghĩ đến mọi thứ, từ vòng tay tình nhân, lời gọi "bảo bối", những lần bị hôn bất ngờ, tất cả sự dịu dàng...
Thì ra, tất cả đều là vì chính cậu, không phải bất kỳ ai khác.

 

Cảm xúc này khiến tim cậu bỗng chốc như bị lấp đầy, má bỗng chốc ửng hồng, đầu như sắp bốc khói.

 

Bùi Thư Thần nhìn gương mặt đỏ ửng của Ôn Mộ, ánh mắt tối đi vài phần. Người này, dám nói không thích hắn, mà mặt thì đỏ thế kia...

 

Hắn cúi đầu, giọng trầm thấp:
"Bây giờ em tin chưa? Giữa chúng ta từ đầu tới cuối chưa từng có người khác. Ban đầu anh là mượn danh chữa bệnh, nhưng sau đó..."

 

Ôn Mộ nín thở. Tim đập loạn. Đôi mắt mở to, đầy mong đợi.

 

Sau đó thì sao? Có phải là... yêu thích cậu không?

 

Tuy rằng Bùi Thư Thần đã nói mấy lần, nhưng lần đầu cậu không tỉnh táo, lần sau thì không tin nổi. Giờ cậu chỉ muốn được nghe lại, một cách trọn vẹn nhất.

 

Nhưng mà...

 

Bùi Thư Thần lại dừng giữa chừng, sau đó thản nhiên kéo giãn khoảng cách, ngồi thẳng lại:
"Quần em ướt rồi, không thoải mái. Về nhà sớm chút đi."

 

Ôn Mộ: ...???

 

Người gì mà nói nửa câu rồi bỏ lửng là sao trời ơi!!!

 

-

 

Bùi Thư Thần không nhắc lại câu nói còn dang dở kia nữa, như thể đã quá mệt mỏi, chỉ tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi. Ôn Mộ bị treo giữa không trung như thế, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng cũng chẳng tiện mở miệng hỏi lại.

 

Suốt đoạn đường trở về, hai người đều im lặng.

 

Đến trước cửa nhà, Ôn Mộ đưa chìa khóa xe cho Bùi Thư Thần. Đối phương vừa đưa tay nhận lấy, ánh mắt Ôn Mộ liền khựng lại, cậu lập tức nắm lấy tay hắn kinh ngạc hỏi:

 

"Bùi tổng, tay anh bị sao vậy? Sao lại có nhiều vết thương thế này?!"

 

Bùi Thư Thần hờ hững đáp: "Không có gì đâu, bất cẩn cắt trúng thôi."

 

Ôn Mộ lo lắng cau mày: "Sao lại để bị sâu vậy chứ? Phải xử lý ngay đi. Để em lấy thuốc bôi cho anh."

 

Bùi Thư Thần cụp mắt, giọng điệu có phần u ám:
"Không tiện đâu. AO khác giới, vẫn nên giữ khoảng cách. Trước đây là do anh tự cho mình là đúng. Giờ biết rồi, sau này sẽ không vượt quá giới hạn nữa."

 

Ôn Mộ giật tay lại, ngượng ngùng đến mức không biết đặt tay ở đâu.

 

Cậu cảm thấy có chút nghẹn ngào.

 

Bùi Thư Thần biết cái gì chứ? Biết cái gì mà nói là "hiểu ý" cậu?

 

Hắn cái gì cũng không hiểu!

 

Nếu không phải vì hiểu lầm rằng hắn yêu người khác, nếu không phải luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng mình chỉ là người thay thế, cậu làm sao lại không dám thích hắn?

 

Thích một người như thế, vừa đẹp trai vừa mặt dày, tính cách trẻ con lại còn có mấy thói xấu, đúng là dễ dàng khiến người ta rơi vào lưới tình.

 

Mà Ôn Mộ, đã rơi từ lâu rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận