Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
Chương 54: Hiểu lầm
Ôn Mộ bị câu nói ấy như một đòn đánh thẳng vào đầu, choáng váng đến mức không phản ứng kịp.
"Không có tim"? Bùi Thư Thần nói hắn không có tim?
Cậu đang sống sờ sờ ở đây, làm sao lại bị nói là không có tim?!
Ôn Mộ ủy khuất đến mức suýt bật khóc, run giọng hỏi:
"Anh... anh sao lại nói em như vậy?" Cậu chỉ lén lén lút lút cùng Diệp Tĩnh Đường đi ăn một bữa cơm, mặc dù đúng là không nên, nhưng cậu là có lý do mới làm vậy mà.
Bùi Thư Thần nhìn cậu như thể không thể tin nổi: "Lý do? Em còn dám hỏi tại sao à?"
Khi đó hắn đang ở xưởng làm việc, tay vẫn cầm giũa kim loại thì nhận được cuộc gọi từ Diệp Tĩnh Đường. Vừa nghe thấy giọng Ôn Mộ vang lên trong điện thoại, lòng hắn đã có chút không vui, nhưng vẫn cố trấn an bản thân, chỉ là ăn cơm thôi. Hắn tin Ôn Mộ, tin tưởng cậu sẽ không phản bội hắn.
Thậm chí cái lúc Diệp Tĩnh Đường hỏi Ôn Mộ có thích hắn không, Bùi Thư Thần còn không biết ngại. Hắn cho là Diệp Tĩnh Đường lại chuẩn bị tự rước lấy nhục nhã.
Không nghĩ tới một giây sau.
Hắn nâng niu Ôn Mộ như trân bảo, luôn cẩn thận suy nghĩ làm sao để yêu cậu cho đúng cách, cho vừa vặn. Vẫn luôn tưởng rằng, Ôn Mộ cũng yêu hắn nhiều như hắn yêu cậu... Nhưng giờ lại nói, không hề thích hắn.
Bùi Thư Thần ngẩn người, bàn tay buông lỏng theo bản năng, chiếc nhẫn đang cầm rơi xuống đất, phát ra một tiếng keng rất nhỏ, nhưng như một hồi chuông chấn động vào tim.
Khoảng thời gian này, hắn âm thầm học cách làm đồ trang sức từ kim loại. Vì Ôn Mộ từng tự tay làm cho hắn một chiếc lược vào sinh nhật, hắn rất thích, nên hắn cũng muốn tự tay làm cho Ôn Mộ một cái gì đó.
Quá trình học không dễ dàng chút nào. Bàn tay hắn bị giũa cắt không biết bao nhiêu lần, mấy vết thương nhỏ rướm máu. Mỗi lần về nhà hắn đều cố giấu, chỉ sợ để Ôn Mộ nhìn thấy lại khiến cậu lo lắng hay mất đi sự vui vẻ.
Nhưng giờ nghĩ lại... hắn đúng là tự mình đa tình.
Ôn Mộ làm sao có thể đau lòng vì hắn? Cậu căn bản không thích hắn.
Hắn cặm cụi chế tác nhẫn để cầu hôn, trong khi Ôn Mộ lại đang cùng tình địch của hắn ngồi ăn cơm tối, thản nhiên nói trước mặt người kia rằng - mình không thích Bùi Thư Thần.
Hóa ra tất cả ngọt ngào trước đó chỉ là giả. Chỉ có hắn, ngu ngốc ôm lấy một giấc mơ đơn phương, ngỡ rằng hai người đang cùng nhau bước đến tương lai.
Hắn đã nghĩ đến cả nơi cầu hôn, thậm chí còn ngây thơ tưởng tượng xem sau này con cái sẽ học trường nào. Mà giờ đây, người hắn yêu lại thản nhiên nói trong lòng không có hắn.
Bùi Thư Thần cảm thấy chính hắn mới là người buồn cười nhất.
-
Ôn Mộ hoang mang nhìn Bùi Thư Thần, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Biểu cảm ngơ ngác như thể vừa bị giáng một đòn nặng nề trong mơ, mà mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Trong đầu cậu bắt đầu lần lượt tua lại cuộc trò chuyện giữa mình và Diệp Tĩnh Đường, cố gắng lục lại từng câu từng chữ muốn tìm ra điều gì đó khiến Bùi Thư Thần tức giận đến mức này.
Bọn họ đã nói những gì?
Đúng rồi, lúc đầu Diệp Tĩnh Đường bảo cùng ăn một bữa, cậu đồng ý. Sau đó Diệp Tĩnh Đường tỏ tình, cậu từ chối. Rồi Diệp Tĩnh Đường hỏi cậu có thích Bùi Thư Thần không.
Nghĩ đến đây, Ôn Mộ khẽ run.
Chẳng lẽ là vì một câu không thích Bùi Thư Thần kia sao? Nhưng chuyện này có gì đâu mà tức giận? Từ trước đến giờ cậu cũng đâu có nói với Bùi Thư Thần là cậu thích hắn!
Cái người nói yêu là nguyên chủ, mà chuyện đó cũng đã gần một năm rồi. Lúc ấy Bùi Thư Thần còn chán ghét cậu tận xương.
Ôn Mộ càng nghĩ càng rối, nhưng trong lòng lại có một trực giác đúng là câu nói ấy. Vì chẳng còn câu nào khác đủ gây chuyện đến vậy.
Mà khi nói ra, cậu cũng đã chột dạ.
Bên cạnh, Bùi Thư Thần vẫn im lặng. Quay mặt đi không nhìn cậu, cả người tỏa ra khí lạnh lẽo khiến người khác không dám tới gần.
Ôn Mộ rụt rè, khẽ thăm dò:
"Bùi tổng, anh giận là vì... em nói không thích anh sao?"
Bùi Thư Thần vẫn không nhìn cậu, bởi vì sợ đối phương sẽ nhìn ra sự yếu đuối trong mắt hắn.
"Em không thích tôi, mà vẫn đồng ý cùng tôi 'yêu đương'. Em thấy đùa giỡn người khác vui đến thế sao?"
Ôn Mộ ngây ra như phỗng, vội vàng bật thốt:
"Khoan đã, em... em đâu có đồng ý yêu đương với anh đâu! Không đúng, anh cũng đâu có nói là muốn yêu đương với em?!"
Bùi Thư Thần tim như bị bóp nghẹt, quay phắt đầu lại nhìn Ôn Mộ:
"Em..."
Dưới ánh đèn mờ trong xe, Ôn Mộ vô thức ngước lên, trong mắt là sự ngỡ ngàng cùng hoang mang chẳng thể giấu nổi. Bùi Thư Thần nhìn ánh mắt ấy, cả người cứng lại.
Hắn chợt nhớ lại cái đêm sinh nhật của Ôn Mộ.
Đứa nhỏ uống say khướt, ngoan ngoãn, nghe lời, cái gì cũng gật đầu, còn hôn nhẹ hắn một cái rồi lăn ra ngủ.
Bùi Thư Thần đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt từ khiếp sợ dần dần biến thành bất đắc dĩ.
Ôn Mộ cũng không hẹn mà cùng nghĩ đến ngày ấy.
Sau ngày sinh nhật đó, Bùi Thư Thần đột nhiên trở nên khác thường.
Còn có cái vết hồng hồng ở xương quai xanh, thế là đêm đó Bùi Thư Thần có nói gì với cậu không vậy?
Chuyện này... sao lại thành ra như vậy...
Ôn Mộ nghẹn lời, cúi đầu khẽ nói như muỗi:
"...Đêm đó... em uống hơi nhiều... nếu quả thật anh có nói gì, thì... em không nhớ..."
Bùi Thư Thần: "...."
Bùi Thư Thần nhìn Ôn Mộ, Ôn Mộ cũng nhìn Bùi Thư Thần. Bên trong xe rơi vào sự tĩnh lặng kéo dài.
Vấn đề tạm coi như đã lộ ra, nhưng câu chuyện cốt lõi thì vẫn chưa được tháo gỡ.
Bùi Thư Thần có thể chấp nhận rằng lúc ấy cậu say, không nhớ gì là do lỗi của hắn. Nhưng sau đó, bao nhiêu lần thân mật, bao nhiêu cái ôm, nụ hôn, những câu gọi đầy yêu thương... chẳng lẽ Ôn Mộ thật sự không hiểu?
Nếu vậy thì suốt thời gian qua, hắn chỉ đang đơn phương tự biên tự diễn?
Bùi Thư Thần không thể tiếp nhận được khả năng đó.
Mà Ôn Mộ cũng rối tung cả lên. Đầu óc rối như mớ tơ vò, cậu chẳng phân biệt nổi đâu là giả đâu là thật.
Bùi Thư Thần có ý gì chứ? Ý hắn là... đêm đó đã tỏ tình với cậu sao?
Không thể nào. Sao lại có khả năng như vậy được?
Ôn Mộ cảm thấy cả đầu óc như nổ tung. Cậu vừa khó chịu vừa hoang mang, càng nghĩ càng muốn quay ngược thời gian, tự mình lôi cái người ngày hôm đó uống say khướt ra mà đánh cho một trận. Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Hai người đối mặt một lúc lâu.
"Anh..."
"Em..."
Cả hai cùng cất tiếng, rồi lại cùng lúc im bặt. Không khí ngưng đọng đến mức nghẹt thở.
Ôn Mộ dè dặt lên tiếng trước: "Anh nói trước đi, Bùi tổng."
Bùi Thư Thần lạnh nhạt: "Em nói."
Không dám cãi lại, Ôn Mộ khẽ cụp mắt, tay vô thức siết lấy mép ghế, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Do dự một lát, cuối cùng cũng thốt ra:
"Anh, anh nói muốn cùng em nói chuyện yêu đương... Tại sao?"
Bùi Thư Thần nhìn cậu, ánh mắt không gợn sóng: "Còn có thể tại sao? Đương nhiên là vì anh yêu em."
Ai mà ngờ lại thích phải cái người vô lương tâm.
Ánh mắt Ôn Mộ khẽ run, cả người giống như bị giật mạnh. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập loạn vì khiếp sợ, căng thẳng, ngỡ ngàng và... một chút xúc động không thể gọi tên.
Cậu lắp bắp, lời nói đứt đoạn:
"Anh.... em ... nhưng mà... sao lại có thể như vậy được..."
Bùi Thư Thần khoanh tay, giọng nói mang theo ý cười lạnh và chút trào phúng:
"Không thể như vậy là sao? Anh không thích em, vậy em nghĩ khoảng thời gian qua anh đang làm gì?"
Ôn Mộ chết lặng, nghẹn họng.
Bùi Thư Thần... nói là thích cậu? Nhưng không phải hắn thích Cố Trì Thanh sao?
Trong đầu Ôn Mộ là một mớ hỗn độn không đầu không cuối, các suy nghĩ cuộn xoáy, va đập loạn xạ như một nồi hồ vừa sôi vừa trào.
"...Nhưng em tưởng..." Cậu yếu ớt lên tiếng.
"Em tưởng cái gì?" Bùi Thư Thần lạnh lùng cắt lời.
Ôn Mộ á khẩu. Những lời định nói sau đó bị chính bản thân nuốt lại, vì trong đầu lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Ngay khi sự im lặng lại bao trùm lần nữa, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Cậu - ph át tình.
Tay chân Ôn Mộ mềm nhũn, hai má và vành tai đều nhuộm đỏ, ngay cả mí mắt cũng mang theo sắc hồng nhạt. Cậu bắt đầu không ngồi yên được, hô hấp dồn dập không kiểm soát, vô thức kéo lấy tay áo Bùi Thư Thần như cầu cứu.
Bên trong xe tràn ngập hương nho xanh dịu ngọt - mùi tin tức tố của cậu, mà Bùi Thư Thần tất nhiên hiểu rõ Ôn Mộ đang bước vào giai đoạn phát tình. Nhưng anh lại hất tay cậu ra, lạnh lùng nói:
"Đừng lằng nhằng."
Nếu đã không thích hắn, thì cũng đừng mong hắn ký hiệu.
Ôn Mộ ngơ ngác nhìn tay mình, tim đau đến khó thở. Bùi Thư Thần... không chịu ký hiệu cậu.
Trong mắt Ôn Mộ dâng đầy nước, mùi hương cũng bắt đầu tràn ra dày đặc. Bao thuốc ức chế cậu mang theo đã rơi mất ở nhà hàng. Cậu muốn mở cửa xe để ra ngoài mua, nhưng cửa lại bị Bùi Thư Thần khóa chặt.
"Cho em xuống xe đi..." Ôn Mộ cố gắng kìm nước mắt, nhỏ giọng khẩn cầu.
Bùi Thư Thần dựa vào ghế, giọng thản nhiên:
"Giờ này rồi, em biết ra ngoài sẽ gặp chuyện gì không?"
Ôn Mộ làm sao mà không biết hiện tại đi ra ngoài có bao nhiêu nguy hiểm cơ chứ, nhưng không có thuốc ức chế, Bùi Thư Thần cũng không muốn ký hiệu cậu, rõ ràng là muốn dằn vặt cậu, muốn nhìn thấy bộ dáng xấu mặt của cậu.
Ôn Mộ tức đến nghẹn ngào:
"Vậy cũng không cần anh quản."
Bùi Thư Thần nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy tức giận lẫn đau lòng. Omega này, cứ đùa giỡn hắn như thế, lúc nào cũng làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Muốn tôi giúp?" Anh chậm rãi mở miệng, "Thử cầu xin tôi đi."
Ôn Mộ ngẩn người. Một giây sau, nước mắt như suối tuôn không dứt. Mùi tin tức tố lẫn trong từng giọt nước mắt, mềm mại lại đầy tuyệt vọng.
Tin tức tố của Ôn Mộ lúc này không ngừng lan ra, đối với Bùi Thư Thần mà nói cũng là một dạng tra tấn. Nhưng so với cảm giác bị Ôn Mộ làm tan nát cõi lòng, những điều đó chẳng đáng là gì.
Bùi Thư Thần chỉ thấy trong lòng nghẹn đắng, lồng ngực nặng trĩu. Hắn biết những lời mình vừa thốt ra đều có thể làm tổn thương người khác, nhưng đến khi thấy Ôn Mộ khóc, hắn cũng chẳng cảm thấy dễ chịu hơn dù chỉ một chút.
Tất cả những ấm ức tích tụ suốt bao ngày như tìm được lối thoát, vỡ òa. Ôn Mộ không kiềm được nước mắt nữa, khóc đến nức nở, nước mắt rơi đầy mặt, thậm chí không quan tâm quần áo có ướt đẫm hay không. Cậu vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào oán trách trong giọng run rẩy:
"Rốt cuộc tại sao em lại phải thích anh chứ? Anh gạt người... anh căn bản là không thích em. Anh không thích em, em còn phải thích anh làm gì. Sao lại có thể mặt dày như thế? Thế giới này chẳng lẽ ai cũng phải xoay quanh anh chắc?!"
Cậu khóc đến mức thật sự khiến người nhìn không đành lòng, đôi mắt đỏ bừng, tiếng nấc nghẹn ngào, từng tiếng như đánh vào tim người khác. Khóe mắt bị dụi đến sưng đỏ, nước mắt rơi từng giọt không cách nào ngăn được như thể toàn bộ ấm ức từ trước đến nay đều tuôn ra hết một lần.
Bùi Thư Thần nhìn mà tim thắt lại, không kiềm được đưa tay cau mày, vừa đau lòng vừa tức giận:
"Là ai nói anh gạt em hả? Anh đối với em có chỗ nào không tốt?"
Hắn đưa tay chọc nhẹ vào ngực Ôn Mộ, giọng hờn giận:
"Lương tâm của em bị chó ăn rồi à?"
Ôn Mộ nghẹn ngào, giọng đứt quãng:
"Bởi vì...bởi vì anh bị Cố ảnh đế kích thích nên mới quay lại đối xử tốt với em..."
"Cố Trì Thanh?" Bùi Thư Thần nhíu mày, giọng bắt đầu mang theo khó hiểu. "Cậu ta thì có liên quan gì? Cậu ta yêu đương thì tôi bị kích thích cái gì chứ?"
Ôn Mộ bật khóc thành tiếng, chưa bao giờ khóc thảm đến thế, rống lớn:
"Anh lấy em làm người thay thế! Đừng tưởng em không biết!"
Lần này đến Bùi Thư Thần khiếp sợ, lúc nói chuyện còn lắp bắp không nên lời.
"Em, em nói cái gì cơ, anh không hiểu. Anh chưa bao giờ coi em là thế thân với ai cả, hơn nữa anh với Cố Trì Thanh á? Làm gì có chuyện đó."
Ôn Mộ giống như bị sét đánh, ngơ ngác khóc nấc một cái.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bên trong xe lại đi vào khoảng lặng thứ hai.
Ôn Mộ rất hỗn loạn. Cậu biết những gì Bùi Thư Thần vừa nói rất quan trọng. Nhưng hiện tại cậu không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ được gì. Cơn phát tình đang dần áp đảo lý trí, cậu cần thuốc ức chế, hoặc... là một alpha.
Thấy Ôn Mộ bắt đầu thở gấp, ánh mắt mơ màng, Bùi Thư Thần mới hoàn toàn nhận ra tình trạng nghiêm trọng. Hắn lập tức ôm lấy cậu, cắn nhẹ lên tuyến thể sau gáy, truyền vào một đợt tin tức tố mạnh mẽ.
Cơ thể Ôn Mộ khẽ run, cảm giác quen thuộc khiến cậu thoáng thả lỏng. Dù vẫn nức nở nhưng rõ ràng đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Bùi Thư Thần nhẹ nhàng vuốt lưng Ôn Mộ, không vội truy hỏi gì thêm. Đến giờ phút này, hắn đã dần nhận ra, từ lúc bắt đầu đã có điều sai rồi.
Ôn Mộ hình như vẫn luôn cho rằng mình chỉ là người thay thế cho Cố Trì Thanh.
Bùi Thư Thần khẽ bật cười, bất đắc dĩ. Hắn biết Ôn Mộ hay suy nghĩ lung tung, nhưng thật không ngờ đứa nhỏ này có thể "não bổ" đến mức ấy.
Cuộc đời này đúng là chẳng khác nào một trò đùa, mà hắn, tình nguyện bị đùa như vậy suốt cả đời.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng lại dâng lên một chút nhẹ nhõm. Nếu Ôn Mộ nghĩ mình là người thay thế, vậy câu "không thích" kia có lẽ chỉ là lời nói trong lúc phòng bị, chưa chắc đã là thật lòng.
Coi như bây giờ chưa thích, cũng không sao cả. Sau này hắn có thể chậm rãi mà khiến người ấy yêu mình từng chút một, từng ngày một, không ngại phiền, càng không sợ lâu.
Cộc cộc cộc.
Bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe, Bùi Thư Thần lập tức vươn tay chắn trước người Ôn Mộ, che khuất gương mặt cậu rồi mới hạ cửa kính xuống.
Đứng ngoài là một cảnh sát giao thông, vẻ mặt nghiêm túc:
"Bùi Thư Thần tiên sinh đúng không? Vừa rồi ngài vượt năm cái đèn đỏ liên tiếp. Căn cứ theo quy định, cần nộp phạt một nghìn tệ, tạm giữ bằng lái."
Bùi Thư Thần: "..."
Vừa rồi, khi nghe thấy giọng Ôn Mộ qua điện thoại, Bùi Thư Thần suýt nữa mất hết lý trí.
Chiếc đồng hồ đôi trên tay Ôn Mộ vốn được thiết kế thêm chức năng định vị, là do lần trước cậu bị nhốt trong phòng tối khiến hắn lo lắng đến phát điên. Không ngờ lần này lại thật sự phát huy tác dụng.
Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất: cho dù Ôn Mộ có lừa hắn, hắn cũng nhất định phải giữ người bên mình. So với cảm giác bị lừa dối, điều khiến hắn hoảng sợ hơn cả... là viễn cảnh Ôn Mộ rời bỏ hắn.
Nộp tiền phạt xong, bằng lái xe cũng bị tạm giữ. Trước khi rời đi viên cảnh sát giao thông còn dặn dò:
"Nhớ đến trung tâm giao thông để học lại luật sớm nhé."
Bùi Thư Thần khẽ gật đầu, đóng cửa sổ xe, quay sang nhìn Ôn Mộ bằng ánh mắt phức tạp.
Tốt rồi... lần này đến cả bằng lái cũng không còn, chỉ thiếu chút nữa là phải lên bản tin an toàn giao thông quốc gia, trở thành tấm gương phản diện điển hình.
📌 Tác giả có lời muốn nói:
Tuyệt đối đừng học Bùi tổng vượt đèn đỏ nha!