Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 986: Mơ tưởng hão huyền

Canh Niệm vừa nói "không phải", phần bình luận lập tức sôi nổi.

[A a a, Canh Niệm nói không phải!!]

[Cô Canh Niệm này thẳng thắn thật đấy, tôi chuyển từ người qua đường sang fan hâm mộ đây.]

[Niệm Niệm, nhìn tôi này, rốt cuộc trong quá trình ghi hình chương trình đã xảy ra chuyện gì? Trương Văn Bân không phải đi cùng cô tham gia chương trình sao? Sao đột nhiên lại thích Nhậm Huyên? Hai người họ cũng đâu có nhiều tương tác trong chương trình!]


Những câu hỏi hóng hớt trong phần bình luận của Canh Niệm liên tiếp xuất hiện, nhưng Canh Niệm không trả lời thêm.

Lúc này, tại căn hộ của Canh Niệm.

Canh Niệm cuộn tròn trên sofa, khóc đến sưng cả mắt, quản lý của cô ta ngồi bên cạnh, cầm máy tính bảng xem bình luận.

Xem một lúc, thấy không có vấn đề gì, quản lý ngẩng đầu nhìn cô ta, nhíu mày nói: "Thôi, đừng khóc nữa, ngày mai còn lịch trình, khóc như vậy thì ngày mai làm sao đi làm?"

Canh Niệm nghẹn ngào ngẩng đầu lên, cằm tì lên đầu gối: "Em cứ tưởng anh ta thích em, ai ngờ anh ta chỉ coi em là công cụ."

Quản lý nghe vậy, cười khẩy: "Thôi đi, trong cái giới này mà còn đòi nói chuyện tình cảm? Trần tổng không phải cũng đã bồi thường cho em rồi sao?"

Canh Niệm mới ngoài hai mươi tuổi, cô ta bướng bỉnh nói: "Ai thèm bồi thường của anh ta!"

Quản lý: "Em không cần bồi thường, em muốn gì? Muốn tình yêu của anh ta?"

Bị quản lý vạch trần tâm tư, Canh Niệm mím chặt môi, không nói gì.

Quản lý cười chế giễu: "Muốn tồn tại lâu dài trong cái giới này, trước tiên phải nhớ một điều, đừng mơ tưởng đến những thứ không nên mơ tưởng."

Nghe quản lý nói vậy, mắt Canh Niệm rưng rưng: "Vậy sao Nhậm Huyên lại có thể mơ tưởng?"

Quản lý đã làm việc trong giới giải trí hơn mười năm, bà ta nhìn thấu mọi chuyện giữa Trần Triết và Nhậm Huyên, hỏi ngược lại: "Sao em biết Nhậm Huyên đang mơ tưởng?"

Canh Niệm nghẹn lời, nhận ra điều gì đó, mắt cô ta mở to: "Chị, ý chị là..."

Quản lý giơ ngón trỏ lên miệng, ra hiệu "suỵt": "Những gì không nên nói thì đừng nói, họa từ miệng mà ra."

Canh Niệm vội vàng gật đầu lia lịa.

Bên kia, Nhậm Huyên đang thử vai nữ phụ. Mấy vị đạo diễn và phó đạo diễn phụ trách tuyển chọn diễn viên gần đây hóng hớt được kha khá chuyện, nhìn nhau, không ai dám nói gì.

Phải nói rằng, Nhậm Huyên diễn xuất rất tốt.

Vai nữ phụ mà cô thử vai là một cô gái mù có số phận bi thảm, sống bằng nghề đàn tỳ bà ở lầu xanh, bán nghệ không bán thân.

Lúc thử vai, Nhậm Huyên ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, tay cầm tỳ bà, diễn tả ánh mắt trống rỗng của người mù, sự cam chịu vì cuộc sống và nghị lực kiên cường trong tâm hồn một cách xuất sắc.

Thành thật mà nói, với diễn xuất và danh tiếng hiện tại của Nhậm Huyên, đóng vai nữ phụ đúng là "hạ thấp bản thân".

Tất cả mọi người có mặt đều bị diễn xuất của Nhậm Huyên chinh phục.

Nhưng vấn đề là, ai dám để cô đóng vai nữ phụ?

Nhậm Huyên thử vai xong, đứng dậy khỏi ghế đẩu, mỉm cười với các đạo diễn.

Mấy vị đạo diễn nhìn nhau, cuối cùng một phó đạo diễn thăm dò hỏi: "Huyên Huyên, sao cô không thử vai nữ chính? Với diễn xuất và danh tiếng của cô, thử vai nữ chính hoàn toàn không thành vấn đề."

Nhậm Huyên mỉm cười đáp: "Tôi muốn thử thách bản thân."

Phó đạo diễn: "..."

Ra khỏi phòng thử vai, lão Tống đang đợi bên ngoài liền bước tới hỏi han tình hình.

Nhậm Huyên vừa lên xe bảo mẫu vừa nói: "Chờ thông báo thôi."

Lão Tống "ừ" một tiếng, đợi Nhậm Huyên lên xe rồi đưa máy tính bảng cho cô.

Nhậm Huyên nghi ngờ nhìn anh ta: "Hửm?"

Lão Tống chống tay lên cửa xe: "Rốt cuộc em và Trần tổng là thế nào? Bên anh ta đang ồn ào, ai cũng biết, còn em thì..."

Lão Tống đang nói thì điện thoại của Nhậm Huyên rung lên.

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện lên thông báo tin nhắn WeChat.

Không nhìn thấy nội dung, chỉ nhìn thấy người gửi: Mẹ Trần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận