Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 968: Bữa tiệc đại đoàn viên

Khúc Tích tung cú đá này, Bùi Nghiêu không né cũng không tránh.

Khúc Tích đá xong lại trừng mắt nhìn anh: "Đừng tưởng chuyện này cứ thế là xong."

Bùi Nghiêu ôm hoa tiến lại gần: "Anh biết, bây giờ anh đang chuộc lỗi, tất cả đều phải xem biểu hiện, nếu biểu hiện không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ra rìa."

Khúc Tích chế giễu: "Không phải ra rìa, mà là trực tiếp ‘out’."Bùi Nghiêu phụ họa: "Đúng, đúng, là trực tiếp ‘out’."

Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh với vẻ mặt ngượng ngùng, rồi dẫn anh vào văn phòng.

Hai người vừa vào văn phòng, Bùi Nghiêu liền được nước lấn tới, ấn cô vào cửa, hôn cô.

Khúc Tích đưa tay chống lên ngực anh đẩy ra, Bùi Nghiêu cúi đầu, vô tình làm bó hoa hồng trong tay Khúc Tích hơi méo, giọng khàn khàn: "Dạo này em có nhớ anh không?"

Khúc Tích mặt đỏ bừng: "Không nhớ."

Bùi Nghiêu: "Nhưng anh rất nhớ em."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười: "Thủy Thiên Hoa Phủ của Châu Dị đúng là nơi dưỡng người."

Bùi Nghiêu không hiểu ý của Khúc Tích: "Hửm?"

Khúc Tích nói: "Vậy mà lại có thể khiến một khúc gỗ như anh học được cách nói lời ngon tiếng ngọt."

Bùi Nghiêu nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn: "Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là lời nói thật lòng."

Nói xong, Bùi Nghiêu hôn lên khóe môi Khúc Tích.

Lúc Bùi Nghiêu hôn xuống, Khúc Tích theo bản năng né tránh, khẽ mở môi, cắn nhẹ vào môi dưới của anh.

Bùi Nghiêu bị cắn đau, nhưng không lùi lại, ngược lại còn đưa lưỡi vào.

Mặt Khúc Tích nóng bừng, ánh mắt quyến rũ, rồi nhắm mắt lại.

Nụ hôn kết thúc, Bùi Nghiêu ôm cô vào lòng: "Tối nay hẹn Châu Dị và Nghênh Nghênh đi ăn nhé?"

Khúc Tích ngẩng đầu lên: "Nghe nói Kỷ Trác mới mở một nhà hàng."

Nhắc đến Kỷ Trác, Bùi Nghiêu nhướn mày: "Lão Kỷ?"

Khúc Tích đẩy anh: "Anh nghĩ gì vậy?"

Bùi Nghiêu cố tình trêu chọc cô: "Chẳng lẽ em còn nhớ nhung lão Kỷ sao?"

Khúc Tích: "Anh muốn ăn đòn à?"

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Anh từ nhỏ đến lớn không có ưu điểm gì, chỉ giỏi chịu đòn thôi."

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa văn phòng, trợ lý của Khúc Tích nói vọng vào: "Khúc tổng, Lưu tổng đến rồi ạ."

Khúc Tích mím môi, hắng giọng đáp: "Sắp xếp cho Lưu tổng đến phòng họp trước, tôi đến ngay."

Trợ lý nghe thấy giọng Khúc Tích rõ ràng như vậy, giật mình, nhận ra Khúc Tích có thể đang ở ngay phía sau cửa, vội vàng đáp: "Vâng, Khúc tổng."

Trợ lý đi rồi, Khúc Tích đẩy Bùi Nghiêu, nhét bó hoa hồng vào tay anh: "Cắm hoa vào bình giúp em."

Bùi Nghiêu: "Tuân lệnh."

Khúc Tích hít một hơi, xoay người rời đi.

Sau khi Khúc Tích đi, Bùi Nghiêu vừa ngân nga vừa cẩn thận cắm hoa hồng vào bình.

Sau đó, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Châu Dị.

Chuông reo một lúc, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm, từ tính của Châu Dị vang lên: "Nói đi."

Bùi Nghiêu đắc ý nói: "Tối nay có rảnh không, mời ông và Nghênh Nghênh đi ăn cơm?"

Châu Dị: "Dịp gì thế?"

Bùi Nghiêu: "Dịp đại đoàn viên."

Châu Dị trêu chọc qua điện thoại: "Khúc Tích làm lành với ông rồi à?"

Bùi Nghiêu "chậc" một tiếng: "Với sức hút của anh bạn này, làm lành chẳng phải là chuyện sớm muộn sao?"

Bùi Nghiêu vừa tự sướng xong, Châu Dị liền vạch trần anh: "Nói tiếng người đi."

Bùi Nghiêu nghẹn lời, chỉnh lại tư thế ngồi, ho khan hai tiếng: "Tôi đã quỳ xuống trước mặt Khúc Tích, trước mặt các quản lý cấp cao của công ty cô ấy, cô ấy thấy mất mặt quá, nên làm lành với tôi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận