Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 971: Lão Kỷ phiền não

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu mím môi, muốn phản bác nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, anh ta đành im lặng.

Thấy anh ta không nói gì, Khúc Tích hất hàm: "Sao anh không nói gì?"

Bùi Nghiêu nghĩ thầm: Muốn nói nhưng không dám nói.

Bùi Nghiêu ngoài mặt nói: "Anh thấy đôi khi hành động quan trọng hơn lời nói, em cứ xem biểu hiện của anh sau này."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích hơi nhướng mày.

Đây là ở Thủy Thiên Hoa Phủ mấy ngày, đầu óc thông suốt rồi sao?

Bảy giờ tối.

Bùi Nghiêu và Khúc Tích lái xe đến nhà hàng mới mở của Kỷ Trác, vừa vào cửa đã thấy Kỷ Trác đang kéo cà vạt, đi ra ngoài.

Áo sơ mi của Kỷ Trác hơi nhăn, trông anh ta có vẻ rất bực bội.

Bùi Nghiêu nhướng mày, hóng hớt: "Lão Kỷ."

Kỷ Trác nheo mắt nhìn Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu: "Ăn cơm cùng không?"

Kỷ Trác cười lạnh: "Ăn con khỉ!"

Nói xong, Kỷ Trác không hề dừng bước, vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Kỷ Trác bỏ đi, Bùi Nghiêu khoác vai Khúc Tích: "Lão Kỷ có vấn đề."

Khúc Tích không đẩy anh ta ra, chế giễu: "Ai mà chẳng nhìn ra."

Bùi Nghiêu nhân cơ hội dựa sát vào Khúc Tích: "Em đoán xem lão Kỷ xảy ra chuyện gì?"

Khúc Tích bĩu môi: "Sao em biết được? Chắc chắn không phải chuyện làm ăn."

Kỷ gia có nền tảng vững chắc ở Bạch Thành, hơn nữa ngoài anh ta ra, trong nhà chỉ có một cô em gái, tình cảm anh em lại rất tốt.

Không có vấn đề nội bộ, cũng không có kẻ thù bên ngoài.

Không phải chuyện làm ăn, vậy chỉ có thể là chuyện tình cảm.

Vấn đề tình cảm của Kỷ Trác.

Người ngủ với anh ta rồi lại không chịu thừa nhận sao?

Khúc Tích đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng Châu Dị phía sau: "Hai người đến rồi sao không vào trong?"

Bùi Nghiêu nghe vậy liền quay đầu lại, nói: "Vừa gặp lão Kỷ ở cửa."

Nhắc đến Kỷ Trác, Châu Dị tỏ vẻ hứng thú: "Ồ?"

Bùi Nghiêu hóng chuyện: "Ông biết lão Kỷ xảy ra chuyện gì à?"

Châu Dị đỡ eo Khương Nghênh: "Sao tôi biết được?"

Bùi Nghiêu không tin: "Ông không biết?"

Châu Dị cười như không cười: "Ông nhiều chuyện như vậy mà còn không biết, sao tôi biết được?"

Bùi Nghiêu: "Được rồi, ông có giỏi thì đừng nói."

Hai người nói chuyện ngoài cửa nhà hàng một lúc, rồi cùng nhau bước vào.

Kỷ Trác có truyền thống, mỗi khi mở nhà hàng mới, người cũ sẽ đến quản lý.

Nhìn thấy Châu Dị và Bùi Nghiêu, quản lý nhà hàng vội vàng chạy đến: "Châu tổng, Châu phu nhân, Bùi tổng, Khúc tổng."

Quản lý chào hỏi xong, liền dẫn bọn họ đến phòng riêng, vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu các món đặc sản ở đây.

"Đầu bếp là người miền Nam, món cá chẽm hấp là món tủ của anh ấy, cá hấp rất đậm đà, thịt trắng, thơm ngon, lại không hề có mùi tanh."

Châu Dị cười nói: "Cho một con."

Quản lý nhà hàng: "Tôi sẽ sắp xếp ngay."

 

Châu Dị: "Nói với đầu bếp hôm nay nấu những món phù hợp cho bà bầu, thanh đạm mà bổ dưỡng."

Hôm nay Khương Nghênh mặc váy rộng, không hề thấy bụng bầu.

Nhưng nghe Châu Dị nói vậy, quản lý nhà hàng lập tức hiểu ra, nịnh nọt nói: "Chúc mừng Châu tổng, chúc mừng Châu phu nhân."

Châu Dị mỉm cười, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Ừ, nhưng đừng nói chuyện này với Kỷ tổng của các cậu."

Quản lý là người cũ của Kỷ Trác, cũng thân quen với Châu Dị và Bùi Nghiêu, nên dám nói thêm vài câu, ông ta gật đầu cười: "Tôi hiểu, dạo này Kỷ tổng đang buồn phiền."

Châu Dị trêu chọc: "Người kia vẫn chưa đồng ý à?"

Quản lý nhà hàng: "Đâu chỉ là không đồng ý, người đó còn không thèm nhìn Kỷ tổng chúng tôi nữa kìa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận