Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly
Chương 62: Trời quang sau cơn mưa
Editor: Saki
“Càng nghĩ càng tức! Không được, chị phải quay lại cãi nhau với họ một phen.” Tưởng Mân nói, “Không thể để họ coi thường người Kinh Bắc chúng ta được.”Cô vừa mở miệng nói, khiến hai người kia sững sờ.
Trần Chanh xua tay, Tiểu Doãn hiểu ý, nhanh chóng suy nghĩ cách trả lời: “Bà ba, chị Chanh bảo bà đừng nóng vội, chuyện nhỏ thôi… không cần để tâm.”không phải ảo giác chứ?
Trần Chanh viết những điều muốn nói lên giấy.Cô ấy mang họ mẹ chồng và được bà cưng nhất đấy.
Tiểu Doãn đọc theo: “Xin bà đợi một lát, chị Chanh nói sẽ qua gặp bà ngay.”Ai xem xong tối nay mà chẳng biết cả nhà họ Tống đều quý em, em và Tiểu Tế quan hệ tốt.
Tưởng Mân đang lúc nóng giận, dần dần bình tĩnh lại: “Không cần phải vội vàng qua đây đâu, chị chỉ nói lúc đang tức giận thôi. Nhà họ Thẩm chúng ta là người có phẩm cách, sao có thể so đo với họ chứ.””
“Bà ba cứ đợi ở khách sạn, chị Chanh sẽ đến ngay.” Tiểu Doãn khuyên nhủ, “Bà nói đúng lắm, không đáng để tức giận đâu. Bà đừng để ý họ, là họ thiếu lịch sự mới dám nói những lời như vậy trước mặt bà!”Thậm chí âm lượng cũng không kiềm chế nữa.
Lời Tiểu Doãn nghe êm tai, Tưởng Mân nguôi giận phần nào.Trần Chanh đập vai anh một cái: “Được voi đòi tiên, đúng là đồ chó.
Trần Chanh vỗ nhẹ vai Tiểu Doãn.Trần Chanh lắc đầu: “Em đưa chị về nhà.
Tiểu Doãn dịu dàng chào tạm biệt Tưởng Mân, rồi tắt điện thoại.Anh đã không còn cách nào để chứng minh nữa.
“Em làm tốt lắm, ngày mai đến giờ trà chiều em muốn ăn gì cũng được.” Trần Chanh mỉm cười nói.ết, vậy mà chúng ta lại bị người ta thương hại.
Tiểu Doãn vui vẻ đứng dậy, lấy áo khoác cho Trần Chanh và hỏi: “Bà chủ ơi, chị thật sự định qua đó sao? Em tưởng chị chỉ nói cho có lệ thôi.””Nhắc đến Trình Hà Châu, chị nói nhỏ với em này, lần trước bà ta tiếp đãi em không chu đáo, chuyện truyền đến tai ba, biết em bị thiệt thòi trong bữa tiệc, ông ấy còn đặc biệt gọi điện cho anh ba em nói chuyện này, ông ấy còn gặp riêng chồng Trình Hà Châu nữa.
Người bình thường đều cảm thấy phiền phức và sợ làm phiền người khác, nên hầu hết sẽ lịch sự từ chối, thuận theo tình thế, vừa giữ được thể diện, lại không cần phải đích thân đi đón người, tốt biết mấy.Lời Tiểu Doãn nghe êm tai, Tưởng Mân nguôi giận phần nào.
“Không yên tâm, để chị qua xem.” Trần Chanh mặc áo khoác vào, chải lại tóc, búi thành kiểu búi thấp.”
Tiểu Doãn biết được một số chuyện nội bộ nhà họ Thẩm, không nhịn được tò mò hỏi: “Bà chủ ơi, chị và gia đình bà ba làm lành với nhau, có phải vì bà ba đã thay đổi không? Nên chị không còn để tâm đến chuyện cũ nữa?””
“Không phải là không để tâm.” Trần Chanh bỏ tay xuống sau khi chỉnh tóc xong, “Tính cách của chị ba vốn như vậy, chị và chị ấy không có xung đột về lợi ích, đương nhiên sẽ thân thiện với nhau.””Đừng có nịnh chị nữa.
Nếu có xung đột lợi ích, có lẽ thái độ của Tưởng Mân đã khác.”
Trần Chanh phân biệt rõ điều đó, không vạch trần ra, cũng không vì một chút thiện ý của Tưởng Mân mà quên đi chuyện quá khứ.Tống Tế Lễ nhìn Trần Chanh, chợt hiểu ra vì sao trước đây không ai xem trọng mối quan hệ của họ.
“Người một nhà sống với nhau, có lúc cần mơ hồ thì cứ mơ hồ.” Trần Chanh mỉm cười nhẹ.”Cũng đúng lúc thôi, Tiểu Tế vừa đến, có đủ mặt mọi người rồi bà mới tới mới phải.
Vì chuyện Thẩm Băng Vi mất tích mà luôn cảm thấy có lỗi với cô, Tưởng Mân chỉ là hay càu nhàu, chứ chưa từng thật sự có ác ý với cô.Tin này nối tiếp tin kia ập đến.
Tiểu Doãn nhìn Trần Chanh đầy ngưỡng mộ: “Bà chủ, em thấy cả người chị đều tỏa sáng đấy!”Trần Chanh nhìn quanh hội trường, có lẽ vì đèn bốn góc phòng tối, không bật đèn trần, hơi tối tăm, những ánh mắt nhìn về phía họ trở nên táo bạo hơn.
Giọng nói ngọt ngào, kéo dài âm cuối nghe rất dễ thương.tốt quá!
“Đừng có nịnh chị nữa.” Trần Chanh chỉ vào bức tranh chưa hoàn thành, “Em cất giữ cẩn thận nhé, chú ý chống ẩm, dạo này độ ẩm không khí cao lắm, tranh phải để trong phòng chống ẩm.”Nghĩ cũng tội, chắc ở nhà không ít lần chịu khổ.
“Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Doãn rất quan tâm đến những bức tranh sẽ triển lãm này, vì nó liên quan đến hạnh phúc tương lai của anh.”Người câm gì chứ?
Trần Chanh dặn dò xong xuôi, lái xe đến khách sạn tìm Tưởng Mân.Trần Chanh lại tò mò: “Vũ Chỉ có thanh danh xấu lắm sao?
Không ngờ Tưởng Mân thật sự ngoan ngoãn đứng ở cửa, chẳng đi đâu cả.”Ầm ĩ là anh cả và anh hai ở Kinh Bắc, một nhà anh ba ở Giang Đô đương nhiên không góp vui rồi, cô tư đã về nhà họ Tống, hai nhà họ chẳng có gì để tranh giành.
“Tiểu Tư, ở đây này.” Tưởng Mân thấy Trần Chanh thật sự đến, cách gọi càng thân thiết hơn.”
Trần Chanh bước tới, Tưởng Mân không đợi được, chủ động chạy về phía cô.Chúng tôi đều hiểu lầm rồi.
Cuối cùng cũng đợi được người đến, Tưởng Mân không nhịn được mà mách: “Những người này thấy ông bà đều không còn nữa nên bắt nạt người nhà họ Thẩm chúng ta. Không đưa ra được chút bằng chứng nào, mở miệng đã bảo em là Vũ Chỉ.”Tưởng Mân nghe tiếng cười của Trần Chanh, nhìn cô chăm chú không rời mắt.
Trần Chanh từ tốn gõ vào ghi chú: “Chị ba nghĩ em không phải sao?””
Tưởng Mân đọc xong câu này, không hiểu sao tim đập thình thịch.Giọng nói không cao không thấp, phát âm rõ ràng, âm điệu dễ nghe.
“Đương nhiên rồi, tiếng tăm Vũ Chỉ xấu lắm, sao em có thể liên quan đến cô ta được.”Bà Chung chậm nửa nhịp: “Được, để tôi tiễn mọi người.
Trần Chanh lại tò mò: “Vũ Chỉ có thanh danh xấu lắm sao? Thanh danh của em hình như cũng không tốt đẹp gì, nghe nói mọi người vẫn nghĩ em không được nhà họ Tống đoái hoài, em và anh Tế Lễ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.”Con nuôi thì sao?
Rõ ràng Tưởng Mân đã nghe những tin đồn này, sắc mặt thay đổi liên tục, ấp úng: “Toàn là lời đồn thổi bên ngoài thôi, em đừng để ý. Dạo này nhà em không phải lên chương trình sao? Ai xem xong tối nay mà chẳng biết cả nhà họ Tống đều quý em, em và Tiểu Tế quan hệ tốt.””
Trần Chanh nói: “Họ bảo chúng em đang diễn.””Đương nhiên rồi, tiếng tăm Vũ Chỉ xấu lắm, sao em có thể liên quan đến cô ta được.
Câu này Tưởng Mân nghe không vừa tai, thực sự tức giận: “Ai bảo các em đang diễn! Gọi nó ra đây, xé nát miệng nó! Khi ba bệnh, Tiểu Tế bỏ cả công việc công ty để ở Kinh Bắc với em nửa tháng, ngày tang lễ chúng ta thiếu người, cậu ấy phụ ba chị em chúng ta tiếp đãi khách khứa, không có cậu ấy ra mặt giao tiếp, chắc chắn tình hình sẽ rối loạn thành một nồi cháo. Chị đều thấy hết, bọn họ chỉ đang ghen tị với tình cảm tốt đẹp của các em thôi.””
Hóa ra là đã bị Tống Tế Lễ ‘mua chuộc’, giờ còn nói tốt cho họ nữa.Thật ra bà Chung đã cố tình phớt lờ Tưởng Mân.
Trần Chanh khẽ mỉm cười.Trần Chanh không phải là người câm sao?
Tưởng Mân nghe tiếng cười của Trần Chanh, nhìn cô chăm chú không rời mắt.”
Nghĩ bụng, trước đây tiếng cười của cô ấy cũng hay như vậy sao?Trần Chanh nhìn vẻ mặt bất lực của anh, tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ điều gì không.
Sao lại không có ấn tượng gì.”Nghe nói là ông Tống nể mặt nhà họ Thẩm, họ chủ động đến nhắc lại chuyện hôn sự năm xưa.
“Em cố ý chạy đến đây là để cười chị sao?” Tưởng Mân liếc Trần Chanh.Bà Chung không biết nói gì, tiếp tục cười gượng.
Trần Chanh lắc đầu: “Em đưa chị về nhà.”Không được, chị phải quay lại cãi nhau với họ một phen.
Tưởng Mân kéo Trần Chanh: “Đã đến rồi, vào đi một vòng với chị xem ai dám nói xấu em trước mặt.”Tưởng Mân kéo Trần Chanh: “Đã đến rồi, vào đi một vòng với chị xem ai dám nói xấu em trước mặt.
Nhắc đến tiệc tối, sắc mặt Trần Chanh hơi thay đổi.”Em yên tâm.
“Em yên tâm.” Tưởng Mân dường như đoán được điều Trần Chanh lo lắng, “Chị sẽ luôn ở bên em, không để xảy ra chuyện thiếu chu đáo như Trình Hà Châu đâu.”Bà đừng để ý họ, là họ thiếu lịch sự mới dám nói những lời như vậy trước mặt bà!
Trần Chanh khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt không có ý cười, lịch sự cảm ơn.Em tưởng chị chỉ nói cho có lệ thôi.
“Nhắc đến Trình Hà Châu, chị nói nhỏ với em này, lần trước bà ta tiếp đãi em không chu đáo, chuyện truyền đến tai ba, biết em bị thiệt thòi trong bữa tiệc, ông ấy còn đặc biệt gọi điện cho anh ba em nói chuyện này, ông ấy còn gặp riêng chồng Trình Hà Châu nữa.” Tưởng Mân không rõ nội tình, nhưng theo cô ấy thấy, chuyện này kinh động đến ba ở tận Kinh Bắc, không phải chuyện nhỏ, có thể nói là kẻ thù của nhà họ Thẩm rồi.Trần Chanh là Vũ Chỉ ư?
Trần Chanh hiểu rõ trong lòng.Không cần đoán cũng biết, bà ta đợi đến giờ mới đến chào hỏi là vì Tống Tế Lễ vừa xuất hiện.
Không trách Trình Hà Châu lại kích động như vậy, ông Thẩm đã cố ý phái người cảnh cáo.”
Cô cũng càng hiểu hơn, vì sao trước khi qua đời ông Thẩm quyết định cho cô cổ phần, là muốn ràng buộc cô, không muốn để nhà họ Liêu hưởng lợi, cuộc hôn nhân này chỉ có thể có lợi cho hai nhà Tống, Thẩm.Nếu không thì làm sao hiểu nổi chuyện con trai cả cưới con gái nhà Lương, còn con trai út lại cưới một cô gái từ gia đình không có tên tuổi, lại còn là con nuôi.
Vào đến hội trường.”
Sự xuất hiện của Trần Chanh thu hút không ít ánh nhìn, có lẽ vì cô hiếm khi lộ diện, cũng có thể vì trang phục của cô.Nhà họ Tống là gia tộc lớn ở Giang Đô, không thể thất hứa nên đành phải đồng ý.
Hôm nay ngồi cả ngày trong phòng làm việc, để tiện hoạt động, cô mặc đồ vest. Quần ống rộng màu tối và áo len cổ V màu trắng, trông rất khác biệt giữa một phòng toàn váy dạ hội.Tống Tế Lễ nhìn cô chăm chú một lúc, mỉm cười: “Cứ đi đi, lần này đừng có gánh nặng trong lòng, mang theo ước mơ, đi nhìn thế giới này cho tốt.
Tưởng Mân dẫn Trần Chanh đến một bàn trống, gọi phục vụ mang một ly nước trái cây.Nên chị không còn để tâm đến chuyện cũ nữa?
Trần Chanh nhìn quanh hội trường, có lẽ vì đèn bốn góc phòng tối, không bật đèn trần, hơi tối tăm, những ánh mắt nhìn về phía họ trở nên táo bạo hơn.”
Thậm chí âm lượng cũng không kiềm chế nữa.”Càng nghĩ càng tức!
“Cô tư nhà họ Thẩm và bà ba có quan hệ tốt lắm sao? Nhà họ tranh giành tài sản không phải ầm ĩ lắm à?””Bà Cố nói có lý.
“Ầm ĩ là anh cả và anh hai ở Kinh Bắc, một nhà anh ba ở Giang Đô đương nhiên không góp vui rồi, cô tư đã về nhà họ Tống, hai nhà họ chẳng có gì để tranh giành.”Tưởng Mân đáp lời một cách cao ngạo: “Bà Chung khách sáo quá.
“Cô tư là người câm phải không?”” Trần Chanh lấy đồ ngủ xong, quay người nhìn anh.
“Đúng vậy, còn là con nuôi nữa.””
Tưởng Mân đột ngột đứng dậy “xoẹt” một tiếng, nhưng Trần Chanh đã kịp nắm tay cô ấy, lắc đầu nhẹ nhàng, ra hiệu đừng nóng vội.” Trần Chanh mỉm cười nhẹ.
“Người câm gì chứ? Cô ấy chỉ là không biết nói thôi. Con nuôi thì sao? Cô ấy mang họ mẹ chồng và được bà cưng nhất đấy.” Tưởng Mân nói không to không nhỏ, vừa đủ để những người đang bàn tán nghe thấy.Tưởng Mân không hổ danh xuất thân từ gia đình lớn, lời nói châm chọc thật tự nhiên.
Trần Chanh muốn cười, nhớ lại khi mới đến Giang Đô, thái độ của Tưởng Mân với cô đâu được như bây giờ.”Hôm nay mọi người đều thấy tiết mục rồi, chú hai và bà Tống quả thật rất xứng đôi.
Người đối diện không chịu thua, tiếp tục nói lớn.” Tống Tế Lễ khen cô bằng giọng máy móc.
“Ông Thẩm đã mất, không biết hai nhà Thẩm-Tống còn thân thiết được như trước không.”Câu này Tưởng Mân nghe không vừa tai, thực sự tức giận: “Ai bảo các em đang diễn!
“Nghe nói là ông Tống nể mặt nhà họ Thẩm, họ chủ động đến nhắc lại chuyện hôn sự năm xưa. Nhà họ Tống là gia tộc lớn ở Giang Đô, không thể thất hứa nên đành phải đồng ý.””Đúng vậy, bà nhà anh nói gì cũng đúng.
“Ban đầu người được chọn là con cháu nhà họ Tống, nếu không xảy ra vụ trốn đi lấy nhau, khiến nhà họ Tống mất mặt nên mới để cậu hai Tống đứng ra. Nếu không thì làm sao hiểu nổi chuyện con trai cả cưới con gái nhà Lương, còn con trai út lại cưới một cô gái từ gia đình không có tên tuổi, lại còn là con nuôi.”Vì chuyện Thẩm Băng Vi mất tích mà luôn cảm thấy có lỗi với cô, Tưởng Mân chỉ là hay càu nhàu, chứ chưa từng thật sự có ác ý với cô.
“Bà Cố nói có lý. Nghĩ cũng tội, chắc ở nhà không ít lần chịu khổ.”” Trần Chanh nói, “Nếu thật sự đi, ít nhất cũng mất nửa năm… Anh cũng biết em không giỏi học, nên thời gian hoàn thành có thể sẽ lâu hơn.
…”
“Thật buồn cười, nhà họ Thẩm đâu có ch.ết, vậy mà chúng ta lại bị người ta thương hại.” Tưởng Mân xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ được nuông chiều, có tính kiêu ngạo riêng, không chịu nổi những lời vô cớ này.”À này, Tống Tế Lễ.
Hơn nữa, dù nhà họ Thẩm ở Giang Đô không có tiếng tăm gì, nhưng ở Kinh Bắc lại khác, có thể nói vài câu, những người này đều biết rõ trong bụng, nhiều lắm là nói vài câu chua ngoa, chứ không ai dám thực sự đối đầu.
Lời cô ấy vừa dứt, cả phòng im bặt.
“Ăn đi, đừng khách sáo với họ.” Tưởng Mân mang nước trái cây mới đến cho Trần Chanh, “Đừng chỉ lo nghịch điện thoại.”
Trần Chanh khẽ mỉm cười.
Tưởng Mân nhìn nụ cười của Trần Chanh, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật ngờ nghệch có phúc, người ta công khai nói xấu mình, không những không phản ứng mà còn cười được.
“Ăn xong thì đi thôi.” Cô ấy hoàn toàn không còn tâm trí để ở chung một không gian với những người thích kéo bè kết phái và phân biệt vùng miền này nữa.
Trần Chanh chợt hiểu ra tại sao Tưởng Mân lại hẹn gặp cô mỗi tuần một lần, vì trong môi trường này rất khó tìm được bạn tâm giao.
Cô cũng không thích việc nhóm nhỏ tạo ra sự cô lập.
Trong khi đó, giới xã giao của Tưởng Mân lại như vậy, riêng tư thì thích bàn tán, nhưng đến chốn làm ăn thì lại tranh nhau làm thân.
Tưởng Mân lấy điện thoại ra, tức giận gõ chữ, có lẽ đang mách với anh ba.
Trần Chanh ăn một miếng mì Ý, cô không thích món ăn nguội lắm, cảm thấy nhạt nhẽo, thậm chí bắt đầu nhớ tay nghề của đầu bếp ở biệt thự cổ, tính toán khi nào bận xong sẽ về ở đó vài ngày.
Vừa ăn, vừa quan sát xung quanh.
Cuối cùng ở cửa xuất hiện người quen, Trần Chanh đứng dậy, cô vẫy tay.
Hơn nửa số người trong phòng đều chú ý đến bàn họ, khi Trần Chanh vừa có động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Vị khách không ngờ tới, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không dám phát ra tiếng động nào.
Tống Tế Lễ thản nhiên liếc mắt nhìn khắp phòng, khóe môi khẽ cười.
Anh đi đến chỗ Trần Chanh, rất tự nhiên ôm eo cô, cùng ngồi xuống ghế dài.
“Không ngờ tôi lại được chú ý nhiều thế.” Anh nói đùa.
Tưởng Mân ngạc nhiên: “Tiểu Tế sao lại đến đây?”
Đến giờ vẫn chưa hỏi về chuyện xảy ra giữa Tống Tế Lễ và ba chị dâu trong phòng tiếp khách ngày tang lễ, có vẻ như mối quan hệ giữa bốn người đã tốt hơn nhiều.
Không chỉ tốt hơn bình thường, trước kia toàn xưng hô kính trọng, sau ngày đó Tưởng Mân lúc nào cũng gọi Tiểu Tế.
Tống Tế Lễ: “Vừa làm xong việc, tiện đường đón cô ấy về nhà.”
“Cậu chu đáo thật, lúc nào cũng nghĩ đến Tiểu Tư của chúng ta.” Tưởng Mân không nhịn được nói to.
Tống Tế Lễ phối hợp nói: “Lát nữa tôi đưa chị ba về luôn.”
“Được thôi, chị không khách sáo đâu.” Tưởng Mân tự nhiên trò chuyện, “Chương trình của các em đã phát sóng rồi, chị xem vài đoạn, cắm trại vui thật đấy, lần sau chúng ta cùng đi nhé.”
Những đoạn phát sóng đều đã được biên tập kỹ lưỡng, không ai biết về sự cố đêm đó, Tống Quyền đã hoàn toàn phong tỏa tin tức, càng không ai biết hai anh em nhà họ Tống đã nằm viện hai ngày.
“Có cơ hội.” Tống Tế Lễ đặt tay sau lưng Trần Chanh, vỗ nhẹ để trấn an.
Tưởng Mân nhìn trái nhìn phải, hừ lạnh một tiếng.
Toàn là đồ nhu nhược mượn gió bẻ măng.
Lúc nãy còn dám chỉ trích, Tống Tế Lễ vừa đến, tất cả đều câm như hến.
Tống Tế Lễ ghé sát tai Trần Chanh, hỏi: “Em gọi anh đến đây có chuyện gì vậy?”
Trần Chanh nháy mắt với anh, chỉ khẽ mấp máy môi: Anh biết rõ còn giả vờ hỏi.
“Anh biết, là để cho thấy tình cảm chúng ta tốt đẹp.” Tống Tế Lễ hỏi với vẻ tinh nghịch, “Lúc này không phải nên hôn một cái sao?”
Trần Chanh ngạc nhiên đến nỗi đồng tử giãn ra, cô bị sự trơ trẽn của anh làm cho sửng sốt.
Đường nét gương mặt cô tinh tế và đầy đặn, khi biểu cảm nhỏ, trông rất đáng yêu, khiến Tống Tế Lễ phải bật cười, khi cười, trán anh vô thức tựa vào trán cô.
“Đùa thôi.” Anh nói.
Việc cô dám gọi anh đến, dám tương tác với anh trước mặt mọi người, đã khiến anh rất hài lòng rồi.
Trần Chanh gõ vào ghi chú điện thoại: “Họ đều nói tình cảm chúng ta không tốt.”
“Vậy em muốn chứng minh ư?” Tống Tế Lễ khẽ cười nhạt, “Chanh à, có lẽ em sẽ thất vọng đấy.”
Từ rất sớm đã có tin đồn họ bị ép kết hôn, Tống Tế Lễ đã muốn chứng minh tình cảm của họ không tệ.
Anh đã chuẩn bị cho cô một màn pháo hoa và màn hình chúc mừng lớn, nhưng quá kín đáo nên không ai phát hiện ra.
Sau đó anh bỏ ra một số tiền lớn để mua cho cô một đôi bông tai, nhưng người ta chỉ nói anh đang làm màu.
Chương trình phát sóng, tình cảm của họ rõ ràng tốt hơn vợ chồng Lương Yên Linh, vậy mà vẫn bị quy kết là diễn.” Tống Tế Lễ nhướng mày.
Anh đã không còn cách nào để chứng minh nữa.” Trần Chanh mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh dứt khoát bỏ.Trần Chanh từ tốn gõ vào ghi chú: “Chị ba nghĩ em không phải sao?
Trần Chanh nhìn vẻ mặt bất lực của anh, tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ điều gì không.Trần Chanh lưỡng lự, cô gật đầu: “Nếu anh thấy không phù hợp, em sẽ không đi.
“Bà Thẩm, bà tới rồi à.” Một người phụ nữ mặc sườn xám uyển chuyển bước đến.”Ông Thẩm đã mất, không biết hai nhà Thẩm-Tống còn thân thiết được như trước không.
Tưởng Mân liếc nhìn và thì thầm với Trần Chanh: “Đó là chủ nhân của bữa tiệc này bà Chung.”Dạo này nhà em không phải lên chương trình sao?
Không cần đoán cũng biết, bà ta đợi đến giờ mới đến chào hỏi là vì Tống Tế Lễ vừa xuất hiện.”
“Ồ, chú hai cũng ở đây sao?” Bà Chung giả vờ ngạc nhiên với diễn xuất vụng về.Nhà họ tranh giành tài sản không phải ầm ĩ lắm à?
Tống Tế Lễ không nói gì, chỉ nhìn về phía Tưởng Mân – người lớn tuổi hơn, để tỏ lòng kính trọng.”
Tưởng Mân đáp lời một cách cao ngạo: “Bà Chung khách sáo quá. Tối nay bà bận rộn, đến giờ tiệc sắp tàn mới thấy bà ghé qua.”Nghĩ bụng, trước đây tiếng cười của cô ấy cũng hay như vậy sao?
Thật ra bà Chung đã cố tình phớt lờ Tưởng Mân.Khi ba bệnh, Tiểu Tế bỏ cả công việc công ty để ở Kinh Bắc với em nửa tháng, ngày tang lễ chúng ta thiếu người, cậu ấy phụ ba chị em chúng ta tiếp đãi khách khứa, không có cậu ấy ra mặt giao tiếp, chắc chắn tình hình sẽ rối loạn thành một nồi cháo.
Bà Chung hiểu ý trong lời nói, sắc mặt hơi khó coi: “À… tôi sơ suất quá.”” Tưởng Mân dường như đoán được điều Trần Chanh lo lắng, “Chị sẽ luôn ở bên em, không để xảy ra chuyện thiếu chu đáo như Trình Hà Châu đâu.
“Cũng đúng lúc thôi, Tiểu Tế vừa đến, có đủ mặt mọi người rồi bà mới tới mới phải.””
Tưởng Mân không hổ danh xuất thân từ gia đình lớn, lời nói châm chọc thật tự nhiên.”Em…
Bà Chung dù sao cũng là người từng trải trong giới danh lợi, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ đi. Bà ta ngồi xuống không khách sáo: “Tôi xin uống ly này, coi như tạ lỗi với mọi người.”Trần Chanh đẩy Tống Tế Lễ ra, một mình đi vào phòng thay đồ tìm quần áo thay.
Sau đó uống cạn ly một cách hào sảng.hôm qua nhận được lời mời của hiệp hội, họ dành cho em một khu trưng bày, phản hồi không tệ, gần đây họ tổ chức một cuộc triển lãm, hy vọng em có thể cung cấp tác phẩm.
Tống Tế Lễ nói: “Tôi phải lái xe đưa hai người phụ nữ về, xin phép không uống rượu.””
Tưởng Mân nhấp một ngụm, còn Trần Chanh thì không có động thái gì.”
Bà Chung cảm thấy không khí như đông cứng lại, hơi ngượng ngùng.Điều đó có nghĩa là cơ hội gặp nhau của họ sẽ ít đi.
“Hôm nay mọi người đều thấy tiết mục rồi, chú hai và bà Tống quả thật rất xứng đôi.”Nhà họ Thẩm chúng ta là người có phẩm cách, sao có thể so đo với họ chứ.
Bà Chung đến đây là muốn giải thích hiểu lầm, không muốn bữa tiệc kết thúc trong không vui, sợ việc làm ăn của chồng bị ảnh hưởng.Tống Tế Lễ nhìn Trần Chanh đầy yêu thương, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
Bà ta nói tiếp: “Còn có người đoán bà Tống là Vũ Chỉ, thật là nực cười, đừng để tâm.”Cuối cùng cũng đợi được người đến, Tưởng Mân không nhịn được mà mách: “Những người này thấy ông bà đều không còn nữa nên bắt nạt người nhà họ Thẩm chúng ta.
Tưởng Mân đang tức giận, định phản bác vài câu, nhưng Trần Chanh đã lên tiếng trước.Quá nhiều thông tin, cả phòng im lặng suốt một phút, không ai lên tiếng.
“Có lẽ cũng không phải là nực cười đâu.” Trần Chanh mỉm cười nhẹ nhàng.Quần ống rộng màu tối và áo len cổ V màu trắng, trông rất khác biệt giữa một phòng toàn váy dạ hội.
Cô vừa mở miệng nói, khiến hai người kia sững sờ.”Đã muộn rồi, về nhà thôi.
Tưởng Mân cảm thấy đầu óc quay cuồng, chắc… không phải ảo giác chứ?”Ban đầu người được chọn là con cháu nhà họ Tống, nếu không xảy ra vụ trốn đi lấy nhau, khiến nhà họ Tống mất mặt nên mới để cậu hai Tống đứng ra.
Hay là tức quá nên hoa mắt?Tất cả đều do anh đơn phương, Trần Chanh chưa bao giờ đáp lại.
Trần Chanh từ tốn nói: “Có lẽ, tôi chính là người đó?”Trần Chanh vòng tay ôm cổ Tống Tế Lễ, cười nói: “Người khác nghĩ gì không quan trọng, em biết chúng ta rất tốt là đủ rồi.
Giọng nói không cao không thấp, phát âm rõ ràng, âm điệu dễ nghe.”Người một nhà sống với nhau, có lúc cần mơ hồ thì cứ mơ hồ.
Tin này nối tiếp tin kia ập đến.Tưởng Mân cầm túi xách, khoác tay Trần Chanh rời đi, thậm chí không thèm liếc nhìn.
Những bàn xung quanh đều chú ý đến bàn họ, cũng đều ngây người.Trần Chanh khẽ mỉm cười.
Trần Chanh không phải là người câm sao?Cô gái nhỏ này, chửi người độc miệng thật.
Trần Chanh là Vũ Chỉ ư?”
Quá nhiều thông tin, cả phòng im lặng suốt một phút, không ai lên tiếng.”
Tống Tế Lễ nhìn Trần Chanh đầy yêu thương, ánh mắt tràn đầy ấm áp.”
Không rõ cô chọn tiết lộ vì điều gì, nhưng anh không do dự mà sẽ chiều theo vô điều kiện.Sau khi đưa Tưởng Mân về nhà, Trần Chanh và Tống Tế Lễ trở về căn hộ số 1 Giang Cảnh.
“Tốt quá… tốt quá!” Tưởng Mân là người đầu tiên phản ứng.”
Bà Chung cười gượng vãi tiếng: “Ra là bà Tống biết nói… Chúng tôi đều hiểu lầm rồi.””
“Đương nhiên rồi, Tiểu Tư nhà chúng tôi chỉ tạm thời mất tiếng do tai nạn, có phải câm thật đâu.” Tưởng Mân đáp trả thẳng thừng, “Thật không biết tin đồn từ đâu ra nữa.”Trần Chanh muốn cười, nhớ lại khi mới đến Giang Đô, thái độ của Tưởng Mân với cô đâu được như bây giờ.
Bà Chung không biết nói gì, tiếp tục cười gượng.Chị đều thấy hết, bọn họ chỉ đang ghen tị với tình cảm tốt đẹp của các em thôi.
Còn về chuyện kia, họ không dám bàn luận nhiều.”Shhh…
Hai câu hỏi ngược của Trần Chanh cũng rất thú vị, vừa như thừa nhận, vừa như châm biếm.” Trần Chanh bỏ tay xuống sau khi chỉnh tóc xong, “Tính cách của chị ba vốn như vậy, chị và chị ấy không có xung đột về lợi ích, đương nhiên sẽ thân thiện với nhau.
“Đã muộn rồi, về nhà thôi.” Tống Tế Lễ đứng dậy trước.”Ồ, chú hai cũng ở đây sao?
Vở kịch cũng diễn xong rồi, nên kết thúc thôi.Tưởng Mân đang lúc nóng giận, dần dần bình tĩnh lại: “Không cần phải vội vàng qua đây đâu, chị chỉ nói lúc đang tức giận thôi.
Bà Chung chậm nửa nhịp: “Được, để tôi tiễn mọi người.””
Tưởng Mân cầm túi xách, khoác tay Trần Chanh rời đi, thậm chí không thèm liếc nhìn.Trần Chanh phân biệt rõ điều đó, không vạch trần ra, cũng không vì một chút thiện ý của Tưởng Mân mà quên đi chuyện quá khứ.
Sau khi đưa Tưởng Mân về nhà, Trần Chanh và Tống Tế Lễ trở về căn hộ số 1 Giang Cảnh.Tưởng Mân liếc nhìn và thì thầm với Trần Chanh: “Đó là chủ nhân của bữa tiệc này bà Chung.
“Anh nghĩ xem, sau tối nay, họ còn cho rằng tình cảm chúng ta không tốt nữa không?” Trần Chanh thay xong giày, đứng trên bậc thềm ở tiền sảnh đợi Tống Tế Lễ sắp xếp giày dép của hai người.Trần Chanh khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt không có ý cười, lịch sự cảm ơn.
Tống Tế Lễ nhìn Trần Chanh, chợt hiểu ra vì sao trước đây không ai xem trọng mối quan hệ của họ.”Em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả đều do anh đơn phương, Trần Chanh chưa bao giờ đáp lại.Hay là tức quá nên hoa mắt?
Bây giờ cô đã đáp lại rồi.Bà Chung dù sao cũng là người từng trải trong giới danh lợi, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ đi.
Tống Tế Lễ bước lên bậc thang, ôm chặt cô: “Em chỉ mới nắm tay anh thôi, ngay cả hôn anh cũng không dám, khó nói lắm.”Cô ấy chỉ là không biết nói thôi.
Trần Chanh đập vai anh một cái: “Được voi đòi tiên, đúng là đồ chó.”” Tống Tế Lễ đứng dậy trước.
“Shhh… Cô gái nhỏ này, chửi người độc miệng thật.” Tống Tế Lễ phát hiện những lời khó nghe của Trần Chanh ngắn gọn mà sắc bén, khó trách ngày trước sau bữa tiệc mai mối, hai anh em Tống Diệp Nhiên định cho cô một bài học trên đường về lại bị một câu nói của cô làm tức đi.ên.Trần Chanh bước tới, Tưởng Mân không đợi được, chủ động chạy về phía cô.
Trần Chanh vòng tay ôm cổ Tống Tế Lễ, cười nói: “Người khác nghĩ gì không quan trọng, em biết chúng ta rất tốt là đủ rồi.”Vào đến hội trường.
“Đúng vậy, bà nhà anh nói gì cũng đúng.” Tống Tế Lễ khen cô bằng giọng máy móc.Bà ta ngồi xuống không khách sáo: “Tôi xin uống ly này, coi như tạ lỗi với mọi người.
Trần Chanh đẩy Tống Tế Lễ ra, một mình đi vào phòng thay đồ tìm quần áo thay.” Trần Chanh chỉ vào bức tranh chưa hoàn thành, “Em cất giữ cẩn thận nhé, chú ý chống ẩm, dạo này độ ẩm không khí cao lắm, tranh phải để trong phòng chống ẩm.
“À này, Tống Tế Lễ.” Trần Chanh lấy đồ ngủ xong, quay người nhìn anh.Trần Chanh vỗ nhẹ vai Tiểu Doãn.
Anh nhìn lại: “Sao thế?””Thật buồn cười, nhà họ Thẩm đâu có ch.
“Em… hôm qua nhận được lời mời của hiệp hội, họ dành cho em một khu trưng bày, phản hồi không tệ, gần đây họ tổ chức một cuộc triển lãm, hy vọng em có thể cung cấp tác phẩm.” Trần Chanh nói.”
Tống Tế Lễ: “Người khác bỏ tiền cũng chưa chắc xin được cơ hội trưng bày, họ chủ động mời em, đây là chuyện tốt.”Tiểu Doãn nhìn Trần Chanh đầy ngưỡng mộ: “Bà chủ, em thấy cả người chị đều tỏa sáng đấy!
“Em chưa nói hết, họ chuẩn bị mở một lớp nghiên cứu ngắn hạn, biết việc học của em chưa hoàn thành, mời em qua đó tham gia, tiện thể hoàn thành học vấn.” Trần Chanh nói, “Nếu thật sự đi, ít nhất cũng mất nửa năm… Anh cũng biết em không giỏi học, nên thời gian hoàn thành có thể sẽ lâu hơn.”” Bà Chung giả vờ ngạc nhiên với diễn xuất vụng về.
Điều đó có nghĩa là cơ hội gặp nhau của họ sẽ ít đi.Tưởng Mân đang tức giận, định phản bác vài câu, nhưng Trần Chanh đã lên tiếng trước.
“Muốn nghe ý kiến của anh không?” Tống Tế Lễ nhướng mày.Anh nhìn lại: “Sao thế?
Trần Chanh lưỡng lự, cô gật đầu: “Nếu anh thấy không phù hợp, em sẽ không đi.”” Tưởng Mân nói không to không nhỏ, vừa đủ để những người đang bàn tán nghe thấy.
Tống Tế Lễ nhìn cô chăm chú một lúc, mỉm cười: “Cứ đi đi, lần này đừng có gánh nặng trong lòng, mang theo ước mơ, đi nhìn thế giới này cho tốt.”Tiểu Doãn dịu dàng chào tạm biệt Tưởng Mân, rồi tắt điện thoại.