Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 46: Trời quang sau cơn mưa

Editor: Saki

Trần Chanh không chắc rằng những gì đang thấy trước mắt là thật, cô đứng im tại chỗ, không dám cử động.“Nhưng Trần Chanh, nếu anh không tốt với em, em sẽ nghĩ chúng ta chỉ là quan hệ hôn nhân, em sẽ nghĩ em chỉ cần làm tốt vai trò bà Tống, duy trì một cuộc hôn nhân sắp đặt mà hai nhà họ Tống – Thẩm đều hài lòng.

Tống Tế Lễ đứng phía sau cô, anh im lặng, chờ đợi động thái tiếp theo của cô.Chỉ có Tống Tế Lễ mới sẵn lòng làm điều đó vì cô.

Một cơn gió thổi qua.Cô đặt tấm ảnh xuống, quay người lại.

Xào xạc —Có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện bi quan, cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có người hết lòng đối tốt với mình, thậm chí còn sợ hãi một số sự quan tâm, đóng chặt cửa lòng để bảo vệ bản thân.

Những tấm ảnh treo trên cây đào bay múa theo gió, xoay tròn, quá khứ và hiện tại chồng lên nhau.“

Cô bước tới, lật từng tấm ảnh.Tống Tế Lễ đứng phía sau cô, anh im lặng, chờ đợi động thái tiếp theo của cô.

Khoảng thời gian đó quá đen tối, ký ức của cô đã trở nên mờ nhạt, hiếm khi nhắc đến. Nhưng Tống Tế Lễ đã đi qua tất cả những nơi cô từng nhắc tới.Anh viết: “Em nói thích cho chim ăn ở đây, tôi ngồi xuống cho chúng ăn hết nửa gói.

Anh đã dành cả một tuần, lang thang khắp một thành phố xa lạ, đi trên những con đường cô đã từng đi qua.” Tống Tế Lễ nói, “Anh muốn tốt với em, muốn nói cho em biết, giữa chúng ta có thể không chỉ có thế.

Chỉ có Tống Tế Lễ mới sẵn lòng làm điều đó vì cô.Anh viết: “Tiếc là không phải mùa hè, nếu nắng đẹp hơn một chút, phong cảnh chụp sẽ đẹp hơn.

Nhìn những tấm ảnh đang bay trước mắt, cô dường như có thể hình dung —“Anh không muốn những điều không vui trong quá khứ cứ làm tổn thương em.

Bắc Âu vào mùa đông, trời đất u ám, ẩm ướt. Tuyết lông ngỗng rơi xuống, anh mặc áo len cổ cao và áo khoác, dạo bước trên những con phố phủ đầy tuyết, cầm máy ảnh đi tìm những khoảnh khắc, những địa điểm mà cô đã vô tình nhắc đến.Nhưng vẫn mơ hồ lắm, lần sau chúng ta cùng đến nhé, em tự kể cho tôi nghe em đã cảm thấy thế nào.

Quảng trường trung tâm chỉ có chim bồ câu.“

Anh viết: “Em nói thích cho chim ăn ở đây, tôi ngồi xuống cho chúng ăn hết nửa gói. Chúng mập quá, ăn nữa chắc không bay nổi.”Con đường trồng đầy cây to.

Con đường trồng đầy cây to.Nhưng Tống Tế Lễ đã đi qua tất cả những nơi cô từng nhắc tới.

Anh viết: “Tiếc là không phải mùa hè, nếu nắng đẹp hơn một chút, phong cảnh chụp sẽ đẹp hơn. Em đã từng đến đây vào mùa hè chưa? Nếu chưa, lần sau mình cùng đi nhé.”Cô bước tới, lật từng tấm ảnh.

Những con phố thú vị với những ngôi nhà san sát nhau.Trái tim Trần Chanh gợn sóng, đối diện với tình cảm thẳng thắn và táo bạo của anh, cô chợt cảm thấy áy náy, quay người khóc.

Anh viết: “Vừa đi qua một bức tường có thể treo điều ước, tôi đã viết một điều thay em.”Tuyết lông ngỗng rơi xuống, anh mặc áo len cổ cao và áo khoác, dạo bước trên những con phố phủ đầy tuyết, cầm máy ảnh đi tìm những khoảnh khắc, những địa điểm mà cô đã vô tình nhắc đến.

Bên hồ và cây cô đơn.Không nói, nếu cô nghĩ anh không quan tâm thì sao?

Anh viết: “Tôi chắc chắn đây là nơi em thường đến nhất, em luôn thích ở một mình.”“

Nhà thờ thời Trung cổ với những ô cửa kính màu.Xào xạc —

Anh viết: “Nghe xong một bài thánh ca, trước khi đi gặp một đôi đến xem địa điểm cưới, tôi chợt nhớ ra, chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới.”Tấm ảnh cuối cùng là cảnh cô ngồi vẽ bên cửa sổ lớn trong nhà, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà đầy bản phác thảo, cô uể oải tựa vào chiếc ghế bập bênh êm ái, dùng chân đung đưa, lắc lư rất vui vẻ.

Lớp học có nắng chiều rọi vào.Đó là điều mong cầu lớn nhất của anh, được trở thành lựa chọn đầu tiên của cô, được cô nghĩ đến trong tương lai.

Anh viết: “Tôi đoán em thích ngồi bàn cuối cùng gần cửa sổ, tôi cũng ngồi một lúc, cố gắng cảm nhận tâm trạng của em lúc đó. Nhưng vẫn mơ hồ lắm, lần sau chúng ta cùng đến nhé, em tự kể cho tôi nghe em đã cảm thấy thế nào.”Anh viết: “Nghe xong một bài thánh ca, trước khi đi gặp một đôi đến xem địa điểm cưới, tôi chợt nhớ ra, chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới.

…Tống Tế Lễ nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: “Biết chứ, anh đang gõ cửa trái tim em.

Trần Chanh nắm chặt góc tấm ảnh, cô cúi đầu, vai run lên, nước mắt trào ra, rơi xuống mảnh đất nâu mềm.Tống Tế Lễ cảm nhận được sự khó xử của Trần Chanh, biết mình không nên nói tiếp, cũng tự nhủ không nên nói nữa, thích một người không phải là bắt họ gánh vác những tình cảm họ không thể đáp lại.

Cô cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào.Những con phố thú vị với những ngôi nhà san sát nhau.

Tấm ảnh nhàu nhĩ trong tay.“…

Tấm ảnh cuối cùng là cảnh cô ngồi vẽ bên cửa sổ lớn trong nhà, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà đầy bản phác thảo, cô uể oải tựa vào chiếc ghế bập bênh êm ái, dùng chân đung đưa, lắc lư rất vui vẻ.sao anh lại tặng em món quà như thế này?

Phía dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Trần Chanh, chúc mừng sinh nhật.”Sau này, sẽ rất khó để người khác có thể làm cô xúc động như vậy.

Lúc này Trần Chanh mới hiểu ra, đây là món quà sinh nhật Tống Tế Lễ dành cho cô, anh đã chuẩn bị từ một tháng trước.Tình cảm ấy trong lòng anh quá rõ ràng, xin hãy tha thứ cho anh ích kỷ một lần.

Cô đặt tấm ảnh xuống, quay người lại. Tống Tế Lễ đứng ngay sau lưng, cách nửa mét, chỉ cần vươn tay là có thể ôm được cô.“

Trần Chanh xúc động, ra hiệu hơi lộn xộn: Cảm ơn anh. Nhưng… sao anh lại tặng em món quà như thế này?Chỉ cần cô còn ở trong nhà, anh biết chắc cô ở bên cạnh là được.

“Anh không muốn những điều không vui trong quá khứ cứ làm tổn thương em. Anh muốn những kỷ niệm chưa trọn vẹn ấy trở thành vảy rồng, áo giáp của em, để em có thể mặc chúng vào và bước tiếp về phía trước không chút sợ hãi.”“Trần Chanh, trong nhà em không cần phải mở cửa.

Tống Tế Lễ vẫn rất lo lắng khi cô hoảng sợ mỗi khi chìm vào ký ức quá khứ.Nhìn những tấm ảnh đang bay trước mắt, cô dường như có thể hình dung —

Nghe anh giải thích xong, nước mắt Trần Chanh tuôn rơi như mưa.Tống Tế Lễ vẫn rất lo lắng khi cô hoảng sợ mỗi khi chìm vào ký ức quá khứ.

Cô nói: Anh có biết mình đang làm gì không?Nếu chưa, lần sau mình cùng đi nhé.

Anh đã tặng cô một món quà tuyệt vời mà không ai có thể sao chép được.Lúc này Trần Chanh mới hiểu ra, đây là món quà sinh nhật Tống Tế Lễ dành cho cô, anh đã chuẩn bị từ một tháng trước.

Sau này, sẽ rất khó để người khác có thể làm cô xúc động như vậy.“

Tống Tế Lễ nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói: “Biết chứ, anh đang gõ cửa trái tim em.”Nhưng…

Anh co hai ngón tay khớp xương rõ ràng, gõ nhịp lên khung gỗ của album.Anh viết: “Vừa đi qua một bức tường có thể treo điều ước, tôi đã viết một điều thay em.

Cộc, cộc, cộc —“

“… Có ai ở nhà không?”Có nghe thấy không?

“… Có nghe thấy không?”Tống Tế Lễ mỉm cười dịu dàng với cô: “Đợi khi nào em muốn đáp lại hãy đáp lại, đừng coi tất cả là gánh nặng, được không?

Trái tim Trần Chanh gợn sóng, đối diện với tình cảm thẳng thắn và táo bạo của anh, cô chợt cảm thấy áy náy, quay người khóc.Không nói, nếu cô nghĩ anh không coi trọng, bỏ cuộc bất cứ lúc nào thì sao?

Nhưng Tống Tế Lễ, em có quá nhiều chuyện không thể nói ra.“

Em cũng không biết, còn phải đi bao xa nữa mới có thể nhìn nhận nhẹ nhàng, thoải mái nói về những điều này.Khoảng thời gian đó quá đen tối, ký ức của cô đã trở nên mờ nhạt, hiếm khi nhắc đến.

Tống Tế Lễ cảm nhận được sự khó xử của Trần Chanh, biết mình không nên nói tiếp, cũng tự nhủ không nên nói nữa, thích một người không phải là bắt họ gánh vác những tình cảm họ không thể đáp lại.Em cũng không biết, còn phải đi bao xa nữa mới có thể nhìn nhận nhẹ nhàng, thoải mái nói về những điều này.

Nhưng anh lại rất sợ, không nói thì sao cô biết được?Trần Chanh từ từ ngẩng đầu.

Không nói, nếu cô nghĩ anh không quan tâm thì sao?Nhưng anh lại rất sợ, không nói thì sao cô biết được?

Không nói, nếu cô nghĩ anh không coi trọng, bỏ cuộc bất cứ lúc nào thì sao?Cô nói: Anh có biết mình đang làm gì không?

Tình cảm ấy trong lòng anh quá rõ ràng, xin hãy tha thứ cho anh ích kỷ một lần.Cô cũng nghĩ một cách không lý trí rằng, giá như Tống Tế Lễ có thể đối xử tệ với cô một chút, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nhiều áy náy khi vun đắp cuộc hôn nhân này.

“Trần Chanh, trong nhà em không cần phải mở cửa.”Bên hồ và cây cô đơn.

“Nhưng xin đừng rời đi, được không?”Nhà thờ thời Trung cổ với những ô cửa kính màu.

Chỉ cần cô còn ở trong nhà, anh biết chắc cô ở bên cạnh là được.Anh muốn những kỷ niệm chưa trọn vẹn ấy trở thành vảy rồng, áo giáp của em, để em có thể mặc chúng vào và bước tiếp về phía trước không chút sợ hãi.

Đó là điều mong cầu lớn nhất của anh, được trở thành lựa chọn đầu tiên của cô, được cô nghĩ đến trong tương lai.Những tấm ảnh treo trên cây đào bay múa theo gió, xoay tròn, quá khứ và hiện tại chồng lên nhau.

Trần Chanh quay người lại, cô không dám nhìn anh, không dám đối diện với lời tỏ bày của anh: Tống Tế Lễ, anh không cần phải tốt với em như vậy.Anh đã tặng cô một món quà tuyệt vời mà không ai có thể sao chép được.

Có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện bi quan, cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có người hết lòng đối tốt với mình, thậm chí còn sợ hãi một số sự quan tâm, đóng chặt cửa lòng để bảo vệ bản thân.Bắc Âu vào mùa đông, trời đất u ám, ẩm ướt.

Cô cũng nghĩ một cách không lý trí rằng, giá như Tống Tế Lễ có thể đối xử tệ với cô một chút, có lẽ cô sẽ không cảm thấy nhiều áy náy khi vun đắp cuộc hôn nhân này.Em đã từng đến đây vào mùa hè chưa?

“Nhưng Trần Chanh, nếu anh không tốt với em, em sẽ nghĩ chúng ta chỉ là quan hệ hôn nhân, em sẽ nghĩ em chỉ cần làm tốt vai trò bà Tống, duy trì một cuộc hôn nhân sắp đặt mà hai nhà họ Tống – Thẩm đều hài lòng.” Tống Tế Lễ nói, “Anh muốn tốt với em, muốn nói cho em biết, giữa chúng ta có thể không chỉ có thế.”“…

Trần Chanh từ từ ngẩng đầu.Một cơn gió thổi qua.

Tống Tế Lễ mỉm cười dịu dàng với cô: “Đợi khi nào em muốn đáp lại hãy đáp lại, đừng coi tất cả là gánh nặng, được không?”“Nhưng xin đừng rời đi, được không?

Trần Chanh cắn môi, gật đầu.Anh đã dành cả một tuần, lang thang khắp một thành phố xa lạ, đi trên những con đường cô đã từng đi qua.

Tống Tế Lễ biết việc thay đổi suy nghĩ của cô là một quá trình dài, từ e dè đến giờ hòa nhập với Giang Đô đã là một tiến bộ lớn rồi.

Những điều khác, vẫn cần phải đợi thêm.

Anh tiến lên, nắm tay lau nước mắt cho cô: “Hôm nay sinh nhật, vui lên một chút.”

Trần Chanh: Em gần như quên mất hôm nay là sinh nhật.

Sinh nhật của cô không đáng để ăn mừng, đó là ngày cô được trại trẻ mồ côi nhận nuôi, không ai đặc biệt kỷ niệm cả. Ở nhà họ Thẩm, họ thích kỷ niệm ngày cô đến nhà họ Thẩm hơn, nhân vật chính là tất cả mọi người, không riêng gì cô.

Hôm nay là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật một mình.

Nhân vật chính chỉ có mình cô.

Tống Tế Lễ nắm tay dẫn cô đi, tại nơi sâu nhất của rừng đào, có một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một chiếc bánh kem đặt riêng, vẽ cảnh mặt trời lặn và hoàng hôn mà cô thích nhất.

Trần Chanh ra hiệu hỏi: Sao lại là mặt trời lặn và hoàng hôn thế?

“Đáng lẽ anh mới là người hỏi em, sao em luôn thích vẽ mặt trời lặn và hoàng hôn vậy?” Tống Tế Lễ thấy cô có vẻ đặc biệt yêu thích hoàng hôn.

Trần Chanh đứng trước bánh kem, suy tư: Anh có nghe nói đến một cách gọi về ký ức quá khứ gọi là ‘Dreamcore’ không? Ví dụ như hành lang trường học sau giờ tan học, những viên bi thủy tinh đủ màu trong chai trong suốt, áo sơ mi bay phấp phới trong gió trên ban công nhà cũ… ‘Dreamcore’ của em có lẽ là những buổi hoàng hôn tràn ngập hơi người, chạy bộ từ trường về nhà, lúc đó ông bà nội ở nhà nấu cơm đợi em, ba vẫn còn đang tăng ca… Dù em gần như đã quên mất gương mặt của họ, nhưng đó là khoảng thời gian em yêu thích nhất.

Cô vẽ hoàng hôn là để tìm lại cảm giác của thời khắc đó.

Có lẽ đã vứt đi cả trăm bản phác thảo, nhưng không bản nào có thể đưa cô trở về quá khứ.

“Anh tặng quà sai rồi sao?” Tống Tế Lễ vén những sợi tóc mai trước trán cô, kẹp ra sau tai, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, không nỡ rời mắt dù chỉ một chút.

Trần Chanh khẽ lắc đầu: Em không sống trong quá khứ.

Anh có biết không, Tống Tế Lễ?

Vì có anh, em càng muốn sống trong hiện tại.

Tống Tế Lễ ôm cô từ phía sau, thì thầm bên tai: “Vậy cùng cắt bánh nhé?”

“Hay là ước nguyện trước?”

Tống Tế Lễ nhất định muốn làm đủ các bước, thắp nến, giục cô ước nguyện.

Trần Chanh chỉ nhắm mắt làm ra vẻ, cô chưa bao giờ dám ước nguyện, không dám đòi hỏi ông trời quá nhiều.

Thổi tắt nến xong, Tống Tế Lễ đi vòng ra sau Trần Chanh, anh nắm tay cô, cắt một miếng bánh nhỏ, ngồi trong đình mát bên cây đào, cùng nhau ăn.

Trần Chanh chợt muốn ghi lại khoảnh khắc này, cô dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh, có một tấm chụp được bóng lưng Tống Tế Lễ.

Anh đang cắt bánh, đặt vào hộp nhỏ, chuẩn bị tặng cho bạn bè.

Tuy không thể cùng nhau ăn mừng sinh nhật, nhưng có thể chia sẻ bánh.

Một cách kỷ niệm thật kỳ diệu.

Sau khi đóng gói xong, Tiền Châu xuất hiện đúng lúc, nhận lấy hơn chục phần bánh, dặn nhân viên giao hàng đưa đến địa chỉ chỉ định.

Từ Du Nhiên Viện trở về, Trần Chanh có cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý.

Đây là lần gặp thứ năm, chủ đề lần này khá nhẹ nhàng, nói về những điều vui vẻ trong thời thơ ấu.

Trả lời xong, Trần Chanh mới nhận ra, thật ra nhiều khoảnh khắc hạnh phúc đều liên quan đến Trần Ngạo Sương.

Nhận ra điều này, cô chợt cảm thấy có chút bi thương.

Trần Ngạo Sương có xu hướng kiểm soát mạnh mẽ, Trần Chanh tưởng mình đã chống đối, thậm chí khi nhận thức được điều đó, cô sẽ cảm thấy ghét cay ghét đắng sự kiểm soát của bà.

Giờ đây bác sĩ nói với cô rằng thực ra nhiều niềm vui là do Trần Ngạo Sương mang lại, cô không khỏi tự nghi ngờ liệu mình có mắc hội chứng Stockholm không, giống như Phương Tiêu Mẫn, phụ thuộc vào người đã từng hành hạ thể xác và tinh thần mình.

Kết thúc liệu pháp trò chuyện, Trần Chanh cảm thấy nhận thức bị lung lay, vẻ mặt đờ đẫn.

Bác sĩ đang ghi chép, liếc nhìn Trần Chanh đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, an ủi: “Thật ra điều này có thể hiểu được, bởi vì sự xuất hiện của bà Trần đã bù đắp tình mẫu tử thiếu thốn của cô, đó là nhu cầu tình cảm tự nhiên của con người, cô không cần cảm thấy áp lực.”

Trần Chanh quay lại: Tôi khao khát tình mẫu tử sao?

Bác sĩ mỉm cười, không tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, điềm đạm nói: “Trong thâm tâm là có khao khát, điều này cũng khiến cô dễ dàng có cảm tình với những người phụ nữ tỏ ra tốt bụng, đặc biệt là phụ nữ lớn tuổi.”

Trần Chanh hoàn toàn không nhận ra điều đó.

“Cô Trần, nếu cô không phiền, lần điều trị tới chúng ta sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo, tôi sẽ thôi miên cô.” Bác sĩ cho hồ sơ bệnh án vào túi giấy, “Có thể sẽ thấy được những suy nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn cô, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ giữ kín mọi cuộc trò chuyện.”

Trần Chanh có phần chống đối, vẻ mặt cứng đờ.

“Mọi liệu pháp đều sẽ tiến hành từ từ theo trạng thái của cô, không ép buộc thôi miên.” Bác sĩ xách túi đi đến trước mặt Trần Chanh, “Trong vòng một tháng, khi nào cô sẵn sàng thì hẹn với trợ lý.”

Bác sĩ trao quyền quyết định cho Trần Chanh.

Lòng Trần Chanh rối như tơ vò, gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không có chi, để tôi gọi trợ lý đưa cô ra.” Bác sĩ đỡ Trần Chanh đứng dậy.

Trần Chanh nhìn chằm chằm bác sĩ vài giây, nói: Bác sĩ nói đúng, ngay bây giờ tôi đã có cảm tình với cô rồi, cô thật tốt.

Bác sĩ bật cười: “Cô có tiềm năng kể chuyện cười đấy.”

Nếu không bị bệnh, chắc cô sẽ là một đứa trẻ rất hoạt bát, tươi sáng.

Trần Chanh bước ra khỏi phòng khám, Lương Yên Linh đáng lẽ phải ngủ bù ở phòng nghỉ thì đang nghe điện thoại ngoài hành lang.

Nghe nội dung, có lẽ là về công việc.

Trần Chanh dựa vào đầu hành lang bên kia chờ đợi.

Giọng Lương Yên Linh càng lúc càng to: “Phòng ngủ không thể lắp camera, có thể giữ chút bí mật không? Đó là nơi tôi và chồng tôi ngủ mà!”

“Đã không định phát sóng cảnh ngủ nghỉ thì có thể không lắp được không? Chúng tôi và khán giả còn chưa thân thiết đến mức đó!”

“Lắp hết rồi? Căn hộ 200 mét vuông lắp hết rồi? Còn riêng tư gì nữa!”

“Biết vậy quay biệt thự ba tầng luôn, xem các người lắp được bao nhiêu cái.”

Mọi yêu cầu của Lương Yên Linh đều bị từ chối, cô lười không muốn nói nữa, cúp máy, bực bội đi về.

Trần Chanh hỏi: “Sắp quay show thực tế rồi à?”

“Ừm.” Lương Yên Linh nhăn nhó, “Diễn trước máy quay thì chị còn được, nhưng nhà toàn camera, chẳng lẽ 48 tiếng quay mỗi tập chị đều phải diễn? Còn phải diễn vai diễn viên kịch nghiêm khắc với bản thân, cô ba Lương đoan trang thục nữ, bà Tống dịu dàng hiểu chuyện. Show này xong, chị sẽ bảo trợ lý nhận show ‘Sự ra đời của diễn viên’ luôn.”

Trần Chanh bật cười: “Chị có thể không diễn.”

“Làm chính mình à? Không được đâu, chị sinh ra đã định sẵn phải sống cả đời giữ thể diện.” Dù sao thời đi học cô ấy cũng vì thấy mọi người xung quanh đều có người yêu mà cảm thấy mất mặt, còn vô lý đòi Tống Kiệu Lễ phải yêu cô ấy trước.

Nụ cười của Trần Chanh càng rộng hơn, tâm trạng đỡ hơn nhiều.

“Đừng cười nữa, chị khổ lắm đây.” Lương Yên Linh ôm lấy Trần Chanh, tựa cằm lên vai cô, “Đợi chị quay xong, em đến chơi nhé.”

Cô ấy mới không muốn cả ngày đối diện với tảng băng Tống Kiệu Lễ, cô ấy sẽ bị đông cứng mất.

Trần Chanh: “Được, em sẽ gọi Tiếu Vũ và Tiểu Dập đến cùng.”

“Này, Tiểu Dập dạo này làm gì thế?”

Lương Yên Linh khoác tay Trần Chanh, vừa đi xuống lầu vừa trò chuyện.

Trần Chanh: “Cô ấy học vẽ tranh Quốc họa, gần đây đi giao lưu học tập với giáo viên hướng dẫn ở Đại học Kinh Bắc.”

“Còn Tiếu Vũ?” Lương Yên Linh đang nhìn nhà hàng.

Trần Chanh nói: “Cô ấy có việc ở quê, nên đã về cùng Nhiếp Tân, có lẽ sẽ ở lại vài ngày.”

“Vậy bữa tối nay chỉ có hai chúng ta thôi.” Lương Yên Linh cũng không đặt nhà hàng nữa, “Chúng ta đến biệt thự cổ ăn nhé, em là chủ nhà mà, chị ăn ké một bữa cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Trần Chanh cũng thích tài nghệ của đầu bếp ở biệt thự cổ, cô lập tức nhắn tin cho quản lý Diệp, báo sẽ đến trong nửa tiếng nữa và nhờ nhà bếp chuẩn bị món ăn trước.

Nhận được tin nhắn, quản lý Diệp liền gấp rút chuẩn bị và tự mình ra tận cổng đón khách.

Khi thấy Lương Yên Linh cũng xuống xe, nụ cười của ông càng thêm niềm nở.

“Bà cả cũng đến ạ!” Quản lý Diệp nói, “Lần trước bà nói muốn ăn măng non, hôm nay vừa hay có măng xuân tươi từ trên núi, hoàn toàn tự nhiên không phụ gia, rất tươi ngon! Tôi sẽ bảo nhà bếp làm thêm một món, nấu riêng trong nồi nhỏ, như vậy có thể giữ được độ giòn ngọt.”

Được ăn món mình thích, tâm trạng u ám của Lương Yên Linh lập tức tan biến, vui vẻ đáp: “Tốt quá, cứ thế nhé.”

Nhìn bóng lưng quản lý Diệp vội vã chạy vào trong, Lương Yên Linh cảm thán: “Đôi khi thấy mấy người quản gia, trợ lý và quản lý này còn hiểu lòng phụ nữ chúng ta hơn cả đàn ông trong nhà, họ quan tâm đến cảm xúc của chúng ta thật chu đáo.”

Được khen ngợi vài câu, Lương Yên Linh cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.

Trần Chanh định nói đỡ cho anh cả, lý trí bảo: “Vì đó là công việc của họ, họ được trả lương mà.”

Nào ngờ, Lương Yên Linh hiểu lầm.

“Chị hiểu rồi, lần sau chị sẽ nhét tiền vào túi anh ấy, để anh ấy biết điều mà đối xử tốt với chị.”

Trần Chanh vội vàng lắc đầu, gấp gáp gõ chữ vào điện thoại: “Không phải vậy, làm thế sẽ khiến mọi chuyện trở nên không trong sáng.”

Lương Yên Linh vẫn chưa nhận ra mình vừa nói gì: “Có gì không trong sáng chứ?”

Hỏi xong ba giây, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng hiểu hành vi đó là gì.

“Thôi bỏ đi, anh ấy giàu hơn chị, không thể mua chuộc được đâu, chi bằng ra ngoài bao trai trẻ!” Lương Yên Linh càng nói càng phấn khởi, “Gần đây chị trong nhóm chị cũng đang hẹn hò với một chàng trai nghệ thuật, cả người như được tắm gió xuân, trông trẻ ra cả chục tuổi. Thật đấy, gần gũi với trai trẻ còn giữ được tuổi xuân hơn cả đi làm đẹp.”

Vừa quay đầu, cô ấy suýt đâm sầm vào người đang đến.

Trần Chanh đỡ Lương Yên Linh, kéo cô ấy né sang một bên.

Lương Yên Linh định mắng ai đi đường không có mắt, không biết cô là bạn thân kiêm chị dâu của chủ câu lạc bộ cao cấp sao!

Cô đang định nổi giận.

“Trai trẻ?”

Giọng Tống Kiệu Lễ lạnh đi tám độ.

Lương Yên Linh hoảng hốt trợn tròn mắt, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, đụng phải ánh mắt lạnh lẽo kia, rùng mình một cái.

Trong lòng thầm nghĩ không biết anh ấy đã nghe được bao nhiêu câu nói linh tinh của mình…

“Tổng giám đốc Tống, đây là…” Người đàn ông trung niên bên cạnh cười hỏi.

Tống Kiệu Lễ giới thiệu: “Đây là vợ của tôi, còn đây là em dâu.”

Trần Chanh gật đầu, chào hỏi tổng giám đốc Lục.

Tổng giám đốc Lục chậm nửa nhịp mới nhận ra người phụ nữ trẻ đẹp trước mặt chính là cô tư nhà họ Thẩm trong truyền thuyết, cũng là vợ mới cưới của Tống Tế Lễ.

Vì Trần Chanh chưa từng tham dự bất kỳ buổi tiệc nào, nên mọi người đều không biết cô tư nhà họ Thẩm trông như thế nào, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Với khả năng ứng biến xuất sắc, Lương Yên Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ấy bước lên phía trước, chặn tầm nhìn của tổng giám đốc Lục về phía Trần Chanh. Thay thế vẻ đùa cợt bằng sự trang nghiêm, cô ấy mỉm cười nói: “Chào tổng giám đốc Lục, ông chơi có vui không? Nếu có món nào ưng ý, lần sau có thể nói với quản lý Diệp, bảo ông ấy chuẩn bị trước.”

“Bà Tống khách sáo quá, nhưng đúng là nơi này đáng để ghé lại, lần sau tôi sẽ hẹn tổng giám đốc Tống cùng đi câu cá ở ao.” Tổng giám đốc Lục cười toe toét.

Lương Yên Linh lại nói thêm vài câu khách sáo, tổng giám đốc Lục cười đến híp cả mắt.

Lương Yên Linh chu đáo gọi nhân viên lễ tân đưa tổng giám đốc Lục lên xe, phục vụ tận tình.

Trần Chanh đứng quan sát từ đầu thầm nghĩ, không phải ai cũng có thể làm cô gái nhà họ Lương, khả năng ứng biến này, cứ ngỡ Lương Yên Linh học được tuyệt kỹ biến mặt của kịch Tứ Xuyên.

Tiễn tổng giám đốc Lục đi, Lương Yên Linh tranh thủ lúc Tống Kiệu Lễ chưa kịp phản ứng, kéo Trần Chanh định chạy.

“Tiểu Linh.” Tống Kiệu Lễ gọi giữ cô lại.

Lương Yên Linh đành dừng bước, miễn cưỡng quay người: “Gì vậy?”

“Về sớm đi, ngày mai còn phải ghi hình.” Tống Kiệu Lễ dặn dò.

Lương Yên Linh: “Biết rồi!”

Nói xong, cô ấy quay đầu bỏ đi.

Trên đường đến phòng riêng, Lương Yên Linh lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi, không phải không muốn ghi hình sao? Giờ lại tích cực hơn cả chị, giả tạo quá! Thật ra anh ấy muốn ghi hình mà!”

Trần Chanh gõ chữ: “Có lẽ anh cả vì chị mà chịu hợp tác đấy.”

“Diễn tốt vở kịch này với chị, cổ phiếu họ Tống tăng vọt, một vụ làm ăn có lời không lỗ, cái tên tư bản Tống Kiệu Lễ này lại không biết sao?” Lương Yên Linh hừ một tiếng, “Chị họ chị còn đặc biệt gọi điện cho chị, bảo làm cho tốt, tranh thủ chút thể diện cho nhà.”

Trần Chanh không nghĩ sâu xa đến thế, đơn giản thấy rằng với tính cách như Tống Kiệu Lễ, không muốn làm hoàn toàn có thể từ chối, chứ không phải lần nào cũng chiều theo ý Lương Yên Linh, cô muốn làm gì, anh đều phụ họa theo.

“Không nói về mấy gã đàn ông không vui nữa, để chị kể cho em nghe về đôi bông tai ngọc thạch hình giọt nước mà chị thấy ở phòng đấu giá gần đây.” Lương Yên Linh chuyển chủ đề.

Khi đi qua hành lang phòng riêng, Trần Chanh nhớ lại lần trước đã gặp Phương Tiêu Mẫn ở đây.

Quay đầu lại, cô thấy Liêu Trí Duy ở đằng xa.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt giống anh ta bảy tám phần, có lẽ là người lớn trong gia đình.

Họ đội mũ ngư dân, chắc vừa từ hồ cá trở về và đang đi đến phòng riêng dùng bữa.

Trần Chanh còn để ý thấy Trình Hà Châu, bà ấy đang đi bên cạnh người đàn ông, tay khoác tay ông ta, hai người trò chuyện vui vẻ.

Nhanh chóng, cô đoán ra thân phận của tất cả mọi người.

Ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung, Trình Hà Châu mỉm cười gật đầu, Trần Chanh ngượng ngùng né tránh, lịch sự đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Vào đến phòng riêng, Lương Yên Linh đi vào phòng khách nhỏ bên trong để trao đổi với trợ lý về chi tiết trước khi ghi hình chương trình giải trí.

Trần Chanh dùng điện thoại tìm kiếm đôi bông tai mà Lương Yên Linh đã nhắc đến.

Quản lý Diệp gõ cửa, hé một khe nhỏ, nói: “Bà hai, bên ngoài có một người họ Trình muốn gặp bà.”

Trần Chanh do dự không biết có nên gặp hay không, vì sau sự cố với anh em Ryan, mối quan hệ giữa họ đã trở nên tế nhị.

Sau một lúc do dự, Trần Chanh chủ động ra ngoài sân.

Trình Hà Châu đang đứng giữa sân, thấy Trần Chanh đi ra thì mỉm cười: “Tôi cứ tưởng hôm nay không gặp được cô nữa chứ.”

Bà vội vàng giải thích: “Tôi đến để xin lỗi cô, vì tôi mà làm hỏng việc hợp tác của cô với anh em Ryan.”

Trần Chanh thẳng thắn: Tôi đã biết nội tình, không phải lỗi của bà Trình đâu, bà khách sáo quá.

Trình Hà Châu quá căng thẳng, đọc xong ngôn ngữ cử chỉ của Trần Chanh, mất gần nửa phút mới hiểu ý, nói: “Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi vẫn phải xin lỗi cô. Nếu… nếu cô không phiền, tuần sau nhà chúng tôi có tổ chức tiệc, cô có thể đến dự được không?”

Trần Chanh không mấy hứng thú với bữa tiệc tối, cô đang nghĩ cách từ chối khéo.

“Không có nhiều người đâu, chỉ có người trong gia đình và đối tác thôi.” Trình Hà Châu sợ Trần Chanh từ chối, không kịp giấu cảm xúc, ánh mắt toát lên vẻ khẩn khoản, chăm chú nhìn Trần Chanh.

Có vẻ Trần Chanh… thật sự rất khó từ chối thiện ý của phụ nữ.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cô đến nếm thử tài nấu nướng của tôi thôi.” Trình Hà Châu nói, “Tôi biết nói thế này hơi đường đột, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại nhớ đến con gái lớn của mình, không nhịn được nghĩ rằng nếu nó còn sống, có lẽ cũng cao như cô vậy. Vì thế, tôi luôn muốn được cùng cô ăn một bữa cơm.”

Dường như bà ấy đang vội vàng muốn ám chỉ điều gì đó.

Trần Chanh mỉm cười gượng gạo, không nhận lời cũng không từ chối: Xin lỗi, tôi không thể trả lời ngay được.

“Không vội, nếu cô muốn đến, báo với tôi vào hôm đó cũng được.” Không bị từ chối thẳng thừng, Trình Hà Châu vội nắm lấy tia hy vọng mong manh.

“Vậy cứ thế nhé!” Trình Hà Châu cười nói.

Trần Chanh mỉm cười nhẹ, rồi quay về phòng riêng trước.

Cô ngồi bên cửa sổ nhỏ, lấy ra chiếc mặt dây chuyền cổ đang nằm im trong túi, to bằng ngón tay cái.

Đây là vật mà hôm nay bác sĩ bảo cô mang theo.

Mang theo một vật mà cô quan tâm nhất.

Nhấn công tắc ở cạnh bên, nắp mở ra.

Bên trong là một tấm ảnh cũ, đã bị ẩm, ảnh mờ đi một nửa, chỉ loáng thoáng thấy được khuôn mặt nam nữ.

Trần Chanh hít sâu một hơi, thở ra luồng khí đục ngầm trong lồng ngực, cất mặt dây chuyền đi.

Cô cũng muốn đi tìm kiếm sự thật về một số việc, nhưng lại thấy không cần thiết.

Cuộc sống hiện tại rất tốt, không cần phải phá vỡ sự bình yên.

Lương Yên Linh vội vã bước ra từ phòng khách nhỏ, “Bảo quản lý Diệp tạm thời đừng lên món, chúng ta phải về biệt thự cũ một chuyến.”

Trần Chanh ngẩng đầu nhìn cô ấy, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì.

Đột nhiên phải về như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

“Tống Kiệu Lễ đột nhiên gọi điện bảo phải về nhà cũ một chuyến, anh ấy nói chú hai bị ba gọi về nhà.” Sắc mặt Lương Yên Linh nghiêm trọng, “Có vẻ nghiêm trọng lắm, bị phạt quỳ ở nhà thờ họ để sám hối.”

Không ngờ người gặp chuyện lại là Tống Tế Lễ, tim Trần Chanh như treo lơ lửng, cô không thể ngồi yên được nữa, vội vàng chạy ra ngoài trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận