Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly
Chương 58: Trời quang sau cơn mưa
Editor: Saki
Ông Trần nhìn Trần Chanh bằng ánh mắt vui mừng.Tống Tế Lễ đáp: “Đúng, đó là vết thương khi phá cửa khoang.
“Tiểu Tế, không giới thiệu sao?” ông hỏi.”
Tống Tế Lễ đưa món quà trong tay cho Trần Thời Vu, rồi đặt tay sau lưng Trần Chanh, đưa cô tiến lên phía trước: “Trần Chanh, con gái út của bà Thẩm.””
Trần Chanh định chào hỏi nhưng lại ngập ngừng không biết xưng hô thế nào, đôi mắt láu liên nhìn quanh mà vẫn chưa mở miệng.”
Tống Tế Lễ: “Cứ gọi là cha nuôi là được, tiện thể xin lì xì mừng cưới luôn.”Tóc mềm mại chạm vào làn da thô ráp của anh, anh không kiên nhẫn để kéo dài thêm, ngay lập tức tiến vào trong.
Nói xong, anh còn nháy mắt với ông Trần, ý tứ không sót một chi tiết nào.Chê anh nói nhiều.
Ông Trần: “Thằng nhóc này tính toán ghê thật, đừng dạy hư vợ mày.”” Anh ghé tai cô thì thầm.
“Ba cứ vui đi, con đưa người đến thăm mà.” Tống Tế Lễ vỗ nhẹ lưng Trần Chanh.Vậy là họ đã gặp nhau từ rất sớm?
Trần Chanh e thẹn cười: “Con chào cha nuôi, con tên là Trần Chanh, Nhĩ Đông Trần, chữ Chanh trong quả cam ạ.”Vì đã từng bị thương, sau khi bình phục, anh rất ít khi sử dụng tay phải, càng không chạm vào vết thương, giống như các dây thần kinh xung quanh đã trở nên tê liệt.
“Là người nhà họ Trần nhà ba, tốt lắm.” Ông cụ cười sảng khoái, “Ngoài trời lạnh, vào nhà nói chuyện từ từ.”Tống Tế Lễ đưa tay, giữ chặt vai cô, giọng nói khàn đi: “Đừng có hôn bừa.
Tống Tế Lễ dẫn Trần Chanh vào nhà, đến tiền sảnh, anh cúi xuống giúp cô mang bọc giày.Sức mạnh thô bạo cuốn chặt lấy cô, tay anh chạm vào gáy cô, dễ dàng kiểm soát.
Họ đến đúng lúc, vừa vặn giờ ăn.Không có gì tiếp theo à?
Ông Trần tâm trạng tốt, cứ nằng nặc mời Tống Tế Lễ uống vài ly.Mỗi lần gần lên đỉnh, anh lại kiểm soát nhịp độ, từ từ dừng lại.
Tống Tế Lễ từ chối khéo: “Cha nuôi, hôm nay con lái xe ạ.”Ông Trần xác nhận nhiều lần, có vẻ như là thật lòng.
“Trong nhà không thiếu phòng của con, tối nay ở lại với Tiểu Chanh luôn!” Ông Trần uống rượu lên mặt, mới uống nửa ly rượu trắng mà mặt đã đỏ bừng.Đó là chiếc gối anh ngủ, bẩn thì không được.
“Để Tiểu Vu đưa con về vậy.” Ông Trần kéo cháu trai đang ngồi bên cạnh lại.Tống Tế Lễ ôm Trần Chanh vào lòng, anh cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô.
Câu chuyện chuyển sang nói về Trần Thời Vu.Nhiệm vụ cuối cùng để lại cho anh một bóng ma, tâm trạng không còn phù hợp để tiếp tục bay.
Ông Trần nói: “Tiểu Vu, con còn lớn hơn Tiểu Tế một tuổi, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi.”Anh nắm chặt eo cô, để lại dấu vân tay, không cho cô lùi lại.
Bà Trần vỗ nhẹ tay chồng, nói đỡ cho cháu: “Tiểu Vu năm nay mới về nước, công việc cũng bận rộn, đâu có thời gian.””Ba cứ vui đi, con đưa người đến thăm mà.
Tưởng bà đang thông cảm cho cháu, ai ngờ bà lại nói tiếp: “Chậm nhất là cuối năm nay, thế nào cũng phải lập gia đình.”Liên tục va chạm.
Tống Tế Lễ cười thầm, Trần Chanh bèn bóp nhẹ tay anh đang đặt trên đầu gối cô, ánh mắt nhắc nhở anh giữ phép tắc.Cô khẽ thở ra một tiếng.
“Năm ngoái anh đến thăm cha mẹ nuôi, người bị thúc giục tìm đối tượng là anh, giờ thì đến lượt người khác.” Anh ghé tai cô thì thầm.”
Trần Chanh không đếm xỉa đến Tống Tế Lễ, ngoan ngoãn ngồi nghe.Mọi thứ đều chặt chẽ, anh không cho cô thời gian để thích nghi.
Trần Thời Vu vẫn điềm nhiên, đáp nhẹ nhàng: “Con sẽ cân nhắc ạ.”Đó đã là kết cục tốt nhất, nếu không, cả hai bọn anh có thể đã phải trả giá bằng mạng sống.
“Con đừng có đối phó với ông.” Ông Trần quá hiểu cháu trai mình, trước kia đã giỏi việc đối phó người khác với vẻ mặt không đổi sắc, sau mấy năm công tác ở nước ngoài, bản lĩnh đối phó càng thêm điêu luyện.Như ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, sống động và lung linh.
Trần Thời Vu: “Con không đối phó đâu, ông yên tâm.””
Ông Trần xác nhận nhiều lần, có vẻ như là thật lòng.Cho dù như vậy, anh cũng không cần phải chọn cô làm đối tượng kết hôn…
“Thế mới được.” Ông Trần nói với vợ chồng Tống Tế Lễ, “Nếu hai đứa biết ai phù hợp thì cũng có thể giới thiệu cho nó, mẹ nó giới thiệu mấy cô con gái bạn bè, nó đều không chịu gặp, làm mẹ nó lo lắng muốn ch.ết.”Ông Trần nói: “Tiểu Vu, con còn lớn hơn Tiểu Tế một tuổi, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi.
Tống Tế Lễ và Trần Thời Vu nhìn nhau một lúc, anh cười nói: “Có lẽ chưa giới thiệu đúng người, để chị dâu thứ hai cố gắng thêm.”Thật ra không phải hôn, mà là châm lửa.
Trần Thời Vu liếc nhìn Tống Tế Lễ, định nói gì đó rồi thôi, cuối cùng đứng dậy, rót rượu, đẩy về phía anh: “Uống đi, lát nữa tôi đưa cậu về.”Nếu chậm một giây nữa, máy bay sẽ rơi, bọn anh sẽ bị thiêu rụi trong nhiệt độ cao, không còn lại gì.
Chê anh nói nhiều.Tống Tế Lễ nói với giọng thô lỗ: “Cục cưng, gọi một tiếng, nếu anh nghe thấy sảng khoái, sẽ cho em sướng.
Sau bữa tối, bà Trần nổi hứng đánh mạt chược, nhất định kéo bọn họ đánh vài ván.“Do một sự cố trong nhiệm vụ, chuyến bay thử nghiệm không diễn ra như dự tính.
“Mẹ nuôi thích đánh mạt chược, nhưng vì địa vị nên ngại chơi ở bên ngoài, sợ người khác bàn tán, nên chỉ có thể đánh với người nhà vào dịp lễ tết.” Tống Tế Lễ đỡ vai Trần Chanh, tùy ý ngồi xuống một bên.
Trần Chanh khẽ hỏi: “Nghiêm ngặt vậy sao? Mẹ nuôi trước đây làm gì vậy?”
“Đại biểu lớn.” Tống Tế Lễ thốt ra một cụm từ vừa đỏ vừa chuyên.
Trần Chanh nhìn ba người, cảm thấy đều không phải nhân vật đơn giản.
Nếu không đoán sai, nhà họ Trần đã ba đời làm chính trị, có thể không chỉ ba đời, nhưng chi tiết cụ thể cũng không tiện hỏi nhiều. Những gia tộc có nền tảng đều không thích đào sâu những chuyện này, giữ vẻ bí ẩn, hành sự kín đáo, giấu tài cũng là để bảo vệ bản thân.
Kỹ thuật Trần Chanh không tốt, không dám tham gia, thiếu người nên cuối cùng ông bà Trần chơi đối thủ vợ chồng, ngồi đối diện nhau.
Tống Tế Lễ và Trần Thời Vu đánh bài giỏi, vận may cũng tốt, lần lượt đánh ra thanh nhất sắc tự mạc và cống thượng khai hoa, tiếp đến là thất tiểu đối và bính bính hồ.
Ông Trần vốn chỉ tham gia cho vui vẫn luôn cười tươi, ngược lại bà Trần càng thua càng hăng, vui vẻ đòi tiếp tục, thấy rõ là thực sự thích đánh mạt chược, miễn là được chơi, thua cũng không sao.
Hai người lại lần lượt thắng vài ván, liếc mắt nhìn nhau đầy ăn ý, quan sát tình hình, làm bài cho bà Trần, để bà thắng hai ván.
“Được rồi, không chơi nữa, các con còn biết chiều mẹ vui nữa.” Bà Trần đẩy bài về phía trước, đụng đổ ‘Trường Thành’ chưa được lấy.
“Mẹ nhận ra ạ?” Tống Tế Lễ hỏi.
Bà Trần khẽ cười: “Mấy lần các con tự sờ mà không báo, mẹ biết các con cố tình để mẹ vui thôi. Mẹ cảm ơn tấm lòng của các con, để lần sau chơi tiếp nhé.”
Khi rời bàn mạt chược thì đã 10 giờ tối.
Trước khi về, ông bà Trần mỗi người tặng Trần Chanh một phong bao đỏ lớn.
Trần Chanh từ chối không được, đành phải nhận.
Trần Thời Vu không uống rượu nên lái xe đưa Tống Tế Lễ và Trần Chanh về nhà.
Bên ngoài gió lớn, vừa mở cửa nhà, gió lạnh ùa vào, Trần Chanh không khỏi kéo chặt áo khoác.
Tống Tế Lễ chỉ mặc một chiếc áo nỉ, ôm cô vào lòng để chắn gió.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tống Tế Lễ và Trần Thời Vu trò chuyện.
“Lần này về còn định đi đâu nữa không?” Tống Tế Lễ hỏi.
Trần Thời Vu thản nhiên đáp: “Chắc khó, nếu tôi xin đi nữa, họ sẽ mời cả sếp đến nhà làm khách mất.”
“Thôi đừng làm khổ mình nữa, lúc trước cậu bỏ vị trí tốt không ở, chạy đến mấy nước nhỏ bất ổn, chị dâu thứ hai lo đến mất ngủ. Nếu biết cậu còn làm phóng viên chiến trường nửa năm… Tôi không dám tưởng tượng phản ứng của chị ấy đâu.” Tống Tế Lễ khuyên, “Cũng phiêu bạt đủ rồi, an phận đi.”
Trần Thời Vu liếc nhìn Trần Chanh, nói với Tống Tế Lễ: “Cậu nói nghe dễ nhỉ. Có phải mẹ tôi biết cậu đến nên nhờ cậu khuyên tôi không?”
“Trước khi đến có gọi một cuộc, chị dâu thứ hai chỉ quan tâm tôi thôi, chúng tôi lười nhắc đến chuyện của cậu lắm.” Tống Tế Lễ đương nhiên không nói cho Trần Thời Vu biết mẹ anh ấy gọi điện còn nhờ giới thiệu đối tượng mai mối.
“Hay để tôi giới thiệu cho cậu nhé?” Tống Tế Lễ hỏi.
Trần Thời Vu lạnh lùng liếc nhìn: “Lo vớ lo vẩn.”
Tống Tế Lễ: “Người lớn lo lắng cũng bình thường thôi.”
“Đừng có lợi dụng, trước mặt vợ cậu, nghiêm túc chút đi.” Trần Thời Vu lười nói chuyện vớ vẩn với Tống Tế Lễ, hỏi về tình trạng của Trần Chanh.
“Đã khỏi hẳn chưa?”
“Đương nhiên rồi, khỏe re.” Tống Tế Lễ ôm Trần Chanh, “Hoàn hảo không tỳ vết.”
Trần Chanh ngượng ngùng, khẽ đẩy anh ra, ánh mắt cảnh cáo anh đừng nói những lời phô trương.
Trần Thời Vu đùa: “Năm đó cậu cố ý học ngôn ngữ ký hiệu, giờ chẳng phải không dùng đến sao?”
“Cố ý?” Trần Chanh quay đầu nhìn Tống Tế Lễ, “Không phải học ở trong quân đội sao?”
Hiếm khi thấy Trần Thời Vu cười, dù chỉ là một tiếng cười rất khẽ qua mũi.
“Bọn họ làm thử nghiệm bay, học ở đâu?” Trần Thời Vu cố ý hỏi vặn.
Trần Chanh ngây thơ nói: “Phi công đeo thiết bị không tiện nói chuyện, cần ra hiệu tay, không phải sao?”
Cô luôn tưởng Tống Tế Lễ học ngôn ngữ ký hiệu vì nhu cầu công việc.
“Ngoài mấy động tác bay cơ bản, họ có thể liên lạc qua cái này.” Trần Thời Vu chỉ vào vị trí tai.
Trần Chanh chợt hiểu ra, sao cô lại quên họ có thể nói chuyện qua tai nghe chứ! Thế mà lại bỏ qua chi tiết quan trọng thế này.
“Anh… tại sao học ngôn ngữ ký hiệu?” Trần Chanh tò mò hỏi, có phải anh cũng như cô, từng trải qua chuyện không hay, dẫn đến không thể nói chuyện? Trần Thời Vu có vẻ rất hiểu chuyện này, phải chăng học được khi an dưỡng ở Kinh Bắc?
“Lúc đó cậu ấy xin nghỉ phép dài hạn, tạm ở nhà tôi, không thích nói chuyện, anh cả tôi đùa bảo hay đi học ngôn ngữ ký hiệu đi, chẳng biết giao tiếp với anh ta thế nào. Ngày hôm sau cậu ấy lập tức đi tìm lớp học ngôn ngữ ký hiệu, ở nhà cũng rảnh rỗi, tuy là học ngôn ngữ ký hiệu nhưng ít nhất chịu không làm chuyện nguy hiểm, người nhà thấy khó hiểu nhưng cũng ủng hộ.” Trần Thời Vu nói xong, cười đầy ẩn ý, sau đó ấn nút mở khóa, đèn xe phía xa nhấp nháy, anh ấy sải bước đi tìm xe.
Chỉ còn hai người đứng bên đường.
Trần Chanh nhìn Tống Tế Lễ, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hồi lâu, Tống Tế Lễ không tìm được lý do tốt, đành nói qua loa: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, lúc đó anh còn học leo núi cực hạn và đua xe, nghỉ ở nhà không việc gì làm, gi.ết thời gian thôi.”
Trần Thời Vu lái xe đến, dừng bên cạnh họ, hạ cửa kính: “Bên ngoài lạnh, hay để tôi đưa hai người về nhà rồi nói tiếp nhé?”
Tống Tế Lễ vỗ vỗ nóc xe: “Cậu cố ý trả thù phải không? Tính theo vai vế, tôi là chú hai của cậu đấy.”
“Cậu thôi đi.” Trần Thời Vu kéo cửa kính lên, ngồi trong xe đợi, cũng không thúc giục họ.
Trần Chanh không hiểu: “Trả thù?”
“Lúc đó anh xin nghỉ dưỡng thương, cậu ta bị bạn gái cũ đá, coi như đồng bệnh tương liên (*), nên quan hệ bọn anh cũng không tệ. Giờ anh thành gia lập nghiệp, gia đình hạnh phúc, cậu ta vẫn là thân cô thế cô, anh còn cùng ba mẹ nuôi đùa về chuyện mai mối của cậu ta, chắc trong lòng không thoải mái.” Tống Tế Lễ nói, “Cậu ta quá đáng thật.”
(*) Đồng bệnh tương liên; (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
“Anh đừng bịa chuyện nữa.” Trần Chanh nửa chữ cũng không tin Tống Tế Lễ.
Nói thật mà lại bị lườm quýt, Tống Tế Lễ cảm thấy mình thật oan ức.
–
Về đến nhà, Trần Chanh lên lầu tắm, Tống Tế Lễ theo vào phòng ngủ.
Tắm xong, Trần Chanh nằm trên giường, không có ý định nói chuyện với anh.
“Em yêu, anh cũng coi như lần thứ hai đến ở đây, không chu đáo chăm sóc anh chút sao?” Tống Tế Lễ hỏi.
Trần Chanh đặt máy tính bảng xuống, nói: “Trong tủ quần áo không phải có đồ ngủ quản gia Cố chuẩn bị cho anh sao? Anh còn muốn gì nữa.”
Đương nhiên là muốn sự quan tâm của cô!
Tống Tế Lễ xoay người vào phòng thay đồ, trong lòng chửi thầm, Trần Thời Vu chỉ nói vài câu nhẹ nhàng mà vợ chồng họ đã nảy sinh mâu thuẫn, anh ấy thật khéo ẩn mình.
Quả không hổ danh là nhà ngoại giao, thủ đoạn thật cao.
Sau khi tắm xong, Tống Tế Lễ cố ý ngồi xuống bên giường nơi Trần Chanh đang nằm, tỉnh bơ lau tóc.
Trần Chanh nhìn quanh phòng một lượt.
Vị trí này gần cửa, cô nghĩ anh có thói quen nằm gần cửa phòng.
Cô dịch sang bên kia, chủ động nhường chỗ, rồi tiếp tục xem truyện tranh trên máy tính bảng.
Cô đang theo dõi truyện tranh của Úc Thanh. Kể từ khi biết bút danh của cô ấy, cô vẫn chưa có thời gian cập nhật.
Trong đó có vài cảnh trống do cô giúp chỉnh sửa, Úc Thanh đều chu đáo ghi tên tác giả.
Nhìn thấy hai bút danh Xuân Nhu và Vũ Chỉ cùng xuất hiện ở phần trống bên cạnh, cô cảm thấy kỳ lạ.
Độc giả của Úc Thanh không nhận ra cô, có lẽ vì hai lĩnh vực khác nhau, họ không biết chuyện của cô đang gây xôn xao trên mạng thời gian gần đây.
Úc Thanh là cô gái tốt bụng, chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đền đáp tất cả những gì mình có.
Mấy hôm trước còn nói muốn trả nhuận bút cho Trần Chanh, không thể chiếm hời được.
Trần Chanh không nhận, để cô ấy nợ tạm, có dịp sẽ mời ăn cơm.
Úc Thanh thật sự nghiêm túc ghi vào sổ tay, còn nói sẽ tìm hiểu kỹ các nhà hàng, đợi lần sau gặp mặt sẽ dẫn cô đi ăn uống thả ga ở Kinh Bắc.
Nghĩ đến đây, Trần Chanh kiểm tra lịch trình, thấy ngày mốt buổi chiều rảnh, hay là hẹn Úc Thanh ra ngoài tâm sự.
Cô nhắn tin WeChat cho Úc Thanh:【Thanh Thanh, ngày mốt rảnh không? Chị đến Kinh Bắc có việc, chiều muốn hẹn em đi ăn cơm.】
Úc Thanh trả lời ngay lập tức:【Xin lỗi chị Chanh, dạo này em đang mùa tốt nghiệp, phải chuẩn bị luận văn, còn phải cập nhật truyện nữa, có lẽ không có thời gian. Đợi em bận xong đợt này, em sẽ bay đến Giang Đô tìm chị!]
Trần Chanh:【Không sao, em cứ bận việc đi, có dịp gặp sau. Truyện tranh rất hay, chị sắp đuổi kịp chương mới nhất rồi, cố lên.】
Úc Thanh gửi đến vài emoji đáng yêu, thấy rõ là rất vui.
Úc Thanh:【Bà chủ ơi, ai khen em cũng không vui bằng chị khen.】
Trần Chanh cười:【Lấy lòng chị à?】
Úc Thanh:【Em nói thật đấy, trước kia kỹ thuật vẽ của em không ra gì, sau khi đến làm việc với chị, chị truyền đạt cho em nhiều kỹ thuật, em được học miễn phí không biết bao nhiêu bài học của bậc thầy.】
Đối với cô ấy, lời khen của Trần Chanh chính là lời khen của thầy cô, học trò nào được thầy cô khen cũng đều vui vẻ.
Đang mải mê nhắn tin, Trần Chanh bỗng thấy một cái đầu áp sát vai mình.
“Đang nói chuyện với ai mà vui thế?” Tống Tế Lễ hỏi.
Trần Chanh úp điện thoại xuống, nhét dưới gối: “Không liên quan đến anh.”
“Chanh à, nếu chúng ta thật sự cãi nhau, thì đúng như ý Trần Thời Vu rồi.” Tống Tế Lễ nằm sát bên Trần Chanh.
Trần Chanh quay lưng lại phía anh: “Anh nói xấu sau lưng người ta, không tốt đâu.”
“Nói thật thôi mà.” Tống Tế Lễ khẽ hừ một tiếng khinh thường.
Người ta nói nhà tư bản nhiều thủ đoạn, chính trị gia mới là người thâm sâu, thủ đoạn không tầm thường.
“Lúc trước anh đến Kinh Bắc tìm em, chiếc xe thể thao màu vàng đó là anh họ của Trần Thời Vu cho anh mượn, bảo con gái thích lắm, anh còn tin thật.” Tống Tế Lễ cảm thấy mình bị lừa thảm hại.
Trần Chanh xoay người lại: “Có lẽ anh họ anh ấy nói cũng không sai, không biết con gái khác có thích không, nhưng em không thể nhìn thẳng được, vì sơn trên xe đậm nhạt không đều, cảm giác… rất xấu.”
Người bình thường nhìn thấy là màu vàng sáng bình thường, nhưng trong mắt cô lại thấy chỗ sáng chỗ tối, chỗ giao nhau lại hiện ra một màu khác.
Màu sắc hỗn loạn, rất xấu.
Tống Tế Lễ cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, cảm thấy buồn cười, “Anh cứ tưởng bị em chê, nhưng ánh mắt em luôn dõi theo anh, lại cảm thấy em không quá chê.”
“Là vì, anh mặc đồ đen.” Trần Chanh nói, “Diện tích lớn màu trắng và đen khiến em cảm thấy rất thoải mái, em có thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào em thấy dễ chịu, không có cảm giác màu sắc hỗn loạn.”
Đầu ngón tay Tống Tế Lễ chạm gần mắt cô, sắp chạm vào mi mắt, cô nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay ấm áp lướt trên hốc mắt, như đang vuốt ve tấm lụa đẹp, cảm giác dễ chịu, không nỡ buông tay.
Trần Chanh cảm thấy ngứa, cô nắm lấy tay anh, mở mắt ra.
Đèn sàn trong phòng chưa tắt, ánh sáng chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, như thêm vào một nét thần thánh.
Xa vời vợi, lại gần trong tầm tay.Giường lắc lư, may mắn là chất lượng tốt, không phát ra tiếng động.
Giống như cảm giác anh mang lại cho người khác lúc này.Tống Tế Lễ từ chối khéo: “Cha nuôi, hôm nay con lái xe ạ.
“Tống Tế Lễ, sao anh không nói với em?”Trần Thời Vu vẫn điềm nhiên, đáp nhẹ nhàng: “Con sẽ cân nhắc ạ.
“Hửm?”Sau bữa tối, bà Trần nổi hứng đánh mạt chược, nhất định kéo bọn họ đánh vài ván.
“Quá khứ của anh, có phải… không tốt đẹp lắm không?”Trần Chanh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, “Đây là huy chương, không phải là vết sẹo xấu xí.
Giọng cô nhỏ dần.Trần Thời Vu liếc nhìn Tống Tế Lễ, định nói gì đó rồi thôi, cuối cùng đứng dậy, rót rượu, đẩy về phía anh: “Uống đi, lát nữa tôi đưa cậu về.
“Nếu không thoải mái, thì thôi không nói nữa.”” Ông Trần quá hiểu cháu trai mình, trước kia đã giỏi việc đối phó người khác với vẻ mặt không đổi sắc, sau mấy năm công tác ở nước ngoài, bản lĩnh đối phó càng thêm điêu luyện.
Nhắc đến những kỷ niệm không vui, ai cũng sẽ thấy khó chịu.”Hửm?
Cô hiểu rõ điều đó.Trần Chanh không thể hiểu nổi, cơ thể phản ứng đầu tiên là cầm gối ném về phía Tống Tế Lễ.
“Khá u ám nhỉ.” Anh nói.Trần Chanh nhìn anh với ánh mắt chăm chú.
Trần Chanh không cần suy nghĩ, lập tức phủ nhận.Trần Chanh của anh, thật sự rất tốt, tốt hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
“Không đâu, em đã nói rồi, trong mắt em, màu đen cũng là một sắc màu.””
“Ít nhất, trong mắt em là như vậy.”” ông hỏi.
Trong mắt cô, Tống Tế Lễ không phải là bóng tối, mà là rực rỡ muôn màu.Giống như cảm giác anh mang lại cho người khác lúc này.
Như ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, sống động và lung linh.”Nếu không thoải mái, thì thôi không nói nữa.
Tống Tế Lễ ôm Trần Chanh vào lòng, anh cúi đầu, mũi chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô.”Tống Tế Lễ, sao anh không nói với em?
Trần Chanh của anh, thật sự rất tốt, tốt hơn tất cả mọi thứ trên đời này.”
Ngoài bác sĩ tâm lý, anh chưa bao giờ nhắc đến nhiệm vụ cuối cùng đó.“Rồi sau đó thì sao?
“Do một sự cố trong nhiệm vụ, chuyến bay thử nghiệm không diễn ra như dự tính. Nhưng để thu thập dữ liệu chính xác hơn, bọn anh không bỏ máy bay. Bọn anh không muốn mọi nỗ lực trở thành vô ích, muốn bảo toàn dữ liệu, nhưng cuối cùng không thể cứu vãn, buộc phải bỏ máy bay để thoát thân. Cửa khoang không mở được, bọn anh đã thử rất lâu, vào giây phút máy bay hạ cánh, cuối cùng đã phá cửa sổ thoát ra. Nếu chậm một giây nữa, máy bay sẽ rơi, bọn anh sẽ bị thiêu rụi trong nhiệt độ cao, không còn lại gì.”Vì vậy, anh thường trốn học để đi chơi nhảy dù và đua xe.
“Mặc dù không có ai thương vong, nhưng đồng đội cùng nhiệm vụ đã phải sống phần đời còn lại trên chiếc xe lăn. Đó đã là kết cục tốt nhất, nếu không, cả hai bọn anh có thể đã phải trả giá bằng mạng sống. Nhiệm vụ cuối cùng để lại cho anh một bóng ma, tâm trạng không còn phù hợp để tiếp tục bay. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh không muốn làm việc trong bộ phận nghiên cứu của gia đình, nên đã cãi nhau với ba mẹ. Khi xảy ra sự cố, anh không dám nói với ba mẹ, chỉ kể cho cha nuôi, ông ấy đã tự lái xe đến quân khu đón anh, anh đã ở đó để điều trị trong nửa năm.”Tống Tế Lễ hít một hơi thật sâu, tay phải nắm lấy cằm cô, các tĩnh mạch trên cánh tay nổi lên, vết sẹo phẳng trở nên gồ ghề, có chút xấu nhưng đầy sức hấp dẫn.
Trần Chanh nhớ đến vết sẹo trên cánh tay của Tống Tế Lễ, cô nhẹ nhàng chạm vào đó.”
“Vết sẹo này là do lúc đó sao?” Cô hỏi.Khi kết thúc, âm thanh thở hổn hển của anh lấn át âm thanh thở của cô.
Tống Tế Lễ đáp: “Đúng, đó là vết thương khi phá cửa khoang.”“Xong rồi?
Mặc dù vết thương đã lộ cả xương, nhưng cả hai vẫn sống sót, phế đi một tay cũng không sao cả.”
Trần Chanh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo, “Đây là huy chương, không phải là vết sẹo xấu xí.”Tại bữa tiệc xem mắt ở nhà Tống, không phải là lần đầu tiên gặp nhau sao?
Cô cúi đầu hôn lên vết sẹo.Cô hiểu rõ điều đó.
Vì đã từng bị thương, sau khi bình phục, anh rất ít khi sử dụng tay phải, càng không chạm vào vết thương, giống như các dây thần kinh xung quanh đã trở nên tê liệt.không tốt đẹp lắm không?
Nụ hôn ấm áp rơi xuống, anh cảm thấy ngực mình thắt lại, rồi sau đó các mạch máu giãn nở, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang đập mạnh.“Anh đi vệ sinh, một lát nữa tắm.
Tống Tế Lễ đưa tay, giữ chặt vai cô, giọng nói khàn đi: “Đừng có hôn bừa.”Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, rồi nói: “Trong nửa năm điều trị ở Kinh Bắc, gia đình nuôi dưỡng lo lắng anh sẽ gặp rắc rối khi tham gia các môn thể thao mạo hiểm, nên đã đăng ký cho anh tham gia các lớp học khác.
Thật ra không phải hôn, mà là châm lửa.Anh chọn lớp có ít học viên nhất, học cả hai loại ngôn ngữ ký hiệu Trung-Anh.
Trần Chanh nhìn anh với ánh mắt chăm chú.Trần Chanh cúi đầu, liên tục kéo lại lý trí, sắp xếp lại thông tin trong đầu.
Cô lại hôn một cái, đầu lưỡi lướt qua vết thương đã lành.Trần Chanh cảm thấy màn che giường bay lên, nhắm mắt lại.
Tống Tế Lễ hít một hơi thật sâu, tay phải nắm lấy cằm cô, các tĩnh mạch trên cánh tay nổi lên, vết sẹo phẳng trở nên gồ ghề, có chút xấu nhưng đầy sức hấp dẫn.” Ông Trần uống rượu lên mặt, mới uống nửa ly rượu trắng mà mặt đã đỏ bừng.
“Em có muốn bị tóm không?” Tống Tế Lễ cười khẽ hỏi.”
Anh nắm cằm cô quá chặt, Trần Chanh không thể nói được, chỉ có thể vỗ tay vào tay anh.”
Sức mạnh thô bạo cuốn chặt lấy cô, tay anh chạm vào gáy cô, dễ dàng kiểm soát.” Ông cụ cười sảng khoái, “Ngoài trời lạnh, vào nhà nói chuyện từ từ.
Tay Trần Chanh hơi run, cảm nhận được sự căng thẳng.Trong mắt cô, Tống Tế Lễ không phải là bóng tối, mà là rực rỡ muôn màu.
Cô không chạy trốn, mà như một con mèo cố gắng lấy lòng, nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay anh.Cửa khoang không mở được, bọn anh đã thử rất lâu, vào giây phút máy bay hạ cánh, cuối cùng đã phá cửa sổ thoát ra.
Tóc mềm mại chạm vào làn da thô ráp của anh, anh không kiên nhẫn để kéo dài thêm, ngay lập tức tiến vào trong.Nói xong, anh còn nháy mắt với ông Trần, ý tứ không sót một chi tiết nào.
Mọi thứ đều chặt chẽ, anh không cho cô thời gian để thích nghi.Anh nắm cằm cô quá chặt, Trần Chanh không thể nói được, chỉ có thể vỗ tay vào tay anh.
Liên tục va chạm.” Ông Trần kéo cháu trai đang ngồi bên cạnh lại.
Giường lắc lư, may mắn là chất lượng tốt, không phát ra tiếng động.Trần Chanh nhớ đến vết sẹo trên cánh tay của Tống Tế Lễ, cô nhẹ nhàng chạm vào đó.
Trần Chanh cảm thấy màn che giường bay lên, nhắm mắt lại.Lặp đi lặp lại nhiều lần, Trần Chanh cảm thấy mình sắp phát đi.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc sẽ kéo dài đến nửa đêm, nhưng Tống Tế Lễ lại cố tình làm khó, cô rất muốn kết thúc ngay lập tức.Nhắc đến những kỷ niệm không vui, ai cũng sẽ thấy khó chịu.
Mỗi lần gần lên đỉnh, anh lại kiểm soát nhịp độ, từ từ dừng lại.“Vết sẹo này là do lúc đó sao?
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Trần Chanh cảm thấy mình sắp phát đi.ên.Trần Chanh ngơ ngác ngồi dậy, cuộn chăn lại, cảm giác như câu chuyện chưa được kể hết.
Anh đang kiểm soát độ cao, còn hơn cả việc làm liên tiếp ba lần.Trần Chanh không cần suy nghĩ, lập tức phủ nhận.
Cô không hài lòng, dùng đầu gối đẩy vào xương sườn anh.Bọn anh không muốn mọi nỗ lực trở thành vô ích, muốn bảo toàn dữ liệu, nhưng cuối cùng không thể cứu vãn, buộc phải bỏ máy bay để thoát thân.
Tống Tế Lễ nói với giọng thô lỗ: “Cục cưng, gọi một tiếng, nếu anh nghe thấy sảng khoái, sẽ cho em sướng.”Tống Tế Lễ dẫn Trần Chanh vào nhà, đến tiền sảnh, anh cúi xuống giúp cô mang bọc giày.
Trần Chanh muốn cắn đứt môi dưới, nhưng Tống Tế Lễ lại bất ngờ chuyển động.Cô cúi đầu hôn lên vết sẹo.
Cô khẽ thở ra một tiếng.”
Chỉ là một âm thanh nhỏ, nhưng đã khiến anh mất lý trí.Tống Tế Lễ đưa món quà trong tay cho Trần Thời Vu, rồi đặt tay sau lưng Trần Chanh, đưa cô tiến lên phía trước: “Trần Chanh, con gái út của bà Thẩm.
Anh nắm chặt eo cô, để lại dấu vân tay, không cho cô lùi lại.Cô không chạy trốn, mà như một con mèo cố gắng lấy lòng, nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay anh.
Khi kết thúc, âm thanh thở hổn hển của anh lấn át âm thanh thở của cô.”
Tống Tế Lễ cảm thấy Trần Chanh sẽ đẩy anh ra và chạy xa, nên ôm chặt: “… Không phải em muốn trao đổi bí mật sao?””
Trần Chanh không còn sức để đáp lại.Bà Trần vỗ nhẹ tay chồng, nói đỡ cho cháu: “Tiểu Vu năm nay mới về nước, công việc cũng bận rộn, đâu có thời gian.
Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, rồi nói: “Trong nửa năm điều trị ở Kinh Bắc, gia đình nuôi dưỡng lo lắng anh sẽ gặp rắc rối khi tham gia các môn thể thao mạo hiểm, nên đã đăng ký cho anh tham gia các lớp học khác. Anh chọn lớp có ít học viên nhất, học cả hai loại ngôn ngữ ký hiệu Trung-Anh. Do có một bạn trong lớp tiếng Anh rất kém, nên tiến độ của toàn lớp rất chậm. Vì vậy, anh thường trốn học để đi chơi nhảy dù và đua xe.”Tống Tế Lễ cảm thấy Trần Chanh sẽ đẩy anh ra và chạy xa, nên ôm chặt: “…
“Anh đi vệ sinh, một lát nữa tắm.” Anh dừng lại, rời khỏi.” Cô hỏi.
Trần Chanh ngơ ngác ngồi dậy, cuộn chăn lại, cảm giác như câu chuyện chưa được kể hết.”
“Rồi sau đó thì sao?” Cô hỏi.”Trong nhà không thiếu phòng của con, tối nay ở lại với Tiểu Chanh luôn!
“Đã nói xong rồi.”Tay Trần Chanh hơi run, cảm nhận được sự căng thẳng.
“Xong rồi? Không có gì tiếp theo à?”Ông Trần tâm trạng tốt, cứ nằng nặc mời Tống Tế Lễ uống vài ly.
“Tiếp theo?” Tống Tế Lễ cười một cách không nghiêm túc, “Vừa mới làm quen với cô gái học chậm ấy, có tính không?””
Trần Chanh không thể hiểu nổi, cơ thể phản ứng đầu tiên là cầm gối ném về phía Tống Tế Lễ.”
Người này sao lại nói linh tinh như vậy!”
Tống Tế Lễ cười nhặt gối lên, anh vỗ vỗ, rồi đặt lên tủ bên cạnh.Cô lại hôn một cái, đầu lưỡi lướt qua vết thương đã lành.
Đó là chiếc gối anh ngủ, bẩn thì không được.”Khá u ám nhỉ.
Trần Chanh cúi đầu, liên tục kéo lại lý trí, sắp xếp lại thông tin trong đầu.” Anh nói.
Vậy là họ đã gặp nhau từ rất sớm?Giọng cô nhỏ dần.
Tại bữa tiệc xem mắt ở nhà Tống, không phải là lần đầu tiên gặp nhau sao?”
Cho dù như vậy, anh cũng không cần phải chọn cô làm đối tượng kết hôn…