Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 142: Hiện Tại
Tiếng bíp bíp bíp... Âm báo động vang lên inh ỏi. J nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, cẩn thận không dùng quá nhiều lực. Cậu bé, được bao bọc trong vòng tay anh, ho khan từng cơn ngắt quãng.
Mùi máu vẫn phảng phất. J khẽ vuốt xương sống gồ lên của cậu bé. Cơ thể cậu, dựa vào anh một cách yếu ớt, nhẹ một cách bất thường, và nhịp tim, dù yếu ớt, đập dồn dập như muốn chứng minh rằng cậu vẫn còn sống.
'Em còn sống.'
Mình đã cứu được cậu bé này.
J xác nhận lại sự thật đáng kinh ngạc đó. Chỉ khi ấy, cơ thể căng thẳng của anh mới giãn ra. Anh thở dài. Cơ thể cậu bé, vừa dừng lại những cơn ho, run rẩy. Dường như cậu biết mình đã làm điều gì sai. Tuy nhiên, J không cảm thấy muốn nổi giận. Nhờ cậu bé này, anh mới kịp trấn tĩnh.
'Sao phải chết chứ? Em phải sống đến cùng...'
Chỉ khi đó anh mới có thể tiếp tục sống cùng đứa trẻ bướng bỉnh, quyết đoán và vô cùng hiếu động này. J lại thở dài, lần này dài hơn. Bàn tay đầy máu của cậu bé từ từ thả lỏng vạt áo J đang nắm chặt. J áp má vào đỉnh đầu cậu bé và lẩm bẩm.
"Đau lắm phải không?"
"..."
"Hẳn là đau lắm... Sao em lại làm vậy đột ngột thế?"
Như mọi khi, không có câu trả lời nào trở lại. Nhưng theo thời gian, J đã học cách tìm câu trả lời từ những phản ứng nhỏ của cậu bé.
Những hơi thở khó nhọc và cơ thể run rẩy. Một đứa trẻ đã học cách chịu đựng thay vì nói mình đau. J vỗ nhẹ vào lưng cậu bé. Hơi ấm từ cơ thể cậu thật dễ chịu.
"Em có thể làm bất cứ điều gì... nhưng đừng làm anh sợ như thế nữa. Hiểu không?"
"..."
"Các bác sĩ sắp đến rồi. Cố gắng chịu thêm một chút thôi."
"..."
Cậu bé, im lặng lắng nghe, bỗng nhiên lắc đầu. Rồi, như muốn thoát khỏi vòng tay J, cậu bắt đầu đẩy nhẹ vào ngực anh. Giật mình, J giữ chặt tay cậu bé.
"Sao thế? Chuyện gì vậy?"
"..."
"Em không muốn gặp bác sĩ à?"
Câu trả lời khá mơ hồ. Có vẻ như cậu không hẳn là thích hay ghét họ. Những lúc thế này, tốt nhất là hỏi một câu khác. Sau khi suy nghĩ một chút, J cọ má vào đỉnh đầu cậu bé và hỏi đùa.
"Hay em chỉ muốn ở bên anh thôi?"
Cái đầu dưới cằm anh bắt đầu gật mạnh. Phản ứng rõ ràng đến mức J ngớ người. Anh nhìn cậu bé với vẻ ngạc nhiên, rồi một nụ cười nở bừng sau chiếc mặt nạ. Và nụ cười nhanh chóng chuyển thành tiếng cười giòn tan.
"Haha! Ồ... thật đấy."
Cậu bé bắt đầu cựa quậy, như muốn thoát ra khỏi vòng tay anh. J vội siết chặt cậu bé hơn và vỗ về.
"Khoan đã, khoan đã. Anh không cười em đâu. Thật đấy."
"..."
"...Khụ, khụ. Chờ chút nhé."
J lấy ra từ kho một lọ chất lỏng màu xanh da trời đục. Chất lỏng trong lọ như có sự sống, bò quanh bên trong. Đó là một mẩu slime anh từng nhặt được khi thấy các thợ săn chơi đùa với nó. Anh nghĩ nó sẽ là một món đồ chơi tốt cho một đứa trẻ, nhưng có vẻ giờ nó đã tìm được công dụng mới.
J xé một mẩu nhỏ và ném về phía khe cửa. Mẩu slime dính vào khe cửa với tiếng chụt rồi từ từ phình to, bịt kín khe hở hoàn toàn. Với nó bám chặt như vậy, sẽ khó ai có thể mở cửa vào được.
'Tiện thể...'
Anh xé thêm một mẩu nhỏ nữa và ném lên camera CCTV trên trần. Mẩu slime lắc lư rồi quấn quanh toàn bộ chiếc camera. J vỗ tay.
"Xong rồi... Giờ không ai vào được nữa. Hài lòng chưa?"
"..."
"Thật sự, em làm anh khổ sở quá."
Giọng nói của anh, nghe như đang mắng mỏ, lại tràn đầy tình thương. Cậu bé rúc vào gần hơn. Cơ thể hai người áp sát vào nhau. Giờ, có lẽ cậu bé cũng cảm nhận được nhịp tim của J. J vỗ nhẹ vào lưng cậu bé và, không định nói, nhưng lỡ buột miệng.
"...Anh sắp phải đi xa một thời gian."
"..."
"Chà, lần này có thể sẽ lâu đấy. Anh thậm chí không biết sẽ mất bao lâu..."
Một bàn tay nhỏ bé, yếu ớt, bám chặt vào áo anh. J nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc rồi hỏi.
"...em không muốn anh đi sao?"
Cậu bé từ từ gật đầu. Thật tuyệt biết bao nếu anh có thể ở lại. Thành thật mà nói, J cũng không muốn bước vào hiểm nguy. Trước đây, anh sẽ đi ngay khi nhận được lệnh. Không do dự, chỉ làm theo yêu cầu. Không nghĩ đến mạng sống của mình. Nhưng lý do anh vẫn còn ở đây là...
J kéo nhẹ chiếc mặt nạ che kín mặt. Dù khuôn mặt anh vẫn còn nét trẻ, nhưng đường nét cằm sắc bén chứng tỏ anh đã là một người đàn ông trưởng thành.
"Đưa tay em đây."
"..."
Anh dẫn dắt bàn tay đang nắm chặt áo mình chạm vào mặt anh. Ngay khi những ngón tay chạm vào da trần, chúng giật lùi như bị bỏng. J khẽ cười.
"Chạm vào đi, đàng hoàng nào."
"..."
"Chúng ta đã hứa rồi mà, nhớ không? Anh đã nói sẽ để em chạm. Đây là mặt anh, không phải mặt nạ..."
"..."
"Em không tò mò à?"
Trước sự thúc giục nhẹ nhàng của anh, những ngón tay từng đông cứng từ từ lướt nhẹ trên má anh. J nhắm mắt lại, im lặng đưa gương mặt mình ra. Sự do dự trong những ngón tay dần tan biến khi chúng tiếp tục di chuyển. Những ngón tay lướt từ má xuống cằm dừng lại ở bờ môi dưới. Đôi môi J hơi cong lên. Anh cố ý hé miệng, hỏi.
"Sao dừng lại?"
"..."
Những ngón tay, giật mình, vội rụt lại khỏi môi anh. Cử chỉ cẩn trọng đó khiến J không thể kìm được nụ cười trêu đùa. Dù sao, phản ứng của cậu bé thật thú vị. J nói đầy vẻ trêu chọc.
"Em là người đầu tiên chạm vào mặt anh như thế đấy."
Những ngón tay vừa chạm mặt anh bỗng dừng lại. J nhẹ nhàng áp má vào lòng bàn tay cậu bé. Hơi ấm truyền từ da thịt chạm nhau. Hơi ấm của con người thật an ủi. Nó là minh chứng cho sự sống. Đôi môi J khẽ nhúc nhích.
"...Anh sẽ trở lại."
Anh biết chứ. Khả năng quay về là vô cùng thấp. Khả năng tìm được người sống sót bên trong cũng mong manh. Nhưng anh phải đi. Mọi người đều muốn anh đi. Họ muốn J vào vết nứt bí ẩn và xóa sổ nó.
Giống như những anh hùng vẫn làm. Bởi vì một anh hùng phải làm thế.
J chấp nhận mong muốn của họ. Anh phải cứu bất cứ ai có thể. Không cần lý do để cứu người. Vì anh tự nghĩ vậy, không ai có thể ngăn anh.
'...Ngoại trừ em.'
J nhìn vào người duy nhất của mình. Khuôn mặt cậu bé hơi nhăn lại. Trông như sắp khóc. Thật ích kỷ biết bao khi yêu cầu ai đó chờ một người có thể không bao giờ quay lại.
Nhưng dù vậy.
Anh cho phép mình chút ích kỷ nhỏ bé này. Cẩn thận, anh bày tỏ lòng mình.
"Em sẽ chờ anh chứ?"
Không có câu trả lời. Cậu bé rút tay khỏi má J. Dĩ nhiên rồi. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Khi J chuẩn bị nhắm mắt lại.
"..."
Cậu bé đưa ra ngón út của mình.
---------
Thực ra, những gì xảy ra trong vết nứt ở biển Tây mờ nhạt. Dù cố nhớ lại, chỉ có những cảnh ngắn, rời rạc hiện lên trong trí óc.
Anh nhớ rằng mình đã nghĩ cảnh tượng tro trắng tinh rơi như tuyết thật đẹp, nhưng trước khi kịp nghĩ xong, máu đã bắn lên những đám tro trắng ấy.
Giết quái vật, tìm kiếm những phần thân thể của các thợ săn đã vào trước, nhìn đồng đội bị xé nát bởi quái vật, nghe tiếng kêu cứu, tiếng khóc, những âm thanh không phải của con người, lời cuối của dì anh...
Đào bới đống xác để ít nhất lấy lại một cánh tay, đâm chiếc răng nanh vào đầu con basilisk để rồi nhận lại sự im lặng chết chóc...
'Và rồi mình tỉnh lại trong bãi rác.'
Cha Eui-jae cười nhạt và ném những túi rác anh cầm vào đống rác. Anh tháo găng tay nhựa ra và vuốt mái tóc bức bối.
'Người ta nói nếu bị căng thẳng quá, bạn sẽ xóa đi một phần ký ức. Chắc đó là điều đã xảy ra với tôi. Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Chỗ đó đúng là địa ngục.'
Phải, nơi đó là cái chảo của sự sống và cái chết.
Hút vào vô số mạng sống rồi giam cầm họ, chỉ để lại duy nhất một người sống sót...
Sau khi nhận ra nơi ấy là một cái chảo sự sống và cái chết, Cha Eui-jae ngừng cố ghép lại những ký ức rời rạc. Anh chỉ lặp đi lặp lại tên và khuôn mặt của những người anh không thể cứu.
Dù cơ thể Cha Eui-jae ở bên ngoài, J dường như vẫn ở trong cái chảo sự sống và cái chết. Đào bới đống xác của đồng đội, lang thang trong hư vô, hy vọng tìm được người sống sót. Nhớ lại những người anh không thể cứu.
Giữ chặt quyết tâm và lời hứa sẽ cứu tất cả. Một mình.
'Và bây giờ...'
Cuối cùng anh đã thoát ra. Khỏi cái chảo ấy.
Cha Eui-jae bước đi không chút do dự. Ánh sáng cam ấm áp từ quán canh giải rượu lấp lóe. Trước cánh cửa sắt đóng chặt, thứ gì đó sáng bóng đứng đó. Đó là một vị khách được chào đón. Cha Eui-jae cười tươi.
"Kkokko!"
"Cục tác?"
Con gà sứ quay đầu lại khi nghe thấy giọng anh. Đeo một chiếc hộp to như cái đầu người trên lưng, Kkokko nhảy lên xuống tại chỗ.
"Cục tác!"
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi tạp dề của Cha Eui-jae reo lên. Đó là một tin nhắn. Người gửi là...
010-XXXX-XXXXX: Đơn hàng của bạn đã đến. Vui lòng kiểm tra tệp đính kèm.
Seo Min-gi.
Danh sách chương
- Chương 1: Khởi đầu
- Chương 2: Bà lão và quán ăn
- Chương 3: Tám năm đã trôi qua
- Chương 4: Đây là một thế giới hoà bình
- Chương 5: Quyết định sống yên ổn
- Chương 6: Tình hình hiện tại
- Chương 7: Tiệm sách và cháu gái
- Chương 8: Xâm phạm bản quyền
- Chương 9: Đi tìm cháu gái
- Chương 10: Tên đeo mặt nạ
- Chương 11: Dùng vá đập quái vật
- Chương 12: Tên khùng
- Chương 13: Tâm hồn ông cụ bùng nổ
- Chương 14: Lee Sa-young
- Chương 15: "Tôi bắt đầu quan tâm đến người chú của cô bé."
- Chương 16: Hạng 1 mới Lee Sa-young
- Chương 17: Chàng trai quán canh giải rượu
- Chương 18: Chàng trai như làm ở quán này 30 năm rồi ấy
- Chương 19: Liệu có thể tồn tại một người thức tỉnh chưa đăng ký ở Hàn Quốc?
- Chương 20: Không thấy
- Chương 21: Người gai
- Chương 22: Người gai 2
- Chương 23: Lộ đuôi
- Chương 24: Đến thăm
- Chương 25: Next by vận mệnh hôm nay
- Chương 26: "Đúng là đồ điên..."
- Chương 27: Pado Guild Ẩn Danh》
- Chương 28: Bán viên đá ma thuật
- Chương 29: Tomato Marke
- Chương 30: Chấn động
- Chương 31
- Chương 32: Chân bà
- Chương 33: Lee Sa-young đang cười.
- Chương 34: Nghe lén
- Chương 35: "Em muốn anh, Hyung."
- Chương 36: [Sa-young]
- Chương 37: Đài truyền hình MBB
- Chương 38: Honeybee
- Chương 39: Cháu muốn gặp Honeybee!
- Chương 40: Anh thích những người quay quảng cáo.
- Chương 41: Bảng xếp hạng mới
- Chương 42: "Là của tôi."
- Chương 43: Người như thế lại hồi sinh sau 8 năm?
- Chương 44: Sự trở lại của J: Có nên cử đội cứu hộ đến rạn nứt Biển Tây không?
- Chương 45
- Chương 46: Tìm đến
- Chương 47: Ký hợp đồng
- Chương 48
- Chương 49: "Chỉ cần nói ra chữ cái đầu, chúng tôi sẽ xử lý."
- Chương 50: Đăng ký thợ săn
- Chương 51
- Chương 52: Vào vết nứt
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Trung tâm vết nứt
- Chương 60: Bọn họ có tin không
- Chương 61
- Chương 62: Sự cố đầu vòng hoa và băng ron
- Chương 63: Sự cố hai
- Chương 64: Hội Pado và nội quy mói quán ăn
- Chương 65: Em biết rằng Cha Eui-jae-nim chính là J
- Chương 66: Thế giới sắp đến hồi kết
- Chương 67: Lee Sa-young và tôi ở mỗi thế giới
- Chương 68: Tôi có một nhiệm vụ cho anh.
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Cậu sẽ giữ im lặng chứ
- Chương 73: Cánh cửa đến mọi nơi
- Chương 74: Anh có sở thích tự trừng phạt bản thân à?
- Chương 75: Bắt khách ngủ dưới sàn còn tệ hơn
- Chương 76: Anh đi ăn trộm chăn gối đấy à
- Chương 77: Sao cậu nhân viên lại mặc đồ của 240
- Chương 78: Thi lấy chứng chỉ
- Chương 79: Quà tặng
- Chương 80: Đậu
- Chương 81: Khám chân
- Chương 82: Hội Seowon
- Chương 83: Trông trẻ
- Chương 84
- Chương 85: Prometheus
- Chương 86: Khi J biến mất
- Chương 87: Bỏ trốn
- Chương 88
- Chương 89: Tấm vé
- Chương 90: Cuộc hẹn hò giá hàng chục tỷ
- Chương 91: Những điều tốt đẹp từ Lee Sa-young như tràn ra.
- Chương 92: Kính ngữ
- Chương 93: ênh chat 1
- Chương 94: Tôi hơi lo sợ
- Chương 95: Đừng quá khắt khe với thuộc hạ của mình nhé!
- Chương 96: Cá cược
- Chương 97: An ủi con báo to lớn
- Chương 98: Cái ôm
- Chương 99: Bằng chứng chứng minh anh là ai
- Chương 100
- Chương 101: Vũ khí Thương cấp S
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: Tình cha con cảm động trời xanh
- Chương 105: Đấu khẩu
- Chương 106: Anh cứ khiến em phải bận tâm
- Chương 107: Làm nũng ?
- Chương 108: J là ai?
- Chương 109: Trở thành người bình thường
- Chương 110: Trở thành người bình thường
- Chương 111: Người đó không phải người xấu nhỉ
- Chương 112
- Chương 113: Một viên đá ma thuật
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Khởi đầu
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123: Huyền thoại trở về
- Chương 124: Hồi cuối (1)
- Chương 125: Hồi cuối (2)
- Chương 126: Hai công việc
- Chương 127: Đôi hỗ trợ
- Chương 128: Quá khứ (1)
- Chương 129: Cậu bé của quá khứ
- Chương 130
- Chương 131: Chúc ngủ ngon Hyung
- Chương 132: Người gai
- Chương 133: Prometheus
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Quá khứ
- Chương 137: Quá khứ (4)
- Chương 138: Quá khứ (5)
- Chương 139: Cậu bé của quá khứ
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Hiện Tại
- Chương 143: Đột nhập
- Chương 144: Anh đến rồi, Hyung
- Chương 145: ...Là em sao?
- Chương 146: Anh xin lỗi vì đã về trễ
- Chương 147: Simp
- Chương 148: Là tôi
- Chương 149: Tôi lo
- Chương 150: Chàng trai mà anh gặp sau tám năm
- Chương 151: Và cậu đã thất bại thảm hại
- Chương 152: 7 năm trước
- Chương 153: Bao nhiêu thời gian đã trôi qua
- Chương 154: Tôi có thể tìm được những người đã vào đó trước không?
- Chương 155: Vì anh ấy đã hứa
- Chương 156: Tôi sẽ vẽ một tấm bản đồ cho người lạc lối
- Chương 157: Em nghĩ anh thích em hơn em nghĩ
- Chương 158: Em muốn một mối quan hệ bình đẳng
- Chương 159: Mối quan hệ bình đẳng là gì
- Chương 160: Có lẽ em ấy đã bị kéo vào thế giới bị phá hủy đó
- Chương 161: Nơi này… yên tĩnh quá J
- Chương 162: Tôi và J thân thiết lắm
- Chương 163: Thế giới khác
- Chương 164: Tay
- Chương 165: Vậy là anh cần em
- Chương 166: Làm nũng
- Chương 167: Chủ nhân là ai
- Chương 168: Chỉ điều này là thật
- Chương 169: Đây là lần thứ ba và cũng là cuối cùng
- Chương 170: Hôn
- Chương 171: Bí Mật
- Chương 172: Là ai
- Chương 173: Cha Eui-jae đang khóc.
- Chương 174: Thợ săn
- Chương 175: Thế Giới
- Chương 176: Thế Giới
- Chương 177: Giá mà có J ở đây
- Chương 178: J đã trở lại
- Chương 179: Giờ đến lượt anh chờ em.”
- Chương 180: Tôi thực sự muốn có soju và canh giải rượu ngay bây giờ
- Chương 181: Chưa tỉnh sao?
- Chương 182: Linh hồn
- Chương 183: Để tôi
- Chương 184: Đừng làm một mình
- Chương 185: Ký ức trở lại
- Chương 186: Nụ hôn để tỉnh dậy sao
- Chương 187: Cậu đã không chờ đợi vô ích.
- Chương 188: Cô nói gì cơ!
- Chương 189: Lee Sa Young
- Chương 190: Cậu là em ấy
- Chương 191: Làm nũng
- Chương 192: Hai linh hồn
- Chương 193
- Chương 194: Anh thật sự làm vậy à
- Chương 195: Nguyên do
- Chương 196: Gã đó là ai
- Chương 197: Hyung đã lén hôn em phải không
- Chương 198: Cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ nhiều
- Chương 199: Hyung
- Chương 200: Hot topic "Hạng 1 và hạng 2 có gì với nhau vậy"
- Chương 201: Huỷ diệt hết đi!
- Chương 202: Mình sẽ xẻo con cá thu đó
- Chương 203: Công ty Thủy sản Jangmi
- Chương 204: Loại người thứ ba
- Chương 205: Honeybee
- Chương 206: Mấy con cá Thu
- Chương 207: Đỏ mặt - hôn - sờ
- Chương 208: Anh không cần phải biết
- Chương 209: Scandal tình ái
- Chương 210: Tin đồn tình ái
- Chương 211: Lại muốn làm nũng để thoát tội à
- Chương 212
- Chương 213: Bảng tin ẩn danh Hội Pado
- Chương 214: Vậy anh có ghét nó không?
- Chương 215: Khách hàng ở quán canh
- Chương 216: Thoả Thuận
- Chương 217: Bỏ nhà đi
- Chương 218: Hãy ngủ cùng nhau
- Chương 219
- Chương 220: Trò chơi gia đình
- Chương 221: Không ai biết đến J
- Chương 222: Điểm yếu là gì
- Chương 223: Giúp anh
- Chương 224: Hai cái chợ trời
- Chương 225: Thế giới đang hoà vào nhau
- Chương 226: Thông tin
- Chương 227: 'Ga-eul' và anh chàng bán Ttrokbokki
- Chương 228: Cuộc họp hội đồng
- Chương 229: Kỳ Đại Hội (1)
- Chương 230: Rắn độc giận dỗi
- Chương 231: Đại Hội (2) - J chính thức xuất hiện
- Chương 232: Rắn độc đi shopping
- Chương 233: Đại hội bắt đầu - Rắn độc bám người
- Chương 234: Quái vật ăn thịt người
- Chương 235
- Chương 236: Ký ức bị che lấp (1) - Cậu có muốn đi cùng tôi tìm J không?
- Chương 237: Ký ức bị vùi lấp (2) - Nhân viên bán thời gian
- Chương 238: Diễn xuất của nhân viên làm thêm
- Chương 239: Nhân viên làm thêm xâm nhập tà giáo
- Chương 240: Anh nhớ Lee Sa-young đến đau lòng.
- Chương 241: Hội trưởng giận sôi máu
- Chương 242: Bác sĩ và ông Song
- Chương 243: Tôi mong gặp cậu mãi J
- Chương 244: Tôi muốn báo nhân viên làm thêm bị bắt cóc rồi
- Chương 245: Rắn độc đến rừng
- Chương 246: Rắn - Bạch Liên Hoa - độc
- Chương 247: Hợp tác
- Chương 248: Tên nhãi này
- Chương 249: Giữ im lặng
- Chương 250: Cậu bé Marionette
- Chương 251: Chuyến đi
- Chương 252: Dụ dỗ
- Chương 253: Vậy sao anh lại hôn em, hyung
- Chương 254: Ý định diệt khẩu
- Chương 255: Em họ Bae Won-woo
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Hong Ye-seong
- Chương 259
- Chương 260: Quái vật Trắng
- Chương 261: Nắm tay
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264: Tránh ra
- Chương 265: Bộ ba
- Chương 266: Biệt đội ba người bất ổn
- Chương 267
- Chương 268: Bộ ba và kế sách mất trí
- Chương 269: Rắn Độc đòi ôm
- Chương 270: Hôn và dỗ dành
- Chương 271: Em biết mối quan hệ của hai người
- Chương 272: Anh và em ở thế giới này
- Chương 273
- Chương 274: Ngoại truyện: Lễ Trung Thu ở quán canh giải rượu
- Chương 275: 240 đã biết
- Chương 276: Cậu là người anh hay người em
- Chương 277: Dù dưới hình dạng nào anh cũng bảo vệ em.
- Chương 278: Chúng ta luôn có thể tạo ra một nơi để trở về
- Chương 279: Mọi người đã biết
- Chương 280: Bỏ trốn cùng anh đi
- Chương 281: Công chức nghèo khổ
- Chương 282: Muốn giữ anh như thế này mãi—yếu ớt, cần đến em
- Chương 283: J bị mất thị lực và không ai biết
- Chương 284: Em muốn bổ não anh ra xem thử
- Chương 285: Ngoại truyện
- Chương 286: Tâm sự cùng Honeybee
- Chương 287
- Chương 288: Cá Thu hãy giữ bí mật
- Chương 289: Hyung, có phải anh đó không
- Chương 290
- Chương 291: Tương lai chúng ta
- Chương 292: Bùng nổ
- Chương 293: Ôm anh - phát hiện
- Chương 294: Lỗi
- Chương 295
- Chương 296: Kết thúc được định sẵn
- Chương 297: Em khóc à
- Chương 298: Ga-eun và lối thoát
- Chương 299: Tặng anh đó
- Chương 300: Đây là đâu
- Chương 301: Người đó là ai
- Chương 302: Anh có hối hận không
- Chương 303: Ngày tôi thoát ra khỏi vết nứt biển tây
- Chương 304: Lee Sa-young bị cắt hợp đồng quảng cáo
- Chương 305: Sống tham lam
- Chương 306: Anh muốn gặp em
- Chương 307: Fan của J
- Chương 308: Phòng thí nghiệm Pado
- Chương 309: Anh em Cá Thu
- Chương 310: Ngoại truyện: Sinh nhật Cha Eui-jae
- Chương 311: Đồng loại
- Chương 312: Chương 312
- Chương 313: Chương 313
- Chương 314: Chương 314