Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật
Chương 138: Quá khứ (5)
Âm thanh nhịp tim yếu ớt. J bước theo như thể bị thôi miên. Anh bước đi mà không nhận ra đôi chân mình thỉnh thoảng bị lún vào đầm lầy.
Anh đã đi bao lâu rồi? Một tòa nhà tương đối nguyên vẹn, dù đã bị phá hủy một phần, hiện ra trước mắt. Âm thanh ấy phát ra từ đây. J bắt đầu bới tung đống đổ nát.
'Tại sao?'
Lý trí hỏi anh. Cứu một người sắp chết có ý nghĩa gì chứ? Anh muốn lại một lần nữa chứng kiến ai đó trút hơi thở cuối cùng trong tay mình ư? Nhưng đôi tay anh vẫn không ngừng bới tìm trong đống đổ nát. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn.
Dù là như vậy, J không thể làm ngơ trước âm thanh này.
"Ồ."
Một tiếng thốt khe khẽ bật ra. Dưới đống đổ nát chồng chất là một không gian nhỏ, nơi mà một hoặc hai người có thể co cụm lại. Và ở đó...
Có một cậu bé, được cha mẹ ôm chặt, tất cả đã tan chảy thành tro bụi.
Đôi mắt cậu bé, mờ đục vì độc tố, nhìn chằm chằm vào J. Đôi môi cậu bé khẽ động đậy.
"Xin hãy cứu em."
J nghiến chặt răng. Anh vội vàng lấy một lọ thuốc giải độc từ kho của mình và đưa tay về phía cậu bé.
"Không sao rồi."
Lời nói dối mà anh đã nói không biết bao nhiêu lần,
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hy vọng rằng lần này, nó không phải là dối trá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Giết chủ hầm ngục, giết trùm vết nứt, giết chủ hầm ngục, giết trùm vết nứt, giết chủ hầm ngục... Đến một lúc nào đó, anh chỉ được giao nhiệm vụ tiêu diệt quái vật thay vì cứu người. Vòng lặp không dứt. Thói quen của J không dễ dàng thay đổi.
Nhưng hiếm khi, một nhiệm vụ mới được thêm vào thói quen của anh.
Cộp, cộp, cộp. Đôi giày đen của anh cắt ngang hành lang không một chút do dự. Ánh mắt của những người đi ngang dõi theo chàng trai cao ráo trong trang phục đen từ đầu đến chân. Ai đó gom hết can đảm để chào hỏi. Chiếc mặt nạ đen của anh quay về phía họ.
Anh khẽ gật đầu rồi mở cánh cửa sắt ở cuối hành lang. Những người mặc đồ bảo hộ bận rộn di chuyển, báo hiệu đây là một phòng thí nghiệm được đặt trong bệnh viện.
J bước vào phòng thí nghiệm một cách quen thuộc và mở một cánh cửa sắt khác, lần này dày hơn. Bên trong, những người mặc đồ bảo hộ kín hơn cả ở phòng thí nghiệm đang quan sát dung dịch màu tím trong các bình thí nghiệm. Một nhà nghiên cứu đứng gần cửa cúi chào thật sâu.
"À, J! Lâu rồi không gặp. Cảm ơn anh đã đến dù bận rộn!"
Nhà nghiên cứu chào đón anh nhiệt tình và trao một hộp kim loại. J đặt một chiếc túi nặng vào đó. Một mùi hăng xộc lên khi chất lỏng đen rỉ ra từ chiếc túi. Nhà nghiên cứu cẩn thận di chuyển nó vào kho phía sau. J hỏi,
"Thiếu chất độc à?"
"Chúng tôi vẫn còn một ít từ lần trước, nên tạm đủ."
"Nghiên cứu tiến triển tốt không?"
"Vâng, tiến triển khá suôn sẻ. Hôm nay anh cũng sẽ đến thăm đứa trẻ chứ?"
"Ừ."
"À, J!"
Một nhà nghiên cứu khác nhanh chân tiến lại. J dừng lại và quay đầu. Anh nhận ra cô là thợ săn pha chế thuốc được giám đốc bệnh viện giới thiệu.
Người phụ nữ đeo kính, khoác áo blouse trắng, tóc nâu buộc gọn bằng chiếc kẹp lớn, Ga-young, trông khá phấn khích. Cô nhẹ nhàng nói khi tiến gần hơn.
"Tình trạng của đứa trẻ đang dần cải thiện. Thuốc giải độc chúng ta phát triển dường như có hiệu quả. Tất cả là nhờ anh, J!"
"..."
J im lặng nhìn cô, khiến Ga-young ho khan một cách ngượng ngùng.
"À, tôi phấn khích quá phải không? Chúng tôi tập trung vào việc giải độc nên các phương pháp điều trị khác bị trì hoãn... Nhưng bây giờ cậu bé không còn ở mức không thể thăm được nữa."
Ga-young liếc nhìn phản ứng của J trước khi nói tiếp.
"Từ hôm nay, sao anh không vào hẳn phòng của đứa trẻ? Trước giờ anh luôn chỉ nhìn qua cửa kính."
"...Có được không?"
"Tất nhiên rồi. Tất cả nghiên cứu này đều nhờ anh mà có, J."
Ga-young vẫy tay một cách thoải mái. Dù đó là một hành động bộc phát, một ý nghĩ chợt đến hay sự tự mãn, J cũng không thể phân biệt. Dù sao cũng không còn quan trọng nữa.
J theo chân Ga-young. Phòng của đứa trẻ nằm sâu trong bệnh viện. Khi họ im lặng bước đi, Ga-young lên tiếng.
"Chỉ để anh biết... Như anh có thể thấy qua cửa kính, đứa trẻ hầu hết đều bất tỉnh. Thỉnh thoảng cậu bé tỉnh lại, nhưng không được lâu. Chúng tôi đang thường xuyên dùng thuốc giảm đau và thuốc gây mê."
"Cần thiết vậy à?"
"Không phải lựa chọn đâu! Chúng tôi cũng không muốn thế. Nhưng..."
Ga-young thở dài nặng nề.
"Nếu không, cậu bé sẽ ngất đi vì đau. Lần trước, cậu bé đã ngất, và từ đó vẫn vậy. Tiếc là cho đến khi chất độc được giải hết... À, đến rồi."
Ga-young quẹt thẻ vào thiết bị mở khóa cửa. Bên trong là một hành lang trắng và một cánh cửa trắng đóng kín. Cô mở cửa. Bên trong là một căn phòng trắng rộng rãi. Ở trung tâm là một cậu bé, quấn trong băng trắng và được kết nối với hàng loạt máy móc.
Ga-young lùi lại.
"Tôi sẽ đợi bên ngoài. Cứ tự nhiên."
"Được rồi. Tôi sẽ ra ngay."
"Ồ, không cần vội đâu! Cứ ở bao lâu cũng được."
Cạch, cánh cửa đóng lại sau lưng anh. J từ từ nhìn quanh căn phòng.
Tít, tít, tít... Âm thanh đều đặn của máy móc dường như thay thế nhịp tim của cậu bé. Anh chậm rãi bước tới giường.
Cái mũi và miệng hiếm hoi thấy giữa lớp băng trắng, lồng ngực nâng lên hạ xuống chậm chạp, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ kinh hoàng. Đôi mắt lạnh lùng của anh quan sát cậu bé.
"Vậy đây là điều họ gọi là cải thiện..."
Chà, họ đã tháo mặt nạ oxy, vậy có thể xem là cải thiện. J nhếch mép cười nhạt. Dù vậy, cậu bé vẫn như một xác chết.
J kéo một chiếc ghế xếp tròn lại gần và ngồi xuống cách giường một khoảng vừa phải. Anh lặng lẽ quan sát cậu bé thở, chú ý đến những chuyển động nhẹ.
"..."
Đã bao lâu rồi? Cuối cùng, J chống khuỷu tay lên đầu gối và tựa cằm vào hai tay. Câu hỏi cơ bản đeo bám anh từ lúc nắm tay cậu bé. Anh cắn môi.
'Liệu cứu cậu bé có thực sự đúng đắn không?'
Cậu bé đã cầu xin được cứu, nhưng cậu không thể biết rằng sống sót lại đi kèm với cái giá là bị chất độc xâm chiếm, bất động, cảm nhận cơ thể bị phân hủy.
Có đúng khi để cậu bé chịu đựng nỗi đau này không? Cơn đau đến mức không thể chịu nổi, buộc phải ngất đi. Tất cả điều này chỉ là sự ích kỷ của mình sao?
Phải chăng cậu bé đang chịu khổ chỉ vì mong muốn ích kỷ của mình muốn cứu ai đó?
'Liệu chấm dứt cuộc sống của cậu có tốt hơn không...'
Ngay lúc đó, đầu ngón tay cậu bé khẽ cử động. J thoáng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Anh ngồi thẳng dậy và nhìn chăm chú vào bàn tay của cậu bé. Giữa những tiếng tít đều đặn của máy móc, các ngón tay cậu lại cử động. Lần này, chuyển động lớn hơn trước.
"Em."
Từ ngữ thốt ra mà anh không chủ ý. Những ngón tay, như đáp lại giọng nói của anh, khẽ co lại. J mở to mắt và gõ nhẹ đầu gối bằng ngón tay. Lẽ nào thính giác của cậu bé chưa bị tổn thương? Anh hỏi lại.
"Em tỉnh rồi à?"
Cái đầu, vốn đang hướng lên trần, chậm rãi quay về phía anh. Đôi mắt bị băng che phủ dường như đang nhìn J. Có thể chỉ là tưởng tượng. Đôi môi nứt nẻ, nhợt nhạt từ từ hé mở. Thứ phát ra chỉ là một hơi thở nhỏ, nhưng...
Nó giống như một câu trả lời.
"Em tỉnh rồi."
J thốt lên thành lời. Khoảnh khắc ấy, một cảm xúc mà anh đã lâu không trải qua trào dâng. Anh biết tên của cảm xúc này.
Niềm vui.
J vội kéo ghế xích lại gần giường hơn. Đầu cậu bé vẫn hướng về phía anh. Những chuyển động nhỏ nhoi trước đây giờ đây trở nên rõ rệt hơn. J hỏi.
"Em tỉnh từ bao giờ?"
"..."
"Em thấy sao? Đau lắm à? Có ổn không?"
Giọng J không tự chủ được mà lớn dần. Dù không có câu trả lời bằng lời, những ngón tay của cậu bé vẫn khẽ cử động.
Dường như cậu không viết chữ bằng ngón tay, chỉ đơn giản chứng minh rằng cậu đang tỉnh. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi cậu. Khuôn mặt J, bị che khuất bởi chiếc mặt nạ, khẽ nhăn lại.
"Em cần thuốc giảm đau không? Có cần anh kêu họ mang vào không?"
Lúc ấy, nghe đến hai từ "thuốc giảm đau," cậu bé quay đầu đi với tốc độ rõ rệt hơn so với trước. Có lẽ đó là nỗ lực lớn nhất của cậu. Vẫn còn chậm, nhưng...
"...Haha."
J, người đang chăm chú quan sát, bật cười nhẹ. Cái đầu chậm rãi quay lại đối diện với anh. Khóe môi J đã vô thức nhếch lên thành một nụ cười.
Những lo âu không ngừng dày vò, sự mệt mỏi gặm nhấm cơ thể, cảm giác chìm đắm từ sâu thẳm— tất cả đều tan biến.
Đôi mắt anh giờ tràn đầy hình bóng cậu bé. J nghiêng người về phía giường, chống cằm lên tay và mỉm cười.
"Này, em thật thú vị."
Hóa ra, cậu bé mà anh đã cứu...
"..."
Có một ý chí rất mạnh mẽ.
Rất mạnh mẽ là đằng khác.
Danh sách chương
- Chương 1: Khởi đầu
- Chương 2: Bà lão và quán ăn
- Chương 3: Tám năm đã trôi qua
- Chương 4: Đây là một thế giới hoà bình
- Chương 5: Quyết định sống yên ổn
- Chương 6: Tình hình hiện tại
- Chương 7: Tiệm sách và cháu gái
- Chương 8: Xâm phạm bản quyền
- Chương 9: Đi tìm cháu gái
- Chương 10: Tên đeo mặt nạ
- Chương 11: Dùng vá đập quái vật
- Chương 12: Tên khùng
- Chương 13: Tâm hồn ông cụ bùng nổ
- Chương 14: Lee Sa-young
- Chương 15: "Tôi bắt đầu quan tâm đến người chú của cô bé."
- Chương 16: Hạng 1 mới Lee Sa-young
- Chương 17: Chàng trai quán canh giải rượu
- Chương 18: Chàng trai như làm ở quán này 30 năm rồi ấy
- Chương 19: Liệu có thể tồn tại một người thức tỉnh chưa đăng ký ở Hàn Quốc?
- Chương 20: Không thấy
- Chương 21: Người gai
- Chương 22: Người gai 2
- Chương 23: Lộ đuôi
- Chương 24: Đến thăm
- Chương 25: Next by vận mệnh hôm nay
- Chương 26: "Đúng là đồ điên..."
- Chương 27: Pado Guild Ẩn Danh》
- Chương 28: Bán viên đá ma thuật
- Chương 29: Tomato Marke
- Chương 30: Chấn động
- Chương 31
- Chương 32: Chân bà
- Chương 33: Lee Sa-young đang cười.
- Chương 34: Nghe lén
- Chương 35: "Em muốn anh, Hyung."
- Chương 36: [Sa-young]
- Chương 37: Đài truyền hình MBB
- Chương 38: Honeybee
- Chương 39: Cháu muốn gặp Honeybee!
- Chương 40: Anh thích những người quay quảng cáo.
- Chương 41: Bảng xếp hạng mới
- Chương 42: "Là của tôi."
- Chương 43: Người như thế lại hồi sinh sau 8 năm?
- Chương 44: Sự trở lại của J: Có nên cử đội cứu hộ đến rạn nứt Biển Tây không?
- Chương 45
- Chương 46: Tìm đến
- Chương 47: Ký hợp đồng
- Chương 48
- Chương 49: "Chỉ cần nói ra chữ cái đầu, chúng tôi sẽ xử lý."
- Chương 50: Đăng ký thợ săn
- Chương 51
- Chương 52: Vào vết nứt
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Trung tâm vết nứt
- Chương 60: Bọn họ có tin không
- Chương 61
- Chương 62: Sự cố đầu vòng hoa và băng ron
- Chương 63: Sự cố hai
- Chương 64: Hội Pado và nội quy mói quán ăn
- Chương 65: Em biết rằng Cha Eui-jae-nim chính là J
- Chương 66: Thế giới sắp đến hồi kết
- Chương 67: Lee Sa-young và tôi ở mỗi thế giới
- Chương 68: Tôi có một nhiệm vụ cho anh.
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72: Cậu sẽ giữ im lặng chứ
- Chương 73: Cánh cửa đến mọi nơi
- Chương 74: Anh có sở thích tự trừng phạt bản thân à?
- Chương 75: Bắt khách ngủ dưới sàn còn tệ hơn
- Chương 76: Anh đi ăn trộm chăn gối đấy à
- Chương 77: Sao cậu nhân viên lại mặc đồ của 240
- Chương 78: Thi lấy chứng chỉ
- Chương 79: Quà tặng
- Chương 80: Đậu
- Chương 81: Khám chân
- Chương 82: Hội Seowon
- Chương 83: Trông trẻ
- Chương 84
- Chương 85: Prometheus
- Chương 86: Khi J biến mất
- Chương 87: Bỏ trốn
- Chương 88
- Chương 89: Tấm vé
- Chương 90: Cuộc hẹn hò giá hàng chục tỷ
- Chương 91: Những điều tốt đẹp từ Lee Sa-young như tràn ra.
- Chương 92: Kính ngữ
- Chương 93: ênh chat 1
- Chương 94: Tôi hơi lo sợ
- Chương 95: Đừng quá khắt khe với thuộc hạ của mình nhé!
- Chương 96: Cá cược
- Chương 97: An ủi con báo to lớn
- Chương 98: Cái ôm
- Chương 99: Bằng chứng chứng minh anh là ai
- Chương 100
- Chương 101: Vũ khí Thương cấp S
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: Tình cha con cảm động trời xanh
- Chương 105: Đấu khẩu
- Chương 106: Anh cứ khiến em phải bận tâm
- Chương 107: Làm nũng ?
- Chương 108: J là ai?
- Chương 109: Trở thành người bình thường
- Chương 110: Trở thành người bình thường
- Chương 111: Người đó không phải người xấu nhỉ
- Chương 112
- Chương 113: Một viên đá ma thuật
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Khởi đầu
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123: Huyền thoại trở về
- Chương 124: Hồi cuối (1)
- Chương 125: Hồi cuối (2)
- Chương 126: Hai công việc
- Chương 127: Đôi hỗ trợ
- Chương 128: Quá khứ (1)
- Chương 129: Cậu bé của quá khứ
- Chương 130
- Chương 131: Chúc ngủ ngon Hyung
- Chương 132: Người gai
- Chương 133: Prometheus
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136: Quá khứ
- Chương 137: Quá khứ (4)
- Chương 138: Quá khứ (5)
- Chương 139: Cậu bé của quá khứ
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142: Hiện Tại
- Chương 143: Đột nhập
- Chương 144: Anh đến rồi, Hyung
- Chương 145: ...Là em sao?
- Chương 146: Anh xin lỗi vì đã về trễ
- Chương 147: Simp
- Chương 148: Là tôi
- Chương 149: Tôi lo
- Chương 150: Chàng trai mà anh gặp sau tám năm
- Chương 151: Và cậu đã thất bại thảm hại
- Chương 152: 7 năm trước
- Chương 153: Bao nhiêu thời gian đã trôi qua
- Chương 154: Tôi có thể tìm được những người đã vào đó trước không?
- Chương 155: Vì anh ấy đã hứa
- Chương 156: Tôi sẽ vẽ một tấm bản đồ cho người lạc lối
- Chương 157: Em nghĩ anh thích em hơn em nghĩ
- Chương 158: Em muốn một mối quan hệ bình đẳng
- Chương 159: Mối quan hệ bình đẳng là gì
- Chương 160: Có lẽ em ấy đã bị kéo vào thế giới bị phá hủy đó
- Chương 161: Nơi này… yên tĩnh quá J
- Chương 162: Tôi và J thân thiết lắm
- Chương 163: Thế giới khác
- Chương 164: Tay
- Chương 165: Vậy là anh cần em
- Chương 166: Làm nũng
- Chương 167: Chủ nhân là ai
- Chương 168: Chỉ điều này là thật
- Chương 169: Đây là lần thứ ba và cũng là cuối cùng
- Chương 170: Hôn
- Chương 171: Bí Mật
- Chương 172: Là ai
- Chương 173: Cha Eui-jae đang khóc.
- Chương 174: Thợ săn
- Chương 175: Thế Giới
- Chương 176: Thế Giới
- Chương 177: Giá mà có J ở đây
- Chương 178: J đã trở lại
- Chương 179: Giờ đến lượt anh chờ em.”
- Chương 180: Tôi thực sự muốn có soju và canh giải rượu ngay bây giờ
- Chương 181: Chưa tỉnh sao?
- Chương 182: Linh hồn
- Chương 183: Để tôi
- Chương 184: Đừng làm một mình
- Chương 185: Ký ức trở lại
- Chương 186: Nụ hôn để tỉnh dậy sao
- Chương 187: Cậu đã không chờ đợi vô ích.
- Chương 188: Cô nói gì cơ!
- Chương 189: Lee Sa Young
- Chương 190: Cậu là em ấy
- Chương 191: Làm nũng
- Chương 192: Hai linh hồn
- Chương 193
- Chương 194: Anh thật sự làm vậy à
- Chương 195: Nguyên do
- Chương 196: Gã đó là ai
- Chương 197: Hyung đã lén hôn em phải không
- Chương 198: Cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ nhiều
- Chương 199: Hyung
- Chương 200: Hot topic "Hạng 1 và hạng 2 có gì với nhau vậy"
- Chương 201: Huỷ diệt hết đi!
- Chương 202: Mình sẽ xẻo con cá thu đó
- Chương 203: Công ty Thủy sản Jangmi
- Chương 204: Loại người thứ ba
- Chương 205: Honeybee
- Chương 206: Mấy con cá Thu
- Chương 207: Đỏ mặt - hôn - sờ
- Chương 208: Anh không cần phải biết
- Chương 209: Scandal tình ái
- Chương 210: Tin đồn tình ái
- Chương 211: Lại muốn làm nũng để thoát tội à
- Chương 212
- Chương 213: Bảng tin ẩn danh Hội Pado
- Chương 214: Vậy anh có ghét nó không?
- Chương 215: Khách hàng ở quán canh
- Chương 216: Thoả Thuận
- Chương 217: Bỏ nhà đi
- Chương 218: Hãy ngủ cùng nhau
- Chương 219
- Chương 220: Trò chơi gia đình
- Chương 221: Không ai biết đến J
- Chương 222: Điểm yếu là gì
- Chương 223: Giúp anh
- Chương 224: Hai cái chợ trời
- Chương 225: Thế giới đang hoà vào nhau
- Chương 226: Thông tin
- Chương 227: 'Ga-eul' và anh chàng bán Ttrokbokki
- Chương 228: Cuộc họp hội đồng
- Chương 229: Kỳ Đại Hội (1)
- Chương 230: Rắn độc giận dỗi
- Chương 231: Đại Hội (2) - J chính thức xuất hiện
- Chương 232: Rắn độc đi shopping
- Chương 233: Đại hội bắt đầu - Rắn độc bám người
- Chương 234: Quái vật ăn thịt người
- Chương 235
- Chương 236: Ký ức bị che lấp (1) - Cậu có muốn đi cùng tôi tìm J không?
- Chương 237: Ký ức bị vùi lấp (2) - Nhân viên bán thời gian
- Chương 238: Diễn xuất của nhân viên làm thêm
- Chương 239: Nhân viên làm thêm xâm nhập tà giáo
- Chương 240: Anh nhớ Lee Sa-young đến đau lòng.
- Chương 241: Hội trưởng giận sôi máu
- Chương 242: Bác sĩ và ông Song
- Chương 243: Tôi mong gặp cậu mãi J
- Chương 244: Tôi muốn báo nhân viên làm thêm bị bắt cóc rồi
- Chương 245: Rắn độc đến rừng
- Chương 246: Rắn - Bạch Liên Hoa - độc
- Chương 247: Hợp tác
- Chương 248: Tên nhãi này
- Chương 249: Giữ im lặng
- Chương 250: Cậu bé Marionette
- Chương 251: Chuyến đi
- Chương 252: Dụ dỗ
- Chương 253: Vậy sao anh lại hôn em, hyung
- Chương 254: Ý định diệt khẩu
- Chương 255: Em họ Bae Won-woo
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258: Hong Ye-seong
- Chương 259
- Chương 260: Quái vật Trắng
- Chương 261: Nắm tay
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264: Tránh ra
- Chương 265: Bộ ba
- Chương 266: Biệt đội ba người bất ổn
- Chương 267
- Chương 268: Bộ ba và kế sách mất trí
- Chương 269: Rắn Độc đòi ôm
- Chương 270: Hôn và dỗ dành
- Chương 271: Em biết mối quan hệ của hai người
- Chương 272: Anh và em ở thế giới này
- Chương 273
- Chương 274: Ngoại truyện: Lễ Trung Thu ở quán canh giải rượu
- Chương 275: 240 đã biết
- Chương 276: Cậu là người anh hay người em
- Chương 277: Dù dưới hình dạng nào anh cũng bảo vệ em.
- Chương 278: Chúng ta luôn có thể tạo ra một nơi để trở về
- Chương 279: Mọi người đã biết
- Chương 280: Bỏ trốn cùng anh đi
- Chương 281: Công chức nghèo khổ
- Chương 282: Muốn giữ anh như thế này mãi—yếu ớt, cần đến em
- Chương 283: J bị mất thị lực và không ai biết
- Chương 284: Em muốn bổ não anh ra xem thử
- Chương 285: Ngoại truyện
- Chương 286: Tâm sự cùng Honeybee
- Chương 287
- Chương 288: Cá Thu hãy giữ bí mật
- Chương 289: Hyung, có phải anh đó không
- Chương 290
- Chương 291: Tương lai chúng ta
- Chương 292: Bùng nổ
- Chương 293: Ôm anh - phát hiện
- Chương 294: Lỗi
- Chương 295
- Chương 296: Kết thúc được định sẵn
- Chương 297: Em khóc à
- Chương 298: Ga-eun và lối thoát
- Chương 299: Tặng anh đó
- Chương 300: Đây là đâu
- Chương 301: Người đó là ai
- Chương 302: Anh có hối hận không
- Chương 303: Ngày tôi thoát ra khỏi vết nứt biển tây
- Chương 304: Lee Sa-young bị cắt hợp đồng quảng cáo
- Chương 305: Sống tham lam
- Chương 306: Anh muốn gặp em
- Chương 307: Fan của J
- Chương 308: Phòng thí nghiệm Pado
- Chương 309: Anh em Cá Thu
- Chương 310: Ngoại truyện: Sinh nhật Cha Eui-jae
- Chương 311: Đồng loại
- Chương 312: Chương 312
- Chương 313: Chương 313
- Chương 314: Chương 314