Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 142
Và người nhảy xuống cứu cô ta là Vương Nhị Ngưu, với gương mặt đầy mụn rỗ vô cùng ghê tởm, hành động thừa cơ sờ n.g.ự.c và m.ô.n.g của cô ta lại càng kinh tởm.
Khương Vân Giảo rất sợ người làm cấp cứu cho mình là Vương Nhị Ngưu, nên cú đẩy này dùng toàn bộ sức lực.
Vương Tiểu Nhu không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ngồi xuống bãi cát.
May mà thím giúp kéo Khương Vân Giảo lên bờ đã tránh chỗ có nhiều đá, nên Vương Tiểu Nhu ngã xuống không bị thương, chỉ là m.ô.n.g có hơi đau một chút.
Mặt mày Vương Tiểu Nhu tức giận, cô bé phủi bụi, đứng lên, chống nạnh quát lớn: “Giỏi lắm, trí thức Khương, vừa tỉnh dậy đã đẩy tôi, đúng là kẻ vô ơn!”
Dù tên là “Nhu” (mềm mại), nhưng cô bé Vương Tiểu Nhu lại là một cô nhóc ương bướng, tính cách rất mạnh mẽ và nóng nảy.
Lý do là vì cha mẹ của cô bé mất sớm, từ nhỏ đã sống cùng ông nội, nếu tính cách không mạnh mẽ một chút thì dễ bị bắt nạt.
Một thím bên cạnh nói: “Chẳng phải là kẻ vô ơn hay sao? Tôi nhìn thấy rõ ràng, cái cô trí thức Khương này còn đạp Nhị Ngưu, người cứu cô ấy xuống sông nữa! Thật là không có lương tâm!”
Mặc dù Vương Nhị Ngưu là một tay ăn chơi lêu lổng nổi tiếng trong thôn, suốt ngày nhàn rỗi, không lo làm ăn, lại còn hay ăn cắp vặt, nhưng dù sao anh ta cũng là con cháu trong thôn, nên bà con ít nhiều cũng có chút họ hàng.
Ví dụ như người vừa lên tiếng chính là thím họ của Vương Nhị Ngưu.
Khương Vân Giảo không ngờ, vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với lời buộc tội từ Vương Tiểu Nhu và thím họ nhà họ Vương.
Mặt cô ta tái nhợt, tay che phần áo bị rơi một chiếc cúc, lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh ta là một kẻ xấu. Lúc ở dưới sông, vì quá sợ hãi nên tôi mới vô tình đạp phải đồng chí Vương Nhị Ngưu…”
Cô ta làm ra vẻ đáng thương vô cùng.
Khương Vân Giảo không muốn cho người khác biết cô ta đã bị Vương Nhị Ngưu sờ n.g.ự.c và mông, nếu không danh tiếng của cô ta sẽ tan nát.
Chuyện cô ta đã đạp Vương Nhị Ngưu trở lại sông khi anh ta vừa đưa cô ta lên bờ, cô ta cũng nhất quyết khẳng định đó là vô tình, nếu không sẽ bị coi là cố ý mưu sát.
Khương Vân Giảo chỉ có thể khóc, nước mắt rơi như mưa.
Mỹ nhân rơi lệ, không ít chàng trai nhìn thấy liền động lòng thương.
“Tiểu Nhu, thôi đi, trí thức Khương cũng đâu có cố ý.”
“Người tốt như trí thức Khương, sao có thể cố ý đạp người chứ? Chắc chắn là không cẩn thận thôi.”
Khương Vân Giảo vừa khóc vừa nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Nhiếp Vân Xuyên.
Ngược lại, cô ta lại nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều và Ngụy Như Lan đang đứng xem kịch.
Khương Vân Giảo cứng đờ người, nhưng ngay sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, cố gắng đứng dậy rồi “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vương Tiểu Nhu.
Thế là Vương Tiểu Nhu không còn cách nào tính toán chuyện cô ta vừa rồi đẩy mình.
Vương Tiểu Nhu khó chịu nói: “Đừng có diễn trò với tôi, tôi không chịu nổi đâu!”
Lúc này, Vương Nhị Ngưu cũng vừa tỉnh lại.
Thím Thôi vừa tới liền kêu khóc thảm thiết: “Con ơi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con như vừa đi qua một vòng cửa tử vậy! Vì cứu cái cô lòng dạ đen tối Khương Vân Giảo này, suýt nữa thì mất mạng rồi!”
Mặt Khương Vân Giảo tái nhợt. Cô ta biết, đối diện với thím Thôi và Vương Nhị Ngưu, những người có tiếng lươn lẹo trong thôn, lần này cô ta khó thoát được.
Quỳ gối cũng vô ích.
Khương Vân Giảo cắn răng nói: “Xin lỗi, tại tôi không cẩn thận đạp một cái nên mới khiến anh Nhị Ngưu rơi xuống nước, tôi nguyện ý bồi thường.”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận