Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị

Chương 70: Tuần trăng mật

Dịch: Anh Đào.

Ở trong nhà Thời Miểu thích để Mẫn Đình ôm cô, cho dù khoảng cách rất gần từ phòng làm việc của anh đến phòng làm việc bên cạnh của cô. Mỗi lần anh muốn ôm cô cô đều vô cùng dính lấy anh.

Bây giờ ở bên ngoài cô cảm thấy có hơi khó xử.

“Không cần ôm.” Cô vừa ăn kem vừa nói.

Ra khỏi khách sạn phía trước chính là bãi biển riêng của khách sạn, đường bờ biển xanh thẳm trải dài vô tận, cát mịn và không có nhiều người.

Mẫn Đình đưa những vật dụng mang theo bao gồm cả điện thoại cho người bên cạnh, cúi người bế bổng Thời Miểu lên.

Thời Miểu giả vờ bình tĩnh: “Anh hơn ba mươi rồi đấy.”

Mẫn Đình cười nói: “… Anh hơn ba mươi thì sao chứ?”

“Điềm tĩnh chút nào.” Sau đó múc một thìa kem đút cho anh.

Đút xong Thời Miểu hôn lên môi anh.

Mẫn Đình nhìn cô, thấp giọng nói: “Không phải vừa rồi còn bảo anh điềm tĩnh sao?”

Thời Miểu cười, không nói chuyện, lại hôn anh.

Từ bậc thang gỗ đi xuống đến tận mãi bên bãi biển toàn bộ là cát mịn và bằng phẳng, không cần phải nhìn đường.

Mẫn Đình đổi tư thế bế cô, từ bế ngang chuyển sang bế dọc, nâng người cô lên. Hai chân Thời Miểu vòng quanh eo anh.

Thời Miểu ăn hai miếng kem lại đút cho anh một miếng.

Mẫn Đình: “Em ăn đi, anh ít khi ăn đồ này.”

Đến bên mép nước Mẫn Đình thả người xuống, kéo áo T shirt bị cuốn lên ngang eo của cô xuống, che đi chỗ anh từng trồng dâu tây.

Thời Miểu dựa vào trước người anh, nằm gọn trong lòng anh ăn hết một hộp kem.

Cô muốn đi vứt vỏ hộp kem nhưng Mẫn Đình cầm lấy nó.

Lúc người đàn ông đi vứt rác xong quay lại cô đã cởi áo T shirt trên người xuống, đặt ở ghế nằm bên cạnh.

Dưới ánh nắng, làn da của cô trắng phát sáng.

Bộ đồ bơi hai mảnh trên người cô hòa vào với màu xanh thẳm của biển ở phía sau.

Ánh nắng quá chói mắt, sau khi cởi áo T shirt Thời Miểu lại đeo kính râm lên.

Mẫn Đình đứng trong làn nước cạn, giơ tay ra hiệu cô lao vào vòng tay anh.

Thời Miểu trêu anh: “Anh đỡ lấy nhé, lực của em rất mạnh đấy.”

Tháo kính râm vừa mới đeo lên xuống, vứt áo T shirt sang một bên, không quan tâm đến ánh nắng chói mắt, cô chạy lao về phía Mẫn Đình.

Khoảng cách không tính là dài, hơn nữa nửa đường còn là nước nên lực va chạm với Mẫn Đình không đủ mạnh nhưng lúc Thời Miểu đến trước mặt anh hai tay chống lên ngực anh đẩy lùi anh lại.

Mẫn Đình lùi liên tục, cười nói: “Cái này không tính.”

“Có tính.”

“Được, tính em đẩy anh xa như vậy, còn xa hơn lần em đẩy Thời Ôn Lễ.”

Thời Miểu bật cười, kiễng chân ngậm lấy môi anh.

Mẫn Đình cúi người cúi đầu xuống để cô ngậm lấy đồng thời bế bổng cả người cô lên.

Cả buổi trưa hai người bơi tổng cộng năm sáu phút, thời gian còn lại Thời Miểu đều nằm trong lòng Mẫn Đình. Cô thích dính lấy anh, trùng hợp Mẫn Đình cũng không muốn buông cô ra.

Vậy là ngoại trừ năm sáu phút đó ra thì hai người đều hôn môi.

Khoảng 2 giờ chiều khi các du khách khác ăn trưa xong sau khi nghỉ ngơi xuống bãi cát dưới lầu thư giãn thì hai người họ lại mặc đồ quay lại khách sạn.

Căn phòng có hai phòng tắm nhưng Mẫn Đình không đi sang phòng còn lại.

Vừa rồi Thời Miểu nằm ở bãi biển một lúc, sau lưng và chân đều là cát. Vào phòng tắm anh giúp cô phủi cát ở trên chân đi.

“Mẫn Đình, giúp em một chút.”

Thời Miểu quay người, tấm lưng trần mịn màng quay về phía anh.

Bộ đồ bơi hai mảnh là kiểu buộc dây, Mẫn Đình giúp cô cởi từng sợi dây mảnh màu xanh.

Phần áo trên được cởi ra, Thời Miểu vừa định xoay người tự cởi phần dưới Mẫn Đình liền tiện tay cởi luôn sợi dây dài ở bên hông của cô.

Vòi hoa sen mở, chả mấy chốc trên cửa kính xuất hiện một tầng hơi nước.

Nước ấm rửa trôi cát mịn trên chân và sau lưng Thời Miểu đồng thời cũng rửa trôi đi cát ở trên cánh tay và nhẫn của người đàn ông.

Trong tóc Thời Miểu cũng có cát, tóc ướt nhẹp. Cô giơ tay muốn ấn dầu gội đầu nhưng người đàn ông đã ấn dầu gội đầu cho vào lòng bàn tay của mình.

“Để anh.” Mẫn Đình nói.

Những ngón tay dài của anh nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô, bọt trắng phủ đầy tay anh.

Mẫn Đình không biết cách gội tóc dài, gội một lúc mới gội sạch được.

Cuối cùng cũng gội xong mái tóc dài, Thời Miểu buộc mái tóc ướt của mình thành một búi tóc trên đỉnh đầu. Bởi vì cúi người lâu nên có hơi mỏi, cô dựa vào trong lòng Mẫn Đình nghỉ ngơi.

Một tay Mẫn Đình ôm lấy vai cô, tay còn lại xoa nhẹ vào chỗ đau ở phần sau eo của cô.

Thời Miểu vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc nhìn nhau Mẫn Đình hôn lên môi cô.

Sau đó hai người cũng không tách nhau ra nữa.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch của bồn rửa, Mẫn Đình lấy một chiếc khăn tắm, gấp đôi để cô ngồi lên.

Lúc anh rời khỏi cô, chiếc khăn tắm đã bị hơi nóng làm ướt đẫm đến lớp thứ hai.

Tạm rời xa, cả hai đều cảm thấy một khoảng trống vắng trong lòng.

Quay lại phòng ngủ, Mẫn Đình đặt cô nằm xuống dưới thân, để cô dựa vào cánh tay anh.

Cuối cùng cát trên chân Thời Miểu cũng không còn nữa, dán lên chân anh.

Mẫn Đình hôn cô, lần nữa lấp đầy khoảng trống đó.

“Chiều nay em muốn đi đâu?” Giọng anh khàn khàn hỏi cô.

Thời Miểu lắc đầu: “Ở ban công ngắm biển.”

Không muốn đi đâu hết, ở cùng anh là được.

Rèm voan bị gió biển thổi, nhẹ nhàng cuộn lên.

Không gian trong phòng sáng sủa như bên ngoài, thỉnh thoảng có gió lớn rèm voan bị cuộn lên cao, ánh nắng từ khe cửa chiếu nghiêng vào.

Thời Miểu không nhắm mắt, cứ nhìn Mẫn Đình mãi.

Điện thoại của anh trên tủ đầu giường vẫn luôn phát bài “Đám cưới trong mơ” anh tự mình chơi, che lấp đi phần nào tiếng cô thỉnh thoảng làm nũng.

Mỗi lần cô không chịu nổi sức mạnh sẽ làm nũng với anh, Mẫn Đình muốn nghe thêm mấy tiếng nữa nhưng khi thấy mắt cô ươn ướt dịu dàng gọi tên anh, anh không khỏi mềm lòng. Không cầm lòng được hôn sâu cô, cho đến khi cô được hôn thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Thỉnh thoảng cô giống như chiếc kẹp nhỏ.

Sẽ kẹp anh một cái.

Hơi thở của Mẫn Đình run rẩy, ôm cô càng chặt hơn, hôn lên mắt cô thấp giọng dịu dàng cảnh cáo nhưng lại giống như dỗ cô hơn: “Không được phép làm vậy.”

Thời Miểu cười, cũng ôm anh chặt hơn.

“Đám cưới trong mơ” lặp đi lặp lại vô số lần, từ sau buổi trưa đến chiều tối.

Tắm xong Thời Miểu thay váy hai dây.

Mẫn Đình nhìn váy trên người cô, là một trong số những món quà anh tặng hôm sinh nhật cô.

Ăn uống đơn giản xong Thời Miểu lại tiện tay mua hai cốc cà phê đá.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người nắm tay nhau dọc theo đường bờ biển đi dạo.

“Anh đã từng nghĩ đến việc có mấy bé con chưa?” Thời Miểu nhâm nhi cà phê hỏi người đàn ông bên cạnh.

Mẫn Đình: “Anh sao cũng được, một cũng được, hai anh cũng có thể chăm.” Anh nói, “Xem em có thời gian sinh mấy bé.”

“…..”

Thời Miểu bật cười.

Uống mấy ngụm cà phê, nghĩ đến câu nói đó của anh vẫn muốn cười.

Lần này đến Hải Thành Mẫn Đình mang cả hai cuốn sách thai giáo của em rể qua, có thể là do anh có đủ kiên nhẫn nên lúc đọc những cuốn sách thai giáo này anh không cảm thấy khô khan nhàm chán.

Thời Miểu: “Đợi có con rồi anh tự chăm sao?”

“Ừ. Bình thường em bận, bốn năm ngày phải trực ca đêm hai mươi tư tiếng, nếu anh không chăm bé con chỉ có thể vứt cho dì.” Mẫn Đình nói đến Hy Hy và mình, lúc hai người còn nhỏ thời gian dài nhất khoảng ba tháng không gặp bố mẹ, trong quá trình trưởng thành của bọn họ gần như bố mẹ đều vắng mặt.

Khi đó điều anh và em gái mong chờ nhất là bố mẹ đột nhiên có thể quay về.

Vậy nên sợi đậu phụ khô trộn bố làm mặc dù không ngon cũng trở thành món ăn anh thích nhất.

Đợi anh có con của mình rồi, cho dù là con trai hay con gái anh đều sẽ ở bên cạnh cùng con trưởng thành.

Nhìn vào ráng chiều ngập trời, Thời Miểu lần đầu tiên nghĩ về rất lâu sau này: “Không biết tính cách bé con giống anh hay giống em, cũng không biết có dễ chăm không nữa.”

Mẫn Đình nhắc đến con gái Chu Túc Tấn: “Bây giờ hơn một tuổi một chút, bởi vì đi ngủ sớm mà hôm sau thường xuyên hơn 5 giờ thức giấc. Sau khi thức dậy không muốn nằm trên giường ngủ, Chu Túc Tấn phải bế ra ngoài, ở nhà là khóc.”

Bé con có khó chăm như nào có lẽ cũng sẽ không khó chăm bằng con gái Chu Túc Tấn.

Trong lúc nói chuyện chả mấy chốc đã đi bộ hai kilomet. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dọc theo con đường cũ hai người quay lại.

Màn đêm buông xuống, Mẫn Đình lái xe đưa cô đến chợ đêm phố cổ tìm đồ ăn.

Đã lâu rồi Thời Miểu không đi qua con phố náo nhiệt sầm uất như này, đồ ăn địa phương quá nhiều. Mỗi khi đi qua một gian hàng lại muốn mua thử một phần, mua quá nhiều suýt chút nữa không mang nổi.

Mẫn Đình đi dạo cùng cô từ đầu đến cuối con phố.

Thời Miểu đứng ở bên cạnh đường, ăn đồ ăn vặt mà chính mình cũng không biết tên là gì. Nhớ lại lần đầu tiên đi xem phòng tân hôn, thấy phòng ngủ trang nhã, lịch sự và sạch sẽ như vậy cảm giác anh và cô là người của hai thế giới.

Mãi đến giây phút này cho dù anh đứng cạnh cô trên con phố cổ đông đúc nhưng trên người anh vẫn tỏa ra cảm giác thoát tục.

Mẫn Đình đưa ly trà mua đến bên miệng cô, ra hiệu cô uống rồi ăn tiếp.

Thời Miểu uống một ly trà hoa quả, ăn không ít đồ ăn vặt, phần còn lại anh giúp cô chia ra ăn.

Cô nắm lấy cổ tay anh, đi về phía bãi đỗ xe, “Đoán là tối nay sẽ không ngủ ngay được.”

Mẫn Đình nói: “Sau khi đến khách sạn anh lại đi bộ cùng em, đi bộ khoảng nửa tiếng có thể tiêu rồi.”

Bãi biển ban đêm còn nhiều người hơn cả ban ngày.

Náo nhiệt mát mẻ, bầu trời đêm đầy sao.

Hai người lại đi lại lần nữa con đường đi qua lúc chiều tối.

“Gần đây ngày nào chủ nhiệm cũng không vui, bởi vì động tác nhảy của thầy ấy đều chậm hơn người khác nửa nhịp.”

“Vậy em bảo thầy nhảy trước người khác nửa nhịp.”

Thời Miểu bật cười: “Hình như có chút hợp lý.”

Mẫn Đình nghiêng mặt hỏi cô: “Hôm đó em trả điều ước của điều ước gì vậy?”

Chủ đề xa như vậy nhảy từ Hải Thành đến Bắc Thành, suýt chút nữa Thời Miểu không theo kịp.

Cô nhìn anh: “Em còn tưởng anh không hỏi nữa.”

Mẫn Đình nói: “Em viết ở tấm thiệp chúc mừng sinh nhật anh, vừa rồi đột nhiên nhớ ra nên anh hỏi.”

Thời Miểu nói lại ước nguyện ngày hôm đó cho anh nghe, không sót một chữ nào.

Hy vọng mình và Mẫn Đình có thể sống rất hạnh phúc.

Mẫn Đình chưa bao giờ nghĩ anh đã xuất hiện sớm như vậy trong điều ước của cô.

Năm ngày ở Hải Thành, sáng sớm Thời Miểu đi dạo bên bờ biển cùng Mẫn Đình, ăn sáng xong Mẫn Đình cùng cô ở bên bờ biển đọc sách hai tiếng. Từ trưa đến chiều tối hai người không ra khỏi khách sạn.

Lúc hoàng hôn buông xuống bọn họ mua hai ly cà phê bước đi trên mặt nước biển còn sót lại ánh sáng dịu nhẹ, chậm rãi đi dọc theo mép biển.

Bóng lưng của Mẫn Đình chạy ngược ánh bình minh trên bờ biển, bóng dáng anh ngồi cùng cô trên bãi biển đọc sách, góc nghiêng đi dạo cùng cô trong ánh hoàng hôn và đèn trên ánh thuyền chài thường xuyên xuất hiện trong vòng bạn bè của cô.

Bài nào Thương Uẩn cũng thả tim, để lại bình luận: Tân hôn vui vẻ.

Hôm nay anh ta có xã giao, đến tứ hợp viện trước, người đang ở trong phòng trà của Lâu Duy Tích.

Lâu Duy Tích không chịu nổi anh ta nữa: “Từ ngữ nghèo nàn như thế cậu có thể không bình luận.”

Thương Uẩn: “Anh không hiểu.”

Lâu Duy Tích bắt đầu đếm tiền xu, lười tranh cãi với anh ta.

Trong ống đựng tiền còn không nhiều đồng xu, Lâu Duy Tích đếm được ba mươi đồng rồi đẩy cho Thương Uẩn, trong ống còn thừa bốn đồng, anh ta đổ hết ra, “Bốn đồng này tặng cậu, không phải cậu muốn cô độc đến già sao. Ước một điều đi, nói không chừng linh đấy.”

Thương Uẩn không lấy bốn đồng xu đó, nói: “Không chiếm lợi.”

Lâu Duy Tích cười: “Cậu không muốn chiếm lợi hay là không muốn cô độc đến già?”

Thương Uẩn đáp lại: “Anh nhập viện còn phải chọn phòng bệnh bình thường nhiều người, anh nói xem ai muốn sống cô độc cả đời?”

Anh ta bốc ba mươi đồng xu ở trên bàn đi ra ngoài sân.

Tối đó nhờ trưởng kíp đổi giúp ba mươi đồng xe, tối nay cũng ba mươi đồng.

“Cạch – cạch – cạch –”

Đồng xu trả điều ước rơi vào hồ ước nguyện.

Sợ hôn nhân của Mẫn Đình gặp trắc trở, một đồng xu thì sợ không giúp được cho hôn nhân của cậu ta vậy là đổi hai đồng một lần. Lần này ném xuống sáu mươi đồng xu.

Đáy hồ ước nguyện mỗi năm sẽ dọn một lần, chỗ tiền ném vào sau khi nhặt lên Lâu Duy Tích dùng toàn bộ để mua các loại quả hạch và hạt dưa.

“Lại ước gì đấy?” Lâu Duy Tích hỏi Thương Uẩn vừa từ trong sân quay lại.

Thương Uẩn: “Không ước, trả điều ước.”

Xem những bức ảnh Thời Miểu đăng trong vòng bạn bè, Mẫn Đình sẽ không bị vứt bỏ nữa, vậy nên điều ước của anh ta coi như đã thành thật.

“Hôm nay Thời Ôn Lễ hoàn tất thủ tục sang tên, tân gia quyết định vào hai mươi chín Tết, hôm đó anh đi không?”

Lâu Duy Tích: “Đi.”

Anh ta nhấp một ngụm trà: “Nếu như tôi không đi trình độ của cậu ở đáy.”

Thương Uẩn cười haha: “… Còn có Mẫn Đình, sao tôi lại ở đáy chứ.”

Điện thoại rung, anh ta nhìn một cái, là thư ký nhắc anh ta nên đến phòng bao.

“Tôi qua đó đây, mọi người đến tương đối rồi.”

Phòng bao nằm ở phía bên kia của áo sen, Thương Uẩn đi qua chiếc cầu nhỏ, gửi tin nhắn cho Mẫn Đình: Sống cho tốt vào, cố gắng xứng đáng với một trăm hai mươi đồng đó của tôi.

Mẫn Đình không trả lời mà gửi tin nhắn hỏi em rể: Cậu lại cược với Thương Uẩn à?

Phó Ngôn Châu mù mịt: “…..”

Không thèm để ý.

Điện thoại của Mẫn Đình lại rung, tiếng không nhỏ, người đang nằm sấp trong lòng anh ngủ hơi cử động. Anh đặt cằm lên trán cô, vỗ về cô một lúc, đợi người trong lòng yên tĩnh lại anh mới mở điện thoại ra.

Thời Ôn Lễ: Cậu và Miểu Miểu ngày mai mấy giờ hạ cánh? Chuẩn bị sẵn đồ ăn tối cho hai đứa.

Mẫn Đình: Không cần, khoảng 11 giờ tối mới có thể đến khu trung tâm thành phố, anh nghỉ ngơi sớm đi, em và Miểu Miểu về nhà ăn tạm gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận