Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị
Chương 68: Nghe thấy anh yêu em
Chắc chắn muốn thử, nếu không cô cũng sẽ không đề xuất.
Còn về cảm giác trải nghiệm, cô đã và đang hưởng thụ.
Đương nhiên vẫn muốn trải nghiệm cảm giác yêu vô cùng mãnh liệt của anh.
Thời Miểu đặt hai tay lên vai anh, nhẹ hôn lên má anh, sau đó nghiêng mặt áp vào má anh để hơi ấm cơ thể người đàn ông xua tan đi cảm giác lạnh lẽo trên mặt mình.
“Hạ Ngôn nói anh là người khó theo đuổi nhất trong những người ở vòng tròn của bọn anh, yêu cầu của anh lại không được yêu anh. Sau này em không nghĩ đến việc thế nào với anh nữa.”
Mẫn Đình hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ đã nghĩ rồi.”
Mẫn Đình bất giác thở phào nhẹ nhõm, anh ngẩng đầu, gần như chạm vào môi cô nói: “Khó theo đuổi hay dễ theo đuổi em không cần quan tâm, không cần em phải làm gì hết, đón nhận tình yêu của anh là được.” Anh sẽ chủ động, vậy nên không tồn tại việc anh dễ theo đuổi hay khó theo đuổi.
Thời Miểu hôn lên môi anh, thử cạy ra.
Trong lúc hôn nhau Mẫn Đình tháo nhẫn cưới trên ngón áp út của mình xuống, nhét vào tay cô: “Hôm đám cưới em không đeo nhẫn cưới giúp anh, bù đắp lại cho anh đi.”
Hôm đó không đọc lời thề kết hôn, nên nghi thức trao nhau lời tỏ tình và nhẫn đương nhiên cũng bị lược bỏ.
Thời Miểu muốn quay mặt đeo nhẫn giúp anh, Mẫn Đình ngậm môi cô không buông.
Không còn cách nào, cô men theo cánh tay anh sờ xuống, lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, nắm lấy bàn tay với các xương khớp rõ ràng của anh.
Trong nụ hôn sâu, cô đeo nhẫn cưới vào ngón áp út mạnh mẽ lại thon dài của anh.
Mẫn Đình nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen.
Tại hội trường diễn đàn buổi chiều anh nhìn nhẫn cưới của mình vô số lần.
Hội nghị vẫn chưa bắt đầu nên người bên cạnh tụ thành nhóm nói chuyện rôm rả, chỉ có anh không tham gia, thỉnh thoảng đáp lại lời chào của người khác.
Bên cạnh có người ngồi xuống, biết là ai nên Mẫn Đình không quay mặt lại.
Phó Ngôn Châu nhìn anh vợ bên cạnh, suy nghĩ xem nên mở miệng như nào.
Vừa rồi bên ngoài hội trường anh ta gặp Diệp Tây Tồn, hai người nói chuyện mấy câu.
Diệp Tây Tồn nói mình và Thiệu Tư Văn đã thương lượng với nhau, nếu như sau nửa năm cảm thấy sống chung có thể sẽ quyết định ở bên nhau.
Cái gọi là ở bên nhau trong miệng anh ấy có lẽ chính là sau khi thỏa thuận hôn nhân kết thúc, sẽ giống như những cặp vợ chồng bình thường xây dựng hôn nhân.
Nhìn ra được Diệp Tây Tồn đang cố gắng buông bỏ.
Tôi thích cô ấy sắp mười năm rồi, có thể cần chút thời gian.
Diệp Tây Tồn nói với anh ta, đã thẳng thắn mọi chuyện với Thiệu Tư Văn rồi.
Tình cảm bao nhiêu năm như vậy lúc quyết định phải buông bỏ mới phát hiện khó như nào.
Thiệu Tư Văn nói không cần phải lập tức buông bỏ, cũng không cần phải lập tức quên sạch, ngày nào anh bước ra được rồi lúc ngoảnh đầu lại anh sẽ phát hiện ra rằng cô ấy chỉ là một phần trong quá khứ của anh.
……
Phó Ngôn Châu mở nắp chai nước uống hai ngụm, ngẩng lên nghiêng người nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Bọn họ tạm thời không l y hôn, định thử xem sao.”
Mẫn Đình: “Ly hay không ly không liên quan gì đến tôi, tôi và Thời Miểu sống tốt cuộc sống của mình.” Anh nhìn em rể một cái, “Cậu cũng quan tâm đến cuộc sống của mình đi, cậu ly hay không ly lại liên quan đến tôi đấy.”
Phó Ngôn Châu: “…..”
Anh ta đổi chủ đề, “Nghe Hy Hy nói anh ăn tận ba bữa cơm sinh nhật.”
Mẫn Đình: “Ừ, Thời Miểu lại nấu mì.”
Thái độ rõ ràng đã tốt hơn.
Trong lòng Phó Ngôn Châu hiểu rõ bây giờ chỉ có thể nói những lời mà ông anh vợ này thích nghe.
Còn về Diệp Tây Tồn và Thiệu Tư Văn, đặc biệt là Diệp Tây Tồn ngoại trừ công việc ra tốt nhất đừng nhắc đến chữ nào nữa.
“Những sách thai giáo trong nhà cậu không dùng đến sắp lại đi, hôm nào tôi qua lấy.”
“… Anh nói gì cơ?”
Phó Ngôn Châu ngạc nhiên nhìn anh.
Mẫn Đình giải thích: “Sớm muộn gì cũng dùng đến, lúc không có việc gì tôi mang theo đọc.”
Phó Ngôn Châu: “Còn tưởng anh làm bố rồi.”
Mẫn Đình vừa định nói chuyện đột nhiên không kìm được ho nhẹ một tiếng.
Tay vốn dĩ đang chống dưới cằm, anh đưa tay lên che miệng lại.
Định nói chuyện với Phó Ngôn Châu xong không tiếp tục nữa.
Tay trái tìm chiếc cúc trên áo vest màu đen, dùng một tay cài lại.
Cả hội trường người khác đều chê nóng cởi cúc áo vest ra, Phó Ngôn Châu ngồi bên cạnh thậm chí còn cởi cả áo vest vắt lên tay vịn ghế. Vậy mà chỉ có anh là ngược lại, cảm thấy lạnh.
Mẫn Đình lấy chai nước lọc ở trên bàn mở ra uống liên tiếp hai ngụm, cổ họng tạm thời không khó chịu nữa.
Tối đó ở trong sân tứ hợp viện quá lâu, có hơi lạnh, sau khi uống mấy cốc trà nóng cảm thấy đỡ hơn, không còn khó chịu nữa. Việc luyện tập cũng không dừng lại, sáng nay ngoại trừ chạy dài mười kilomet anh còn bơi thêm nửa tiếng nữa.
Bởi vì cưỡng chế bản thân quên đi những chuyện của Diệp Tây Tồn vậy nên bơi thêm nửa tiếng.
Tiệc rượu buổi tối, toàn bộ quá trình Mẫn Đình chỉ uống nước lọc.
Thương Uẩn cầm hai ly rượu vang qua, đưa cho anh một ly, chỉ nhấp một chút: “Không ảnh hưởng cậu chuẩn bị có em bé.”
Mẫn Đình không nhận, nói: “Bị cảm rồi.”
Thương Uẩn lập tức lùi về sau hai bước, vô thức nhận ra động tác có hơi quá lại tiến về phía trước nửa bước.
Anh ta đổ hai ly thành một ly, bỏ ly trống vào trong khay của nhân viên phục vụ.
Trong lòng thầm nghĩ, chiều hôm đó âm sáu bảy độ cậu đứng trong sân lâu như vậy cậu không bị cảm thì ai bị cảm, nhưng anh ta vẫn giả vờ không biết chuyện của Diệp Tây Tồn nói: “Dự án robot y tế của Công nghệ Thịnh Thời, ý của Thịnh Kiến Tề chính là hợp tác với đoàn đội ngoại tim mạch, nhắm mắt làm liều chắc chắn không được.”
Thương Uẩn nhấp ngụm rượu vang: “Cậu ta muốn tìm đoàn đội của Cố Xương Thân, bảo cậu giới thiệu giúp.”
Mẫn Đình nhìn anh ta: “Sợ là ý của Diệp Thước.”
Thương Uẩn: “Cái này tôi thật sự không biết. Còn về chuyện Diệp Thước sẵn sàng gia nhập dự án, Thịnh Kiến Tề cho điều kiện gì tôi không hỏi.” Anh ta khách quan nói, “Tìm đoàn đội ngoại tim mạch hợp tác đầu tiên chắc chắn phải là đoàn đội của Cố Xương Thân, đổi lại tôi là Thịnh Kiến Tề tôi cũng sẽ chọn như vậy.”
Mẫn Đình: “Ngoại trừ đoàn đội của Cố Xương Thân còn có thể đi tìm đoàn đội của bố vợ tôi Thời Kiến Khâm.”
Thương Uẩn: “… Vậy Diệp Thước chắc chắn không đồng ý.”
“Vậy nên, sao cậu ta lại cảm thấy Thời Miểu sẽ đồng ý?” Mẫn Đình uống mấy ngụm nước nóng, “Sau này phàm là chuyện có liên quan đến nhà Diệp Hoài Chi tôi sẽ không để Thời Miểu dính vào nữa.”
Anh nhân cơ hội này nói với Thương Uẩn: “Chuyện của Diệp Tây Tồn và Thời Miểu tôi biết từ lâu rồi, cậu không cần vất vả giấu tôi nữa.”
Nói xong anh cầm cốc nước cụng ly với ly rượu của đối phương, “Cảm ơn.”
Uống hết nước ở trong cốc, rời trước khỏi tiệc rượu.
–
Chiều nay Thời Miểu đến tiệm ảnh rửa một sốc bức ảnh, mua hai khung ảnh giống nhau. Cô rửa bức ảnh chụp chung ở tường hoa của cô và Mẫn Đình thành hai tấm, đóng khung rồi để ở bàn làm việc của mỗi người một cái.
Vừa mới để xong Khương Dương gửi tin nhắn cho cô: Đơn xin vào quỹ tự nhiên quốc gia tôi gửi đến hòm thư của cô rồi.
Thời Miểu: Muộn chút tôi trả lời anh.
Khương Dương: Không cần vội.
Thời Miểu làm việc không thích trì hoãn, ngay lập tức cầm máy tính đến phòng khách.
Mẫn Đình về đến nhà người ngồi trên sô pha đang ôm máy tính hai tay gõ chữ, đeo gọng kính mỏng màu bạc. Chiếc áo cardigan cổ điển sáng màu buông thõng bên người cô, bên trong là chiếc váy len màu xám.
Quấn quanh cổ là chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt anh mua cho cô, mái tóc dài bị đè dưới khăn.
Lúc cô đọc sách hoặc là nhìn máy tính lâu sẽ đeo kính.
Mẫn Đình đi vào phòng bếp rửa tay trước mới đi ra phòng khách.
Thời Miểu nghe thấy tiếng quay đầu lại: “Anh về sớm vậy?”
Nhìn anh một cái, tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Mẫn Đình: “Tiệc rượu không có việc gì nên anh về trước.”
Anh nói chuyện sẽ có âm mũi nhưng không tính là nặng.
Thời Miểu dùng một tay gõ chữ, đưa tay phải cho anh.
Mẫn Đình tưởng cô muốn nắm tay anh, vậy là đưa tay cho cô nắm.
Thời Miểu nắm lấy, sau đó để anh ngồi bên cạnh cô.
Mẫn Đình thuận theo ngồi xuống, hỏi cô có phải đang viết luận án không.
“Không phải, em xem giúp Khương Dương đơn xin vào quỹ tự nhiên quốc gia.” Sau khi xem xong cô liệt kê ra mấy vấn đề, có lẽ sẽ giúp Khương Dương làm rõ dòng suy nghĩ hơn.
Nói rồi Thời Miểu buông tay anh ra, giơ tay sờ vào sau gáy anh.
“Anh sốt rồi.”
Mẫn Đình ngạc nhiên, còn tưởng cô sẽ không phát hiện.
Anh nói: “Không sao đâu, có thể là hôm đó ở tứ hợp viện bị lạnh.”
Thời Miểu lưu tài liệu, đặt máy tính sang bên cạnh, đứng dậy đi vào phòng làm việc của mình lấy hộp thuốc.
Hộp thuốc của cô không có nhiều thuốc, chủ yếu là bộ sơ cứu, nhiệt kế và một chiếc ống nghe.
“Anh kẹp nhiệt độ đi.”
Thời Miểu lại hỏi triệu chứng của anh, đến phòng bếp rót cho anh một cốc nước nóng mang qua: “Hai ngày này anh phải uống nhiều nước, uống xong em lại rót cho anh.”
Mẫn Đình vẫn chưa được người khác chăm sóc như này, nhận lấy.
“Em làm việc đi, chỉ là cảm bình thường thôi, không sao hết.”
Thời Miểu tốn hai phút xem lại tài liệu từ đầu đến cuối một lần nữa rồi gửi cho Khương Dương.
Đo nhiệt độ xong, 38.1°.
Thời Miểu: “Vẫn ổn, uống nhiều nước.”
Mẫn Đình nhìn ống nghe ở trong hộp thuốc của cô: “Bình thường em bị cảm cũng tự nghe sao?”
Thời Miểu cất nhiệt kế, nói: “Chưa bao giờ dùng. Em bị cảm giống như cuộc sống của em vậy, rất thô ráp, không quan tâm. Nên làm gì thì làm đó, cần trực ca đêm vẫn trực ca đêm.”
Vừa rồi anh ho mấy tiếng, cô lấy ống nghe ra, “Để em nghe cho anh một chút. Bị cảm bình thường chủ yếu là do virus cảm lạnh thông thường gây ra, virus này có đôi khi cũng có thể gây nhiễm trùng đường hô hấp dưới.”
Mẫn Đình cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu.”
Thời Miểu cười nói: “Em nghe nhịp tim của anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi miếng màng dán trên ống nghe chạm vào áo sơ mi trên ngực anh, Mẫn Đình vô thức nín thở một chút.
Thấy cô di chuyển màng dán anh hỏi: “Nghe thấy gì vậy?”
Thời Miểu tháo tai nghe ra, trêu anh: “Nghe thấy anh yêu em.”
Giây phút này Mẫn Đình muốn hôn cô nhưng lại nhớ ra mình bị cảm sợ lây cho cô.
Thời Miểu kéo chiếc khăn choàng cashmere của mình trên tay vịn, đắp lên người anh.
Cô cất ống nghe vào trong hộp thuốc, nhịp tim đầu tiên nghe sau khi mua ống nghe về chính là nhịp tim của anh.
“Trên tiệc rượu anh vẫn chưa ăn gì đúng không? Em đi nấu cơm bệnh nhân cho anh.”
Mẫn Đình nắm lấy tay cô: “Không cần, em giúp Khương Dương xem tài liệu đi, anh tự đi nấu hoành thánh.” Lại hỏi, “Em thì sao? Đã ăn cơm tối chưa? Anh nấu thêm một bát.”
Thời Miểu trả lời anh trước: “Tài liệu em đã xem xong rồi, góp ý em cũng gửi cho anh ta rồi.”
Cô đóng hộp thuốc lại, “Trước đây bà nội em chỉ cần bị cảm sinh bệnh ông nội em không cho bà làm gì hết còn đặc biệt nấu cơm bệnh nhân cho bà, em và anh trai em mỗi người chia nhau nửa bát.”
Thật ra cơm bệnh nhân là những món ăn thanh đạm, cô ăn rất ngon miệng.
“Anh ở đây nghỉ ngơi đi, em đi nấu cơm cho anh.”
Thời Miểu tháo khăn choàng ra, vừa đi về phòng bếp vừa cuộn tóc dài thành búi tóc.
Mẫn Đình cầm chặt cốc thủy tinh bằng hai tay, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi truyền đến lòng bàn tay.
Chả mấy chốc Thời Miểu đã từ trong phòng bếp đi ra, mang cho anh vitamin C: “Anh uống hai viên cho đỡ đi. Đúng rồi hai ngày nay anh cũng dừng tập luyện đi, đợi cơ thể hồi phục tốt lại chạy bộ.”
Mẫn Đình bỏ vitamin C vào trong miếng, gật đầu đồng ý: “Được.”
Trước khi kết hôn mỗi năm cũng thỉnh thoảng sẽ bị sốt, cảm lạnh, quên mất ứng phó thế nào rồi.
Điện thoại rung, Thương Uẩn gọi điện thoại hỏi anh đâu.
“Ở nhà.”
“… Còn tưởng cậu ra ngoài gọi điện thoại, đợi cậu nửa ngày.” Thương Uẩn còn đợi hỏi xem nhà của Thời Ôn Lễ thế nào rồi, quyết định hay chưa, đại khái khi nào tân gia.
“Không phải nói hôm nay đi xem nhà sao?”
“Xem rồi, vẫn chưa quyết định.” Bị cảm không thoải mái, Mẫn Đình uống nước nóng, lười tranh cãi.
Cách điện thoại mà Thương Uẩn cũng nghe được giọng của anh nặng hơn, quan tâm hỏi: “Nghiêm trọng vậy sao? Có cần đi thăm không?”
Mẫn Đình: “Không sao, Thời Miểu xem cho tôi rồi.”
Mặc dù chỉ là một câu miêu tả không thể nào bình thường hơn nhưng Thương Uẩn lại nghe ra được chút khoe khoang trong đó. Bây giờ người anh ta ngưỡng mộ nhất chính là Mẫn Đình, có anh vợ tốt như vậy lại còn có vợ là bác sĩ.
Tối qua về nhà mẹ hỏi anh ta xem mắt thế nào rồi, anh ta trả lời theo câu trả lời bàn bạc với Hạ Ngôn, nói tiếp tục xem.
Mẹ nói hay là con cũng mua phòng tân hôn ở khu này đi, học theo Thời Miểu và Mẫn Đình, xem người ta sống như nào, công việc của con có bận bằng Mẫn Đình không?
Trước đây lời đánh giá của tất cả trưởng bối về Mẫn Đình chính là, con học ai không học lại học theo Mẫn Đình không nghe lời người nhà, bây giờ chỉ sau một đêm danh tiếng đã hoàn toàn thay đổi.
Cúp điện thoại Mẫn Đình uống hết cốc nước nóng.
Mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc khăn cashmere trước ngực, giống như hơi thở trên người cô.
Anh chống trán, dựa vào sô pha không biết ngủ từ lúc nào.
Thời Miểu nấu xong cơm gọi anh vào phòng ăn.
“Mẫn Đình?”
Gọi một tiếng không có ai đáp, phát hiện anh dựa vào sô pha ngủ.
Cô bê đồ ăn đến bàn ăn, đi qua gọi anh.
Đầu tiên cô thử sờ trán anh, lại tiếp tục sờ sau gáy, nhiệt độ nóng giống lúc nãy.
Mẫn Đình tỉnh, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao.”
“Em nấu xong cơm rồi.”
Mẫn Đình gấp gọn chăn cashmere ở trên người lại, đặt lên tay vịn.
Trên bàn ăn, mì trứng rau xanh vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Còn có hai món ăn kèm là củ từ xào đậu Hà Lan và bông cải xanh trộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận