Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị

Chương 65: Buổi tối tiếp tục chúc mừng cho anh

Dịch: Anh Đào.

Mấy người ở phòng trà của Lâu Duy Tích ăn hết hạt dưa, hoa quả cũng ăn gần hết. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ lưới, trải lên nửa bàn trà. Thời Miểu nói tối nay còn phải chúc mừng sinh nhật cho Mẫn Đình nên cáo từ rời đi trước.

Mẫn Đình uống hai tách trà nóng, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Ra khỏi tứ hợp viện anh hỏi: “Buổi trưa không phải chúc mừng rồi sao?”

Thời Miểu cười nói: “Đến chỗ anh em ăn thêm một bữa nữa.”

Con đường đến khu nhà thuê chú Trần không thể nào quen thuộc hơn, xe rời khỏi con hẻm rẽ phải tiến về phía trước.

Sau khi bọn họ đi không lâu Diệp Tây Tồn cũng cáo từ, ngồi lên xe anh ấy dặn tài xế lái về chỗ mình ở, không về bên chỗ của bố mẹ.

Nhấn vào nhóm chat gia đình, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở ngày Diệp Thước về nước.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng anh ấy @bố: Sau này ngoại trừ những buổi tiệc của gia tộc, con sẽ không tham gia những buổi tiệc gia đình của nhà chúng ta hay bất cứ buổi tiệc sinh nhật nào nữa, bao gồm cả bữa cơm tất niên hay bữa cơm đoàn viên trung thu.

Diệp Hoài Chi: Tây Tồn, con có biết mình đang nói gì không?

Diệp Tang Dư: Anh, anh làm gì đấy!

Diệp Tây Tồn lười tranh cãi với bố mình, @em gái: Ngừng bịa đặt Thời Miểu có suy nghĩ với anh, ăn trong bát nhớ trong nồi, cũng ngừng bịa đặt anh vì Thời Miểu mới muốn l y hôn. Em có thể không thích cô ấy nhưng đừng có bịa đặt.

Nói rõ mọi chuyện với em nhưng em không thèm nghe một câu nào!

Diệp Tang Dư nhìn anh trai dùng chữ bịa đặt, nước mắt bất ngờ trào ra không báo trước.

Diệp Tây Tồn: Vì để không mang đến những phiền phức và quấy rối không cần thiết cho Thời Miểu và Mẫn Đình, anh đã xóa Thời Miểu.

Anh ấy @em gái: Có một điều em nói sai rồi, anh l y hôn không phải em chỉ chiếm một phần nguyên nhân mà là chiếm 100%!

Diệp Tang Dư gửi voice chat, hét lên: Anh dựa vào cái gì mà đổ toàn bộ lên người em!

Rất lâu rồi Thiệu Tư Văn không nói chuyện ở trong nhóm chat, xem đoạn tin nhắn của Diệp Tây Tồn cuối cùng cô ấy cũng biết người ở trong lòng anh là ai.

Chỉ là không ngờ ở nơi cô ấy không biết bọn họ đã làm ầm thành mức này.

Thiệu Tư Văn @Diệp Tang Dư: Quả thật mọi chuyện là tại cô, bởi vì tôi không muốn chín bỏ làm mười. Nguyên nhân tôi không muốn chín bỏ làm mười là bởi vì cô. Ngày cưới của tôi, từ lúc bắt đầu dâng trà, toàn bộ quá trình cô đều tỏ thái độ. Lúc chụp ảnh cả nhà mặt cô cũng hằm hằm, trên tiệc cưới mặt cô có thể vắt được ra nước, suýt chút nữa làm ầm lên với anh trai cô, còn đặc biệt sắp xếp Diệp Thước đi dỗ cô, cô có nể mặt tôi chút nào không! Có ấm ức như nào cũng không thể đợi sau tiệc cưới rồi nói, bắt buộc phải tỏ thái độ với tất cả họ hàng trên tiệc cưới của tôi sao! Sau này sống chung chẳng qua là bởi vì tôi miễn cưỡng nhịn cho qua, bởi vì anh trai cô đối xử với ông nội tôi quá tốt.

Thiệu Tư Văn: Mặc dù tôi và anh trai cô là liên hôn vì lợi ích, trước khi kết hôn chúng tôi đã ký sẵn thỏa thuận, độc lập tài chính, không can thiệp lẫn nhau. Nhưng tôi cũng lựa chọn rất kỹ, chọn liên hôn với một người có nhân phẩm tốt, với mong muốn nếu như ở chung với nhau tốt có thể tiếp tục như vậy. Bởi vì cô mà tôi lựa chọn từ bỏ suy nghĩ này!

Thiệu Tư Văn @Diệp Hoài Chi: Bố, bố cứ tiếp tục chiều đi!

Nói xong Thiệu Tư Văn rời khỏi nhóm chat gia đình.

Gần như cùng lúc Diệp Tây Tồn cũng rời khỏi nhóm chat.

Lông mày Diệp Hoài Chi giật liên hồi, ông dùng sức ấn xuống.

Hôm nay Triệu Mạch Nhân bận rộn cả một ngày ở trong phòng làm việc, lúc ăn cơm mới đến phòng ăn, vẫn không để ý đến ông.

Ông lại xem nhóm chat gia đình, sau khi Tây Tồn rời nhóm Triệu Mạch Nhân cũng rời nhóm.

Diệp Thước gửi tin nhắn riêng cho ông: Bố, trong nhóm chỉ còn lại ba người chúng ta, bố giải tán nhóm đi.

Trên lầu, nước mắt Diệp Tang Dư không ngừng rơi, sọt rác toàn là khăn giấy.

Anh trai chỉ để lại mấy câu cô ta bịa đặt, rời thẳng nhóm. Thiệu Tư Văn thậm chí cũng không nể mặt bố, nói cô ta không ra gì.

Rõ ràng Thời Miểu từng thích anh trai, nhưng cô ta lại bị anh trai gắn cho cái mác “bịa đặt”.

Sau này hễ cô ta lấy lý do Thời Miểu thích anh trai để ghét Thời Miểu mọi người trong nhà sẽ cảm thấy cô ta bịa đặt, bôi nhọ Thời Miểu.

Cho đến bây giờ Thời Miểu không để lại bất cứ lời nào nói thích anh trai.

Mà anh trai càng rõ ràng, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận thích Thời Miểu.

Mối tình yêu thầm của anh trai và Thời Miểu hoang đường như vậy vậy mà đặt dấu chấm hết vì toàn bộ là bịa đặt.

Mà cô ta chính là kẻ khởi xướng những lời bịa đặt đó.

Bây giờ anh trai rời nhóm, Thiệu Tư Văn cũng rời nhóm, bữa cơm tất niên không về nhà ăn nữa. Ông bà nội thậm chí đến cả bố cũng quy tất cả trách nhiệm lên đầu cô ta, mà cô ta phải im lặng chịu trận.

Diệp Tang Dư: Anh bảo vệ Thời Miểu vậy sao?!

Cô ta tức giận ấn nút gửi, đột nhiên ngẩn người, dấu chấm than chói mắt ở trong vòng tròn khiến đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.

Anh xóa Thời Miểu vậy nên cũng không tính giữ cô ta lại nữa.

Mối quan hệ tình thân một giọt máu đào hơn ao nước lã của cô ta và anh, anh cũng không quan tâm, cũng không để ý nữa.

Dấu chấm than đỏ dần mờ đi trước mắt, nước mắt dù có lau thế nào cũng không khô.

Cô ta tưởng mình sẽ suy sụp tìm anh trai làm ầm lên nhưng lại im lặng đến mức không thể thốt lên lời nào.

Năm giờ, ánh chiều tà dần buông xuống.

Diệp Tây Tồn từ thang máy đi ra, nhìn người đứng ở cửa bước chân dừng lại.

Thiệu Tư Văn nghe thấy tiếng quay mặt lại: “Đang định gọi điện cho anh.”

Diệp Tây Tồn nhìn túi tài liệu ở trong tay trái cô ấy, nhìn tay phải cô còn xách một chai rượu vang đổ: “Em đây là chúc mừng l y hôn sao?”

Thiệu Tư Văn: “Diệp Thước nói với em, sau khi em rời nhóm anh cũng rời. Nếu như qua mấy ngày nữa anh chuẩn bị thêm lại, vậy tối nay chúng ta ký thỏa thuận l y hôn đi, l y hôn như cũ. Nếu như anh quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình nhỏ và gia đình lớn, chúng ta lại tạm bợ.”

Cô ấy lắc lắc rượu vang đỏ trong tay, “Rượu mừng em mang đến rồi.”

Diệp Tây Tồn cười, vốn dĩ còn suy nghĩ làm thế nào để giải thích rõ với cô.

Anh ấy nói: “Rời thì rời. Sau khi anh rời nếu như còn thêm lại sau này Tang Dư càng không kiêng nể gì cả. Tính cách này của con bé nếu còn không sửa, không phải chuyện tốt gì cả.”

Mở cửa bảo Thiệu Tư Văn đi vào, có một số chuyện anh ấy không muốn giấu, “Anh kết hôn l y hôn không liên quan bất cứ gì đến Thời Miểu, nhưng thích cô ấy nhiều năm như vậy là sự thật.”

Thiệu Tư Văn ngắt lời: “Em biết.”

Cô ấy thay dép lê đi vào phòng khách để rượu lên bàn đá, quay đầu nói với anh ấy, “Em đoán Thời Miểu có lẽ cũng thích anh. Trên đường đến em đã thay Thời Miểu suy nghĩ, có người như Diệp Tang Dư, những tình cảm Thời Miểu đối với anh đoán là hao mòn từ lâu, chỉ còn lại sức cùng lực kiệt.”

Diệp Tây Tồn cười, không tiếp lời, rửa tay xong lấy sườn cừu đông lạnh và những nguyên liệu đơn giản khác cho bữa ăn từ trong tủ lạnh ra.

Anh ấy nói với cô, “Dụng cụ khui ở ngăn kéo bên phải tủ rượu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thiệu Tư Văn cất thỏa thuận l y hôn vào trong túi, kéo ngăn kéo ra tìm dụng cụ khui rượu.

“Nếu như không có Diệp Tang Dư ban đầu anh có chọc thủng lớp giấy này chống đối với người nhà không?”

Diệp Tây Tồn: “Không có Diệp Tang Dư, quan hệ của anh và Thời Miểu sẽ không tốt như vậy. Nếu như không phải vì Tang Dư, cấp hai anh sẽ ra nước ngoài học, có lẽ sẽ không về nữa.”

Nếu như không có Diệp Tang Dư anh ấy sẽ không ở lại Bắc Thành, đương nhiên sẽ không thể nào tiếp xúc với Thời Miểu.

“Nếu như không có Diệp Tang Dư, ban đầu em có chọc thủng lớp giấy này, chống đối với người nhà không?”

Lúc này, ở bên còn lại của thành phố Mẫn Đình cũng hỏi câu hỏi tương tự.

Thời Miểu đang ăn sung sấy khô Mẫn Đình mua cho cô, trong miệng phát ra tiếng giòn tan.

Vừa rồi cô đã cho anh xem những yêu cầu xác minh của Diệp Tang Dư, bao gồm của chuyện xóa Diệp Tây Tồn cũng nói với anh.

“Nếu như không có Diệp Tang Dư anh ấy sẽ không đối xử đặc biệt với em. Tiếp xúc ít, không ở chung nhiều vậy sẽ không có tình cảm, em không cần phải đấu tranh.” Cô nhấn mạnh nói: “Bây giờ em biết Diệp Tây Tồn có tình cảm gì với em với sớm biết anh ấy có tình cảm gì với em không có gì khác nhau cả, vẫn sẽ không chọc thủng lớp giấy đó. Thật đấy.”

Về Diệp Tây Tồn, cô đã nói là chuyện quá khứ nên anh không nói nhiều nữa, tự mình gác lại, nhìn đồ ăn vặt ở trong tay cô: “Sung sấy khô của cửa hàng này thế nào?”

Thời Miểu đút nửa quả còn thừa vào trong miệng anh, nói: “Không ngon bằng nhà ở trong con hẻm đối diện bệnh viện.”

Mẫn Đình: “Lần sau đến quán ở con hẻm mua cho em.”

Xe sắp rẽ vào khu chung cư, Thời Miểu bảo chú dừng xe lại bên đường, cô xuống xe đi mua đồ.

Mẫn Đình hỏi: “Em mua gì vậy?”

“Mua cho anh bó hoa.” Nói rồi đẩy cửa đi xuống.

Mẫn Đình vừa định đi xuống thì điện thoại rung, là Diệp Thước gửi tin nhắn cho anh, mấy tấm ảnh.

Anh nhấn vào xem, là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện nhóm chat gia đình nhà bọn họ. Sau khi Diệp Tây Tồn và Thiệu Tư Văn nổi giận xong lần lượt rời nhóm.

Diệp Thước: Anh em xóa chị em rồi.

Mẫn Đình: Tôi biết rồi.

Diệp Thước gửi toàn bộ ảnh chụp ảnh màn hình cho anh là do Diệp Tây Tồn dặn, để anh biết rằng mọi chuyện sau đó đã được giải quyết xong, cũng đã khiển trách Diệp Tang Dư.

Diệp Tây Tồn xử lý như vậy tránh để Thời Miểu tự mình đi tìm Diệp Hoài Chi, nếu như hôm nay không phải sinh nhật anh Thời Miểu đã qua thẳng đó từ lâu rồi.

Mẫn Đình: Cậu chuyển lời cho bác Diệp, hôm nay là ngày thứ hai sau đám cưới của tôi còn là sinh nhật tôi!

Anh cầm áo khoác đi vào tiệm hoa tìm Thời Miểu, cô chọn mười một bông hoa hướng dương, đang chọn cúc hoàng anh.

“Ông chủ, đừng dùng xốp, bó cầm tay.”

Thời Miểu đặt hoa hướng dương và cúc hoàng anh lên trên bàn, “Chọn cho tôi giấy gói màu xám.”

Ông chủ: “Được.”

Mẫn Đình nhìn quanh tiệm hoa nhìn thấy bó hoa “Hoa khai phú quý, tử khí đông lai” cùng kiểu anh hỏi Thời Miểu: “Hôm anh chuyển vào nhà mới em mua hoa ở đây sao?”

Thời Miểu gật đầu, “Đúng vậy.”

Sau đó cười chỉ vào bó hoa ở trên kệ tầng cuối cùng, “Em nói tặng người tân gia nên ông chủ bó cho em bó hoa đó.”

Cô dựa gần anh, nhỏ giọng nói: “Khi đó chưa thân thiết với anh, nếu như thân em sẽ chọn bó hoa hướng dương tặng anh.” Một bó hoa hướng dương rất rẻ nhưng thích hợp với anh, bó hoa tử khí đông lai kia bảy tám trăm tệ lại không hợp với anh bởi vì trong đó có ý ân tình qua lại.

Tay Mẫn Đình bây giờ không lạnh nữa, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Bó hoa được gói xong, những tán lá xanh tươi bao quanh sắc vàng rực rỡ.

Giống như khu vườn dưới ánh mặt trời mùa xuân, tràn đầy sức sống.

Thời Miểu rút tay ra khỏi tay anh, chọn một tấm thiệp, theo thói quen đưa tay vào túi nhưng sờ phải không khí, phát hiện không mặc áo blouse trắng. Cô lấy một cây bút từ trên bàn và viết lên tấm thiệp:

Hôm nay song hỷ lâm môn, thứ nhất là sinh nhật anh, thứ hai là em đã thực hiện được điều ước còn đi trả điều ước.

Sinh nhật vui vẻ, mãi luôn hạnh phúc (trái tim)

—— Vợ chúc 

Cô vẽ thêm vài nét quanh trái tim, rồi nhét tấm thiệp vào bó hoa: “Chúc mừng sinh nhật.”

Mẫn Đình cười, “Cảm ơn em.” Một tay cầm hoa, tay còn lại ôm cô.

Từ tiệm hoa đi ra trời đã tối.

Lúc này, căn nhà thuê sáng đèn, đèn trên ban công cũng sáng.

Thương Uẩn dựa lưng vào cửa sổ ban công, quan sát căn phòng nhỏ tràn đầy hơi thở của cuộc sống.

Thời Ôn Lễ rót một cốc nước ấm đặt lên bàn ăn: “Tôi không uống trà, trong nhà không có lá trà, cậu uống tạm đi.”

Thương Uẩn: “Em cũng không uống trà.”

Anh ta tắt đèn ở ban công, bước vào trong phòng ăn.

Căn phòng nhỏ, phòng khách và phòng ăn nối liền nhau nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng và ấm cúng. Trên bàn ăn trải một chiếc khăn trải bàn màu xanh nhạt kẻ ô vuông, bàn ăn đặt sát tường, bình hoa ở đầu bàn cắm cúc la mã điểm xuyết thêm hai ba cành cỏ đồng tiền.

Anh ta ngồi xuống trước bàn ăn, hai tay đặt lên cốc thủy tinh.

Thời Ôn Lễ quay lại phòng bếp bận rộn, phòng khách chỉ còn lại một mình anh ta. Ánh đèn vàng ấm áp, cả căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng dao chặt trên thớt trong bếp, còn có thể nghe thấy tiếng đàn piano trẻ con truyền đến từ tòa nhà nào đó, ngắt quãng, chưa thuần thục lắm.

Thương Uẩn uống ngụm nước ấm, không nhớ đã bao năm rồi bản thân mình chưa yên tĩnh như vậy.

Từ chỗ Lâu Duy Tích đi ra anh ta không có nơi nào để đi, không muốn về công ty tăng ca, về nhà cũng ở một mình vậy là nhớ đến Thời Ôn Lễ. Đến chỗ anh ấy ngồi, cảm nhận một chút hơi thở cuộc sống.

Không ngờ Thời Ôn Lễ đang bận rộn làm bữa tối, nói là chúc mừng sinh nhật em rể. Ngày mai Mẫn Đình phải tham gia diễn đàn cấp cao, tối nay coi như là để em gái và em rể lại mặt trước.

Tiếng gõ cửa vang lên, “Anh!”

Thường Uẩn cầm cốc nước, đứng dậy đi mở cửa.

“Anh, anh ——” Thời Miểu kịp phanh lại, “… Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây sao.”

Sau khi quen, cô không gọi là sếp Thương nữa.

Thương Uẩn nói: “Tôi đến chúc mừng vị nhà cô.”

Mẫn Đình đi vào, giơ tay ra sau đóng cửa: “Cậu không có chỗ ăn cơm à?”

Thương Uẩn: “…..”

Hai giây sau anh ta bật cười.

Thật sự không có chỗ ăn cơm, Lâu Duy Tích nói chỉ lo bữa trưa cho anh ta, bữa tối không muốn lo nữa.

Một mình rất tự do.

Nhưng không thích một mình ăn cơm.

Thời Miểu cởi áo khoác ngoài đi vào phòng bếp tìm anh trai, Thời Ôn Lễ đã chuẩn bị xong tương đối, không cần bọn họ giúp đỡ.

Phòng bếp quá nhỏ, người lại nhiều. Mẫn Đình ở hai ba phút để lại không gian cho hai anh em, anh rót nước đi ra ngoài.

Thương Uẩn nhâm nhi cốc nước lọc, chỉ vào bình hoa đặt ở bàn sát tường: “Anh vợ cậu đặc biệt mua hoa trang trí đấy.” Anh ta rất ít khi ngưỡng mộ người khác, giây phút này có hơi ngưỡng mộ Mẫn Đình, “Có người anh vợ như Thời Ôn Lễ, ai mà không muốn có chứ.”

Mẫn Đình ngồi xuống đối diện anh ta, nói: “Hạ Ngôn cũng không phải không có anh trai, cậu sắp có anh vợ rồi, không cần ngưỡng mộ tôi.”

Không nhắc Nghiêm Hạ Ngôn còn đỡ, Thương Uẩn suýt chút nữa nghẹn: “Ông anh vợ đó cấp cho tôi tôi cũng không muốn.”

Mẫn Đình mở camera điện thoại ra, chụp hai bức ảnh bình hoa thủy tinh.

Giống như bó hoa Thời Miểu tặng anh, ấm áp tràn đầy sức sống.

Trong phòng bếp, tiếng dầu sôi trong nồi xèo xèo vang lên.

Kèm theo tiếng thìa xào, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng quạt hút mùi vang lên vù vù, cuốn theo hơi nóng và khói dầu.

Thời Ôn Lễ tắt bếp, đổ dầu hành nóng lên sợi đậu phụ khô. Thời Miểu đứng ở bên cạnh chờ để trộn.

Món ăn đầu tiên của tối nay, sợi đậu phụ khô trộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận