Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Chương 97: Phiên ngoại 1: A rainy day
Mùa hè năm nay, thời tiết Bắc Kinh cực kỳ thất thường. Mới một giây trước trời còn nắng đẹp, ngay giây sau gió lớn đã bất ngờ kéo đến.
Vào lúc bảy giờ tối, một cơn giông bão kèm sấm sét ập xuống thành phố. Bình thường giờ này trời chưa tối, nhưng hôm nay mây đen dày đặc, mặt trời như bị “tên trộm” nào đó nhét vào bao tải, biến mất trong nháy mắt.
Gió mạnh đến mức thổi gãy cành cây bên đường, làm những chiếc xe đạp công cộng ngã nghiêng xộc xệch, người đi đường lảo đảo, những ai hơi gầy một chút chỉ đi được ba bước lại lùi hai bước, như đang nhảy tango.
Nếu không phải bản thân cũng là một trong số đó, Chúc Kim Hạ hẳn đã bật cười.
Thật là xui xẻo, vé máy bay đã đặt từ ba ngày trước, lúc đó cô kiểm tra dự báo thời tiết, rõ ràng cả tuần đều là nắng, nhiệt độ trung bình trên ba mươi độ.
Vậy mà vừa đáp xuống Bắc Kinh, vẫn còn trên máy bay cô đã nhận được cảnh báo giông bão từ Đài khí tượng, lo lắng rằng chuyến bay sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng máy bay vẫn đáp đúng giờ, cô đến được Tây Thành, chỉ còn cách điểm đến 800 mét nữa thì kẹt cứng ở đó.
Hệ thống thoát nước ngầm ở khu phố cổ không được tốt, cả con đường ngập nước, xe cộ không thể di chuyển, người đi bộ lác đác bước đi bì bõm, mực nước đã cao tới đầu gối.
Tài xế thò đầu ra ngoài nhìn, lắc đầu nói: “Cô gái, đường này không đi được rồi. Giờ muốn quay lại đổi điểm đến hay cô tự xuống mà bơi vào?”
“…”
Chúc Kim Hạ nghĩ thầm, anh cũng hài hước đấy, tiếc là tôi cười không nổi.
Cô chỉ thấy may mắn vì không mang vali mà chỉ đeo chiếc ba lô. Trong suốt một năm nay, cô đã quen đi lại giữa Miên Thủy và Bắc Kinh, đến nỗi ở căn hộ của Thời Tự cũng dần tích đủ đồ dùng, từ đồ vệ sinh, quần áo đến cả máy đĩa than và các loại thiết bị gia dụng. Kỳ lạ nhất là chiếc máy pha cà phê kiểu Ý, đầy đủ chức năng nhưng chiếm diện tích một cách khó tưởng.
Thời Tự nhìn chiếc máy khá lâu rồi nhận xét: nếu trong một năm mà cô dùng được năm lần thì anh sẽ bán nó khi cô không có nhà.
Kết quả đúng như Thời Tự dự đoán, việc dùng máy pha cà phê quả thật phiền phức, chỉ cuốn hướng dẫn dày cộp đã khiến Chúc Kim Hạ hoa mắt. Sau khi thử pha vài cốc, cô phát hiện chúng cũng chẳng khác mấy so với Starbucks bên dưới, lại mất nhiều thời gian hơn.
Và cô thực sự ghét việc vệ sinh chiếc máy này!
Nhưng Thời Tự vẫn không bán nó, ngược lại, anh tự mình đọc thuộc làu hướng dẫn, mỗi khi cô tới Bắc Kinh, anh đều pha cho cô đủ loại từ Mocha, Macchiato, Latte đến Flat white.
Thậm chí khi Starbucks ra mắt phiên bản giới hạn là Strawberry frappuccino, anh cũng thử một lần rồi nhanh chóng làm ra bản sao. Anh giảm bớt syrup và thay bằng đường không calo, hợp ý cô.
Ngày uống ly Frappuccino do anh làm, Chúc Kim Hạ kinh ngạc hỏi: “Anh đọc đi đọc lại hướng dẫn bao nhiêu lần mà thuộc làu làu công thức mấy chục loại cà phê vậy?”
Thời Tự ngạc nhiên: “Cần đọc đi đọc lại à? Đọc một lần là nhớ được tám, chín phần mà?”
Chúc Kim Hạ: “…”
Lại thêm một lần cô bị thiên tài này dạy cho bài học nhớ đời.
Nhưng giờ cô đã quen và dần thích ứng với việc đó.
Dù gì hai người cũng là đồng bọn, sao phải coi nhau là đối thủ làm gì?
Trong game, có Thời Tự bên cạnh, cô không cần phải tính toán quá nhiều, chỉ cần cầm cự không chết là sẽ có anh hùng chân đạp mây ngũ sắc đến cứu.
Trong cuộc sống, có anh bên cạnh, làm được việc lớn, đảm đang việc nhỏ, cô cứ hưởng thụ là được, sao không chứ?
Nhan sắc là của hồi môn tốt nhất của người đàn ông, cần mẫn là đức tính lớn nhất, tuyệt vời biết bao!
À, quên mất, bây giờ Thời Tự không còn là “ngài Hiệu trưởng” nữa, vị trí đó đã có Đốn Châu thay thế, Thời Tự đã trở lại Bắc Kinh, quay về Viện địa chất.
Dù bị Viện trưởng Trương mắng te tua vì nghỉ phép tận hai năm — một kỷ lục chưa từng có ở viện, người ta thì quỵt nợ, anh thì quỵt ngày nghỉ, nhưng dù sao, sự trở lại của anh vẫn khiến Viện trưởng Trương thở phào.
“Thầy nói cho anh biết, Thời Tự, ba mươi năm tới đừng hòng nghỉ thêm ngày nào!”
Thời Tự đáp: “Thế thì tệ thật, chẳng phải em phải làm đến khi nghỉ hưu luôn sao?”
Viện trưởng Trương nói: “Anh tự tính xem, tính cả đến khi nghỉ hưu cũng không bù được cho hai năm này.”
Thời Tự nói không sao: “Dù sao hai năm nữa là thầy nghỉ hưu rồi, lúc ấy em nghỉ hay không, thầy cũng không biết được.”
“Được lắm, anh…!”
Đúng lúc ấy, sư huynh bên khoa Địa chất là Trình Hựu Niên đến dự hội thảo về báo cáo khoáng sản mới. Nghe thấy, anh cười nói: “Viện trưởng Trương cứ yên tâm, em sẽ giám sát cậu ấy, nhất quyết không để cậu ta nghỉ phép.”
Thời Tự liếc nhìn: “Hai năm không gặp, không ngờ anh vẫn thích nịnh nọt nhỉ?”
Trình Hựu Niên cười: “Hai năm không gặp, mà cậu vẫn bộc trực như thế.”
“Đương nhiên, ít ra tôi không đâm lén sau lưng người khác.”
Trình Hựu Niên phản bác: “Ai đâm lén cậu chứ hả? Tôi đang đâm ngay trước mặt đây này.”
Viện trưởng Trương trừng mắt nhìn hai người, giận đến phát run: “Trông thế hệ trẻ mà xem, trông hai đứa như học sinh cấp một đánh nhau, có dáng vẻ nào ra người kế nghiệp không?”
Thời Tự bảo hãy để sư huynh tiếp nhận vị trí, còn mình sẽ làm nền thôi.
Trình Hựu Niên nhướn mày: “Nghỉ hai năm rồi mà vẫn còn tinh thần làm nền nhỉ?”
Hai người nhìn nhau một lúc, Thời Tự mỉm cười: “Thế thì đành để sư huynh kiểm chứng rồi.”
Lần này, viện trưởng Trương lại không nỡ, cuối cùng vẫn nói đỡ cho học trò: “Cũng không đến nỗi bê không được chai nước tương đâu. Hai năm qua Thời Tự đâu tới mức trở nên hoàn toàn không biết gì về tình hình trong viện, phần lớn các dự án đều có cậu ấy tham gia từ xa, cũng không quá xa lạ, nhặt lại nhanh thôi…”
Hai sư huynh đệ đùa giỡn cạnh khóe nhau trước mặt thầy, nhưng khi rời khỏi phòng thí nghiệm lại trở nên hòa hợp hơn.
Thời Tự nói: “Nhờ anh nói giúp, chứ đâu phải nhờ anh trêu chọc em trước mặt thầy.”
Trình Hựu Niên cười tươi: “Ôi chao, gọi là kế khác thôi mà. Em còn lạ gì Viện trưởng của em nữa, lời nói thì sắc như dao nhưng lòng lại mềm như đậu phụ, anh cứ chọc ghẹo em một trận là thầy sẽ xót ngay. Đấy, thầy lập tức chuyển từ trách em sang bênh vực em rồi.”
Thời Tự đáp lại: “Đó gọi là sự đồng lòng đối ngoại, truyền thống tốt đẹp của viện mình đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, Trình Hựu Niên vỗ vai Thời Tự: “Em quay về là tốt rồi. Em không có ở đây, anh một mình làm ánh sáng của viện, không có cánh tay trái phải, Độc Cô Cầu Bại cũng cảm thấy cô đơn lắm.”
“… Sư huynh, anh vẫn không đổi tính tự phụ như thế nhỉ.” Thời Tự khẽ thở dài, cười nhẹ: “Yên tâm đi, em đã quay lại, giờ ánh sáng của viện cũng không còn là của anh nữa đâu.”
Hiện giờ Thời Tự đang ở trong thời kỳ rực rỡ, tiến bước trên con đường sự nghiệp.
Anh và Chúc Kim Hạ cũng bắt đầu một kiểu yêu xa không điển hình, nói là yêu xa thì không hẳn, nhưng cũng không giống cuộc sống chung.
Từ Miên Thủy đến Bắc Kinh mất khoảng hai tiếng rưỡi bay. Phần lớn thời gian là Chúc Kim Hạ bay đến Bắc Kinh thăm Thời Tự, vì thời gian của giảng viên đại học linh hoạt hơn. Cô sắp xếp hầu hết các tiết giảng vào ba ngày đầu tuần, giảng dạy xong là bay thẳng tới Bắc Kinh.
Đôi lúc, Thời Tự sẽ bay về Miên Thủy, vì anh vẫn canh cánh lo cho bà của cô đã có tuổi, gần như mỗi tháng anh đều đi cùng Chúc Kim Hạ về thăm bà, cùng bà ăn bữa cơm, trò chuyện.
Chúc Kim Hạ từng bảo: “Thật ra anh không cần mỗi tháng đều phải về, nửa đêm thứ sáu mới đến, sáng sớm thứ hai đã lại bay chuyến sớm nhất quay lại, cực lắm.”
Nhưng Thời Tự nói không sao, anh là người thiếu thốn tình cảm của người lớn, tình yêu thương mà bà dành cho anh cũng khiến anh nhớ tới chú Vượng.
Đặc biệt khi ăn cơm, bà luôn khuyến khích anh ăn nhiều hơn, mỗi lần múc canh còn bỏ thêm đủ thứ bổ dưỡng vào, khiến anh dở khóc dở cười.
Duyên phận đúng là điều kỳ diệu, khi anh nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn ai lo lắng cho mình như vậy nữa, thì bà cụ lại cho anh một lý do để nhớ mong.
Anh yêu thích những câu chuyện vặt vãnh của bà, kiên nhẫn nghe bà nói đi nói lại về những chuyện rất đỗi đời thường như khoai tây giảm giá ở chợ, thịt ba chỉ hạ giá, giá nấm kim châm leo cao, hay giá thịt cừu lại lập đỉnh.
Những điều bình dị đó tràn ngập không khí của cuộc sống, và ngoài gia đình, chẳng ai sẽ dành cho anh những lời tâm sự đó.
Tất nhiên, phần lớn thời gian là Chúc Kim Hạ bay ra Bắc Kinh. Là người trong ngành Khoa học Xã hội, cô luôn có vô số hội thảo, đặc biệt là ở Bắc Kinh — nơi có không khí học thuật sôi động nhất cả nước.
Chúc Kim Hạ kết nối lại với các sư huynh sư tỷ ngày trước đã chuyển ra Bắc. Hướng nghiên cứu và thành quả hiện tại của cô khiến mọi người đều rất quan tâm, trước đây, cô chỉ từng chia sẻ tại các diễn đàn và hội nghị lớn, nhưng hiếm khi có thể mời được cô.
Thời Tự nghe vậy bèn nhìn sang: “Trước giờ em đã nổi tiếng thế sao, muốn mời cũng không được à?”
“Không phải đâu, chẳng liên quan gì đến việc nổi tiếng. Chẳng phải anh biết em từng sợ xã giao mà.” Chúc Kim Hạ hùng hồn đáp.
“Vậy sao giờ lại không sợ nữa, hết buổi này tới buổi khác?”
“Đó là vì đi thuyết trình được nhận thù lao, có cả phí hoạt động, lại còn được hoàn vé máy bay nữa chứ! Một chuyến đi Bắc Kinh thế này, vừa kiếm được tiền, lại tiện gặp anh.” Chúc Kim Hạ cười khúc khích.
“Ồ…” Thời Tự vờ ngộ ra. “Vậy là gặp anh chỉ là tiện thể, mục đích chính là kiếm tiền?”
“Biết vậy là tốt.” Chúc Kim Hạ vênh mặt đáp.
Tất nhiên, tất cả chỉ là lời trêu đùa. Mục đích của cô vẫn là đến để gặp Thời Tự. Nhưng cũng phải nói rằng, có Thư viện Quốc gia ở Bắc Kinh, có những học giả đầu ngành trong lĩnh vực nghiên cứu của cô, nên mỗi lần đến đây, cô lại có thêm cơ hội để trao đổi, khám phá nhiều quan điểm mới.
Nhìn ánh mắt có vẻ “trách móc” của Thời Tự dành cho vị “giáo sư chuyên kiếm tiền” Chúc Kim Hạ, cô cuối cùng bật cười ha ha, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, khẽ cọ đầu vào lưng anh đầy yêu thương.
“Em nghĩ là em phải cảm ơn anh.”
“Cảm ơn vì điều gì?”
“Vì ngày đó anh đã đưa em lên núi, giúp em tìm lại chính mình, dám theo đuổi ước mơ của mình. Còn bây giờ, khi theo bước chân anh đến Bắc Kinh, em lại được gặp gỡ bao nhiêu người tài giỏi, mở ra những cơ hội mới.”
Cô hiểu rằng nếu chỉ dựa vào bản thân, có lẽ cô cũng sẽ tự mình đến những miền đất mới. Nhưng cô thiếu đi sự dũng cảm, cần một chút thúc đẩy, và Thời Tự chính là chất xúc tác đó.
Khi nói những lời này, cả hai đang ở trong căn hộ 80 mét vuông của Thời Tự. Quận Tây Thành không hiện đại như Triều Dương, cũng không náo nhiệt với hàng loạt trường học như Hải Điến, nơi đường Nam Trung Quan có đến tám trường đại học.
Tây Thành có vẻ mộc mạc hơn, đậm chất đời thường. Các ngõ nhỏ giao nhau khắp nơi, khu dân cư thân thiện và ấm áp, người đi làm đạp xe qua lại dưới ánh mặt trời, tiếng chuông xe đạp leng keng. Những đứa trẻ đeo cặp nhảy chân sáo qua đường, cửa hàng bánh nướng lúc nào cũng có hàng dài khách đợi. Giá rau củ ở đây cũng không quá đắt, mọi thứ rất tiện lợi.
Căn hộ của Thời Tự nằm gần Viện Địa chất, chỉ mất năm phút đi bộ.
Chưa đầy một năm, nơi này đã trở nên đầy màu sắc nữ tính, từ những chiếc gối lông mềm mại trên ghế sofa, đến những lọ kem dưỡng và tinh chất mà Thời Tự không bao giờ nhớ nổi thứ tự sử dụng trong phòng tắm. Giường ngủ cũng đầy ắp các vật dụng ngọt ngào, và trong bếp là đủ loại dụng cụ nấu nướng, dù người sắm chúng là một “sát thủ nhà bếp,” mỗi lần bước vào như thể vừa tạo ra “vụ nổ hạt nhân.”
Nhưng Thời Tự vẫn là “mèo máy Doraemon” của cô, luôn đáp ứng mọi yêu cầu, dù nhiều lần trách móc rằng cô “hoang phí.” Dù vậy, anh vẫn kiên nhẫn cầm danh sách mua sắm đi siêu thị sau mỗi giờ làm.
Đốn Châu và Trát Mỗ đã vài lần đến thăm Bắc Kinh, chứng kiến người anh trai luôn tằn tiện của mình giờ đây biến thành “tín đồ mua sắm” mà không khỏi ngỡ ngàng.
Thời Tự chỉ cười đáp rằng, chị dâu của hai người vốn là người vô lo vô nghĩ, chẳng có lý do gì phải học cách tiết kiệm vì ở bên anh cả.
Từ trên núi đến ngoài đời, anh luôn hết lòng chăm sóc cô theo cách riêng của mình. Bây giờ trường học cũng đã tốt hơn, nhiều đơn vị tài trợ kết nghĩa ngày càng nhiều, dù trong lòng anh vẫn luôn nghĩ về trung tâm giáo dục, nhưng so với chú Vượng, anh biết mình đã “ích kỷ” hơn một chút.
Có lẽ không phải là ích kỷ, mà là biết yêu bản thân hơn.
Chỉ khi biết yêu mình, người ta mới có thể yêu người khác trọn vẹn hơn.
Anh vẫn lo lắng cho Nhất Tuyến Thiên, nhưng cũng dành sự quan tâm sâu sắc hơn cho Chúc Kim Hạ.
Tối hôm đó, Chúc Kim Hạ đã xin nghỉ hè từ sớm, không báo cho Thời Tự về chuyến đi. Cô lội qua đoạn nước ngập sâu đến đầu gối, khi cơn mưa vừa ngớt lại đổ xuống tầm tã.
Cô lách qua con đường nhỏ rồi đứng trú dưới mái hiên của một cửa hàng, chờ mưa ngớt.
Cô ướt đẫm từ đầu đến chân, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng đã nhòe nhoẹt. Sấm chớp lóe sáng trên trời, giống như đêm đầu tiên của câu chuyện, khi cô bị đau dạ dày cấp tính, và một người từng là chồng cũ đột nhiên xuất hiện để đưa cô vào bệnh viện.
Giữa lúc chờ đợi, Thời Tự gọi đến.
Anh báo với cô rằng máy làm đá mà cô muốn đã được lắp xong, anh đã thử và thấy không vấn đề gì.
Cô còn chưa kịp đáp lời, thì tia chớp lại lóe lên kèm tiếng sấm vang rền, khiến cô khẽ giật mình.
Đầu bên kia trầm lặng một lúc, Thời Tự đoán được điều gì đó.
Anh hỏi: “Em đang ở đâu, Chúc Kim Hạ?”
Cô khẽ bĩu môi, lầm bầm: “Bên đường.”
“Đường nào?” Thời Tự hỏi lại: “Ở Bắc Kinh à?”
Chúc Kim Hạ nhìn dòng nước mênh mông dưới chân, càu nhàu: “Thủ đô mà sao thoát nước kém thế này?”
Anh bật cười, hỏi địa chỉ của cô rồi nhanh chóng mang ô tới.
“Trời mưa lớn vậy mà chỉ mang một cái ô thôi à?” Chúc Kim Hạ càu nhàu. “Cũng không cần phải lãng mạn vào lúc thế này đâu.”
Thời Tự đưa ô cho cô, tự mình lội nước đứng bên dưới, quay lưng lại: “Em cầm ô, anh cõng em.”
“Hả?”
“Nước sâu lắm, em thấp bé, đừng có bơi.”
“…”
Anh nói mấy lời trêu ghẹo, nhưng động tác khi cõng cô lại dịu dàng và kiên nhẫn, từng bước dọc theo đường ngập mà không để cô chạm nước.
Cô một tay che ô, một tay ôm lấy anh, trong cơn mưa lớn, khẽ tựa đầu vào lưng anh.
Dù mưa to gió lớn, họ vẫn tìm được đường về nhà.
Dù là ở Bắc Kinh hay Miên Thủy, chỉ cần có Thời Tự bên cạnh, đó chính là nơi cô thuộc về.
••••••••
Lời tác giả:
Sau đây sẽ là những ngày tháng chung sống nhẹ nhàng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Và đừng quên khám phá tác phẩm《Tôi có vẻ đẹp tuyệt trần》nữa nhé, có Trình Hựu Niên đó.