Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 7
9
Sau hơn một tháng yên bình, Tạ Trì đã trở về.
Theo thông lệ, các đời hoàng đế khi nam hạ đều phải đến thăm gia miếu của hoàng tộc, nằm trên một ngọn núi cao bên ngoài cố đô, chọn ngày lành tháng tốt để lên núi bái Phật và cúng bái tổ tiên.
Ta không thể không cùng đi, hòa vào đoàn người đông đúc leo lên con đường núi nhỏ hẹp.
Lệ Yên Nhiên, sau mấy tháng không gặp, vẫn không bỏ được thói thích khiêu khích ta. Leo được vài bậc thang đá, nàng ta đã làm nũng than mỏi chân, năn nỉ Tạ Trì cõng mình.
Tạ Trì bị nàng mè nheo đến khó chịu, đành đồng ý. Hắn cúi người để nàng leo lên lưng, tiếp tục leo núi.
Lệ Yên Nhiên tựa vào lưng hắn, quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ thách thức.
Lần xuất cung này, ta dẫn theo một số phi tần, đặc biệt là những người xuất thân từ các gia tộc phía Nam, để họ có cơ hội về thăm gia đình. Hiện giờ, họ đang nhìn cảnh hoàng đế đích thân cõng Lệ Yên Nhiên, vài người mới nhập cung tỏ ra ghen tỵ. Đây là vinh dự biết bao.
Những phi tần lớn tuổi, đã quen với những trò này, chỉ cúi đầu lặng lẽ tiếp tục leo núi.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lệ Yên Nhiên càng thêm đắc ý. Nàng ta quay đầu, làm khẩu hình với ta:
"Đồ chẳng ai thèm – bà già xấu xí, cứ từ từ mà leo đi!"
Ta bình thản nhìn nàng, không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, mang theo chút ý trêu chọc rất khẽ, đủ để nàng không nhận ra.
Thời niên thiếu, cảm giác tốt đẹp dành cho Tạ Trì từ lâu đã bị bào mòn gần hết. Trước kia, thỉnh thoảng ta còn cảm thấy khó chịu, nhưng giờ đây, với Tạ Trì và những phi tần quanh hắn, ta chỉ còn sự lạnh nhạt.
Không kích thích được ta, Lệ Yên Nhiên có chút thất bại. Thêm vào đó, Tạ Trì cũng mệt vì phải cõng nàng, trở nên cáu gắt. Nàng không dám làm phiền hắn thêm, đành im lặng.
Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, ta nhạy bén nhận ra. Nhìn thoáng qua, ta thấy Tô Duẫn đang ở cuối đoàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lệ Yên Nhiên. Nàng ta không nhận ra gì cả.
Khi thấy ta nhìn lại, ánh mắt Tô Duẫn thoáng co rút, hắn lập tức thu lại vẻ sắc bén, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng, trông như một người vô hại.
Ta không để tâm, quay về nhìn con đường trước mặt, tiếp tục leo.
Nghe nói, bùa bình an ở đây rất linh nghiệm, nhưng phải tự mình leo lên từng bậc thang mới có hiệu quả. Ta muốn xin vài lá: một cho phụ thân, một cho mẫu thân, một cho các ca ca, tỷ tỷ, và một để treo ở cổng thành, cầu phúc cho bách tính.
Chỉ khi thành tâm, bùa mới linh nghiệm. Vì thế, khai quốc hoàng đế đã đặt ra quy định rằng ngay cả hoàng đế cũng phải tự mình leo lên.
Tạ Trì cõng Lệ Yên Nhiên được một đoạn thì mệt, nàng ta buộc phải xuống tự đi. Nhưng nàng càng làm nũng, vừa kêu đau chân vừa đòi nghỉ, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau.
Ta không dừng lại nghỉ, tiếp tục leo lên với một vài cung nữ và hộ vệ thân cận, trong đó có cả Tô Duẫn.
Người ít, hắn mới dám đến gần ta hơn, gương mặt đầy vẻ hài lòng.
Hắn nói không ngừng, mặc dù ta không đáp lại. Những gì hắn nói đều rất uyên bác, cho thấy kiến thức của hắn rộng rãi. Nhưng sự lắm lời của hắn khiến ta có chút bực mình.
Đến khi hắn hỏi:
"Nghe nói đại sư từng phê mệnh rằng nương nương là thiên sinh phượng mệnh. Nếu có cơ hội quay lại quá khứ, người có còn chọn hoàng thượng không?"
Ta khựng lại.
Ánh mắt lần đầu tiên dừng lại trên người Tô Duẫn.
Hắn chỉ dám hỏi vì xung quanh chỉ toàn người của ta, không ai dám tiết lộ. Và cũng vì hắn biết, ta sẽ không trách phạt hắn.
Còn chọn Tạ Trì sao?
Ta không biết.
Ta chỉ biết rằng chút tình cảm tốt đẹp dành cho hắn đã bị hắn hủy hoại hết. Điều duy nhất khiến ta còn chịu đựng hắn, là vì ơn cứu mạng khi còn nhỏ, và vì thực sự không có ai thích hợp hơn để làm hoàng đế.
Ta khẽ thì thầm, không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn:
"Dù sao đi nữa, hắn từng cứu ta một mạng…"
10
Khi ấy ta mới mười tuổi. Trong cung có một vị Hoàng phi tổ chức tiệc thưởng hoa để chọn chính phi cho các hoàng tử sắp trưởng thành. Bữa tiệc được tổ chức tại một trang viên ven núi, bên suối, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Trong tộc, vài vị tỷ tỷ của ta đã đến tuổi gả chồng, đều được mời tham dự, họ dẫn theo ta. Phụ thân ta nói rằng muốn ta đi để mở rộng tầm mắt. Thực ra, ông muốn ta giúp các tỷ tỷ chọn một vị hôn phu tốt. Dù không trở thành Hoàng phi, thì tìm được một thanh niên tài tuấn đầy triển vọng cũng rất có lợi cho Giang gia và cho ta.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Tạ Trì.
Thiếu niên khi ấy, vì mẫu phi đang rất được sủng ái, nên nổi bật giữa đám đông. Hắn bị các nữ tử vây quanh, nhưng lại lạnh lùng đẩy họ ra rồi bỏ đi.
Thoáng nhìn một lần, ta cũng không để tâm lắm. Từ nhỏ ta đã được Tiên hoàng yêu thích, thường xuyên vào cung, nên không xa lạ gì với các hoàng tử, nhưng cũng không thân thiết.
Khi bữa tiệc đang náo nhiệt, bất chợt trời đổ mưa lớn. Ta tìm một nơi gần đó để tránh mưa, nhưng không ngờ, mưa càng lúc càng lớn, đến mức gây ra lũ quét. Trang viên ven núi này bị nước lũ cuốn trôi đi hết.
Không biết ai lại chọn một nơi “tuyệt vời” như thế để xây trang viên.
Ta bị cuốn vào dòng nước xiết, mất tích ngay lập tức. Cảnh cuối cùng ta thấy trước khi bị cuốn đi là vẻ mặt kinh hoàng như trời sập của các tỷ tỷ, và bóng dáng một thiếu niên lao xuống nước.
Rồi một mảnh gỗ trôi đập vào đầu khiến ta bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình nằm trong một chuồng bò bỏ hoang, khắp người đầy thương tích do va đập.
Nơi này hoang vắng, không có người ở, cũng không nằm gần đường lớn. Những người tìm kiếm hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian mới đến được đây.
Không có thuốc, không có thức ăn, xung quanh đầy rẫy rắn rết và thú dữ. Gió lạnh luồn qua những lỗ thủng trên tường, ta lạnh đến run rẩy.
Chính thiếu niên đó đã băng qua rắn rết, tìm khắp núi để kiếm thuốc cho ta. Hắn cẩn thận băng bó từng vết thương trên cơ thể ta, gom từng hạt lúa hoang trên đất hoang, nấu thành cháo và đút hết cho ta. Hắn tự ăn rau dại, nhai rễ cây để cầm cự, ban đêm ôm một cây gậy, đốt lửa trông cửa để ngăn thú dữ vào tấn công.