Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 18

Tạ Tô Duẫn quả thật như con giun trong bụng ta, thậm chí còn hiểu ta hơn cả Vân Châu.

 

Nếu để Vân Châu biết được, chắc chắn con bé sẽ nổi m.á.u ghen.

 

Ta đẩy khuôn mặt  vô lại của hắn ra, hơi bực bội ném hộp đồ ăn trước mặt hắn, "Ngươi không sợ ta hạ độc sao?"

 

Ngụ ý rằng, hắn không sợ việc thân phận của mình bại lộ trước mặt ta, để ta đem ra ánh sáng, hoặc thậm chí tìm cách trừ khử hắn? Dù sao hắn cũng là mối đe dọa lớn đối với Hoàng đế đương triều, và cũng là mối đe dọa với Giang gia.

 

Tạ Tô Duẫn nhặt lại hộp điểm tâm ta mang đến, không chê phần rơi xuống đất, phủi sạch bụi rồi sắp xếp gọn gàng.

 

Câu hỏi ta đưa ra, hắn có rất nhiều cách trả lời, như "Nếu c.h.ế.t trong tay nàng, ta cam tâm tình nguyện" chẳng hạn. Nhưng hắn không nói thế. Hắn ngừng lại một lúc lâu, rồi nghiêm túc đáp:

 

"Sợ chứ…”

 

"Ta có lỗi với nghĩa phụ, nghĩa sư của mình. Họ đã hao tâm tổn trí nuôi dạy ta lớn khôn, gửi gắm bao kỳ vọng vào ta. Nhưng ta lại lấy tính mạng mình để đánh cược, rằng nàng có lẽ sẽ động lòng thương xót ta."

 

Ta lặng người.

 

Nửa năm trước, Lệ Yên Nhiên nghĩ ra một kế hoạch đầy ngu xuẩn: tìm một người giống Tạ Trì, đưa đến bên ta, khiến ta vượt giới hạn, phạm sai lầm, để có thể nắm lấy nhược điểm mà hãm hại.

 

Toàn bộ thân thích của nàng ta gần như bị xử trảm sạch, nhưng khi Lệ Yên Nhiên đang được sủng ái, nàng ta lôi một người biểu huynh xa lắc xa lơ nhận làm thân ca ca ruột thịt, để Tạ Trì phong cho chức Quốc cữu, từ đó cũng có chỗ dựa trong triều. Quốc cữu này mọi vinh hoa phú quý đều do Lệ Yên Nhiên ban cho, tự nhiên đối với nàng ta là mệnh lệnh nào cũng phải tuân theo. Những việc bẩn thỉu như tìm người giống Tạ Trì, tất nhiên cũng đến tay hắn lo liệu.

 

Khi Quốc cữu đang bí mật tìm người, động tĩnh này không hề nhỏ. Tạ Tô Duẫn biết được và cố ý để bản thân bị phát hiện.

 

Hắn tự tạo cho mình thân phận một nhạc công lớn lên từ kỹ viện, cố ý để lộ ra việc mình kính trọng sư phụ như cha, tự để "nhược điểm" bị nắm thóp, rồi được đưa vào cung. Thực tế, "nghĩa sư" mà hắn luôn nhắc đến chỉ là một thuộc hạ.

 

Tạ Tô Duẫn nói, từ lâu lắm rồi, hắn đã từng gặp ta, đã thích ta từ rất lâu.

 

Có người muốn hại ta, hắn chỉ muốn thay ta ngăn chặn tính toán ấy.

 

Nhân tiện, tiếp cận ta, dụ dỗ ta... Đây là một cơ hội thật tốt.

 

Hắn chưa từng nghĩ sẽ giấu ta điều gì, kể cả tâm ý của hắn, sự sâu sắc trong suy nghĩ, hay cả võ nghệ lẫn thân phận thật sự. Hắn biết rõ, nếu ta đoán được thân phận của hắn, ta có thể sẽ chọn cách giúp Tạ Trì trừ khử hắn, hoặc cũng có thể không.

 

Hắn không tiết lộ bất cứ thông tin nào về những nghĩa sư, nghĩa phụ của mình. Hắn chỉ dùng chính bản thân để đánh cược. Cược rằng ta và Giang gia sẽ không chọn cách diệt trừ hắn. Nếu thua, ít nhất cũng không liên lụy đến ai khác, nhưng sẽ rất có lỗi với những người đã hao tâm tổn trí vì hắn.

 

Đó là một sự mạo hiểm.

 

Tạ Tô Duẫn lại giống như một chú sóc nhỏ đang chuẩn bị qua đông. Chiếc bùa bình an mà lần trước hắn nhặt về, ta chưa từng thấy hắn đeo qua, nhất định là hắn quá trân quý mà giấu kín đi rồi.

 

Còn lần này, hộp điểm tâm ta mang đến, ngoại trừ miếng mà ta vừa "đút" cho hắn, phần còn lại hắn cũng chẳng nỡ ăn, sắp xếp ngay ngắn, đậy nắp lại thật cẩn thận. Không biết lại muốn giấu vào đâu đây.

 

Hắn là một con người đầy mâu thuẫn.

 

Phụ thân ta cùng các trưởng lão trong tộc đã đóng cửa bàn bạc suốt mấy ngày, cuối cùng gửi thư cho ta: "Người này, không thể coi thường."

 

Một kẻ sâu không lường được, nhưng khi đối diện ta lại giống như một chú chó nhỏ trong tình yêu cầu mãi không được kẹo ngọt, thấp kém mà lại đầy kỳ vọng.

 

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, than nhẹ:

 

"Sợ thì sao chứ, ta không thể cứ mãi giấu nàng được."

 

Còn về tên đào hát kia, hắn nói:

 

"Mạo hiểm thì sao, dù nàng không cần nhân chứng ấy, chẳng ai có thể làm gì được nàng. Nhưng ta không thể cứ đứng yên tại chỗ, làm kẻ ngoài cuộc được."

 

Lâu sau, ta đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện, chậm rãi sửa lời hắn:

 

"Ngươi có thể gọi thẳng tên ta, Giang Ứng Thiền."

 

Tạ Tô Duẫn hiếm hoi bộc lộ chút ngang ngạnh, nở nụ cười ôn hòa:

 

"Được, A Thiền."

 

Ta: "Giang Ứng Thiền. Gia đình ta, ngay cả phụ mẫu, ca ca cũng hiếm khi gọi ta bằng nhũ danh."

 

Hắn: "A Thiền, vì họ trước đây đều phải quỳ lạy gọi nàng là ‘nương nương’ mà."

 

Ta: "Ứng Thiền."

 

Hắn: "A Thiền!"

 

Thôi, cãi không lại hắn.

 

Vừa rồi còn thấy hắn yếu đuối đáng thương, giờ ta chỉ có thể trợn mắt lườm hắn trước khi đứng dậy rời đi.

 

Trước khi rời khỏi, ta khoác lại áo choàng, thản nhiên nói ra mục đích hôm nay:

 

"Ngươi nên ra khỏi đây rồi, Tạ công tử."

 

 

 

24

 

Mọi chuyện nên kết thúc rồi.

 

Ta đã đến đại lao một chuyến, nhưng không lập tức đưa Tạ Tô Duẫn ra ngoài, chỉ để lại một câu nói rồi quay về cung.

 

Hắn, dù sao cũng vì ta mà bị liên lụy rơi vào chốn lao tù.

 

Phụ thân ta tất nhiên sẽ nhờ người chăm sóc hắn, nên họ đã dọn cả một khu vực riêng, chuẩn bị đồ ăn ngon, rượu ngon mà tiếp đãi.

 

Hắn cũng chẳng cần phải ở đó lâu.

 

Cuộc tranh luận dai dẳng trong triều đình này, đến lúc rồi cũng phải kết thúc.

 

Quả nhiên, ngày hôm sau ta được triệu vào ngự thư phòng.

 

Trong phòng, các trọng thần đã đứng đông đủ.

 

Tạ Trì ngồi trên long ỷ, Lệ Yên Nhiên cũng phá lệ có mặt.

 

Mọi mâu thuẫn lợi ích đã đạt được thỏa thuận, bụi trần lắng xuống.

 

Tể tướng tuyên đọc quyết định xử lý đối với ta:

 

"Hoàng hậu tư thông với người khác, làm trái lễ nghi.”

 

“Nể tình nhập cung khi tuổi còn nhỏ, lại có nhiều công lao, hoàng thượng khoan dung, quyết định phế hậu."

 

Không chỉ phế hậu, mà còn xử tử toàn bộ cung nhân trong Phượng cung.

 

Ta phải cạo tóc, xuất gia làm ni cô, đến quan miếu vì hoàng thượng cầu phúc, suốt đời ở bên đèn dầu chuộc tội.

 

Đúng là khoan dung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận