Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 14

Lệ Yên Nhiên đứng lặng người, chưa từng nghe ai nói với mình những lời này.

 

Lệ phi từng bước tiến gần hơn, từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng vào tâm can nàng:

"Nương nương nghĩ rằng được thánh sủng nhất thời thì có nghĩa là tình yêu chân thành của bệ hạ sao? Đế vương vốn vô tình, ai cũng tưởng mình là ngoại lệ, nhưng nếu có ngoại lệ, người đó chắc chắn không phải là nương nương.”

 

"Nương nương có thể nhìn lại những người từng được sủng ái mà xem, giờ đây kết cục của họ ra sao? Bay cao thì ngã đau. Vị Lương phi trước ngươi, khi thất sủng đã hóa điên trong lãnh cung, tự cào nát mặt mình rồi đ.â.m đầu mà chết. Vị trước nữa, bị gả sang man di làm hòa thân, chẳng còn mảy may tung tích.”

 

"Trong hậu cung này, có được sự sủng ái của bệ hạ thì cùng lắm cũng chỉ là vinh hoa nhất thời. Hoàng hậu nương nương lại hiền từ, độ lượng. Chỉ khi được lòng Hoàng hậu, nương nương mới mong có thể sống yên ổn đến cuối đời trong cung."

 

Lệ Yên Nhiên giận dữ, hét lên:

 

"Ngươi nói nhăng cuội gì vậy?"

 

Lệ phi cười càng tươi:

 

"Sao, nương nương sợ rồi à? Vì sao? Vì những gì ta nói là thật, đúng không? Nương nương hẳn cũng cảm nhận được rằng gần đây, bệ hạ đã không còn sủng ái nương nương như trước nữa rồi."

 

Lệ Yên Nhiên vốn tính khí không tốt, bị khiêu khích liền giơ tay muốn tát Lệ phi. Nhưng chưa kịp động thủ, tay nàng đã bị Việt phi đứng cạnh ngăn lại.

 

Lệ phi tỏ vẻ vô tội, mỉm cười nói:

 

"Không tin à? Vậy thì thử kiểm chứng xem sao?"

 

Dứt lời, nàng giơ tay, thẳng thừng tặng Lệ Yên Nhiên một cái tát giòn tan.

 

"Chát!"

 

Tiếng động khiến Lệ Yên Nhiên đứng ngây người.

 

Tuy xuất thân từ thanh lâu, trước đây bị đánh mắng là chuyện thường, nhưng từ khi nhập cung, nàng thuận buồm xuôi gió, quyền sủng trong tay, đâu ai dám đụng tới một ngón tay của nàng. Những cuộc cãi vã với các phi tần khác cũng chỉ dừng lại ở lời nói, chưa từng đến mức động tay động chân.

 

Lần này là lần đầu tiên nàng bị đánh.

 

Đau đớn, nhục nhã, Lệ Yên Nhiên không nhịn được, lập tức lao vào Lệ phi. Hai người xông vào nhau, giằng co, vật lộn.

 

Hiền phi và Việt phi đứng bên chỉ khoanh tay quan sát, không hề ra tay can ngăn.

 

Lệ phi nhỏ nhắn, yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị Lệ Yên Nhiên ấn xuống đất, túm tóc mà đánh trả.

 

Ngay lúc Lệ Yên Nhiên đang đắc ý, một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên:

 

"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa không?"

 

Động tác của Lệ Yên Nhiên khựng lại.

 

Nàng ngơ ngác quay đầu, chỉ để thấy Tạ Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

 

Từ góc độ của Tạ Trì, trông như thể Lệ Yên Nhiên đang ức h.i.ế.p Lệ phi.

 

Lệ phi không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bật khóc nức nở, nhào tới bên chân Tạ Trì, yếu ớt nói:

 

"Bệ hạ, xin Người hãy làm chủ cho thần thiếp!"

 

20

 

Cuối cùng thì ta cũng hồi cung, mọi thứ dường như đã trở lại trật tự thường nhật, ngoại trừ một số rắc rối còn sót lại.

 

Ngày hôm ấy, Tạ Trì sau khi tìm hiểu cặn kẽ sự việc đã đen mặt. Chỉ vì vài câu khẩu chiến mà hai vị hoàng phi lại ngang nhiên lao vào đánh nhau như hàng tôm hàng cá, quả thực làm mất hết thể diện của hoàng thất.

 

Lệ phi, kẻ khơi mào sự việc, bị phạt. Lệ quý phi, dù bị bắt nạt đến thê thảm, nhưng vì cần cho nhà mẹ đẻ của Lệ phi một lời giải thích, cũng bị xử phạt.

 

Đều chỉ là những hình phạt nhẹ nhàng, chẳng qua là cấm túc, phạt lương bổng, chép kinh mà thôi. Nhưng Lệ Yên Nhiên lại phản ứng cực kỳ dữ dội.

 

Nàng là người duy nhất biết rõ tại sao mình lại bừng bừng lửa giận như vậy.

 

Bởi vì… “thử kiểm chứng xem” — lời Lệ phi hôm đó đã trúng phóc.

 

Nửa năm trước, khi Lệ Yên Nhiên chủ động gây sự với ta, Tạ Trì không cần phân rõ phải trái đã đứng về phía nàng ta, ngay lập tức xử phạt những người khác. Nhưng lần này, ngay cả nàng cũng bị phạt.

 

Xét trên bề ngoài thì đây là sự công bằng. Nhưng Lệ quý phi cảm nhận được, từ những lần nàng gây chuyện gần đây, sự sủng ái của hoàng thượng dành cho nàng, đúng là đã dần không còn như trước.

 

Nàng bắt đầu hoảng loạn.

 

Có người báo lại với ta, Lệ quý phi đóng cửa phòng, tức giận đập phá đến mức trong điện vỡ tan nửa số bình hoa và đồ vật.

 

Ta bất giác nhớ tới Tô Duẫn.

 

Khẽ day huyệt thái dương, ta như có chút mệt mỏi, nói:

 

"Những ngày gần đây ta thường gặp ác mộng, khó mà ngon giấc. Gọi tên cầm sư kia tới, tấu một khúc giúp ta an thần tĩnh tâm."

 

Tô Duẫn mang đàn đến, nhưng ta lại không vội bảo hắn tấu nhạc, mà hỏi:

 

“Gần đây Lệ quý phi có làm khó ngươi không?”

 

Tô Duẫn có vẻ ngạc nhiên, đáp:

 

“Không có. Sao nương nương lại hỏi vậy?”

 

Không có thì tốt.

 

Ta mở một quyển kinh Phật, đề bút chép lại, chuẩn bị cho thọ lễ của tổ mẫu. Còn Tô Duẫn ngồi bên, nhẹ nhàng khảy dây, tiếng đàn lan tỏa trong không gian, hòa với hương trầm nhè nhẹ, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng, yên bình.

 

Chép được một nửa, ta bất ngờ đặt bút xuống, bước tới trước mặt Tô Duẫn.

 

Hắn ngừng tay, ngẩng đầu nhìn ta đầy thắc mắc. Ta nắm lấy tay hắn.

 

Cả người Tô Duẫn cứng đờ.

 

Ta chưa bao giờ chủ động chạm vào tay hắn.

 

Tay hắn thực sự rất đẹp, thon dài, lạnh lẽo như ngọc. Ta cụp mắt xuống, khẽ nói:

 

“Ngươi vừa rồi đánh sai không ít nốt.”

 

Nói rồi, ta kéo tay áo hắn lên.

 

Quả nhiên, cánh tay hắn chi chít những vết roi mới, trông thật kinh khủng.

 

Hắn đã nói dối.

 

Lệ Yên Nhiên đúng là có làm khó hắn.

 

Tô Duẫn là người được phái đến để tiếp cận ta, nhưng hắn luôn giả vờ phục tùng bên phía đó. Suốt một thời gian dài không thấy động tĩnh, giờ Lệ Yên Nhiên bị kích động, đương nhiên sẽ nôn nóng, không chỉ chất vấn, thúc ép mà còn phải dằn mặt hắn, để hắn biết hậu quả của việc chậm trễ nhiệm vụ.

 

Đây là vết roi, chắc hẳn do chính tay nàng ta đánh.

 

Bị phát hiện những vết thương đầy tay, Tô Duẫn hiếm khi hoảng loạn, theo bản năng định rút tay lại, nhưng rồi lại kìm nén, để mặc cho bàn tay yếu ớt của ta giữ lấy hắn.

 

Một kẻ có thể dùng đao kiếm g.i.ế.c xuyên qua cả một đám thích khách, lại dễ dàng bị tay ta chế ngự.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận