Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 233
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-232-233.html.]
Đi một hồi, anh bỗng nghe thấy tiếng khóc của ai đó, chờ tới khi lại gần mới thấy hoá ra là Lục Phúc Bảo.
“Lục Phúc Bảo.” Lục Trường Chinh gọi.
Nghe thấy có người gọi mình, Lục Phúc Bảo vội vàng lau nước mắt, đứng lên, khi phát hiện người tới là Lục Trường Chinh, nước mắt lại trực chờ rơi xuống.
Lục Trường Chinh cau mày: “Đàn ông con trai đổ m.á.u không đổ lệ, khóc gì mà khóc! Nói, xảy ra chuyện gì?”
Sau khi nghe cha kể, anh cứ tưởng cậu Lục Phúc Bảo này cũng ra gì lắm, không ngờ lại đàn bà như vậy, gặp chuyện chỉ biết khóc.
“Anh Trường Chinh, mẹ em về rồi.”
“Mãn hạn thì tất nhiên sẽ được thả chứ sao.” Lục Trường Chinh cau mày, Triệu Cửu Hương là một kẻ rất hay gây sự, bà ta trở về, e là nhà anh hai sẽ lại náo nhiệt lắm đây.
“Mẹ em…” Lục Phúc Bảo kể hết những chuyện Triệu Cửu Hương đã làm mấy ngày nay cho Lục Trường Chinh nghe.
“Anh Trường Chinh, anh nói em nên làm gì bây giờ?”
Có lẽ vì lần trước Lục Trường Chinh đã giúp anh ta giải quyết đám côn đồ kia, còn dạy anh ta đạo lý đối nhân xử thế, thế nên Lục Phúc Bảo vô cùng tin phục Lục Trường Chinh, cảm thấy chỉ cần hỏi anh là sẽ biết cách giải quyết mọi chuyện.
“Chú còn muốn nhận mấy chị của chú không?”
“Muốn chứ!” Lục Phúc Bảo gật đầu.
“Vậy chú trả lương thực lại cho họ, sau đó mua vài món quà bồi thường, rồi tới nhà họ xin lỗi. Về phần mẹ chú, chú phải nói rõ với bà ta là nếu bà ta còn dám tới nhà các chị đòi đồ, chú sẽ cắt đứt quan hệ với bà ta.”
“Nhưng thế thì mẹ em…”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu nghe theo mẹ thì hãy để yên chọ chị của chú. Nếu chú muốn chị không xa cách mình, vậy không được thuận theo mẹ chú.”
Không ngờ, sau khi Triệu Cửu Hương lao động cải tạo về lại học được thói đầu trọc không sợ bị nắm tóc, chẳng thèm kiêng dè ai nữa, có lẽ chỉ còn mình Lục Phúc Bảo mới trị được bà ta.
“Nhưng nếu em không làm theo lời bà ấy, bà ấy sẽ lăn ra đất khóc lóc ăn vạ, gọi tất cả mọi người tới vây xem, em…” Sợ bị mất mặt lắm.
“Chuyện mất thể diện nhất cũng từng trải qua rồi, thêm vụ này nữa thì bõ bèn gì. Bà ta ăn vạ là chuyện của bà ta, chú chỉ cần lo làm chuyện của mình là được. Là đàn ông, đầu tiên phải biết tự đứng trên đôi chân của mình, sau đó vực cái nhà này dậy, có vậy người khác mới nghe lời chú. Chú cứ nghĩ cho kỹ đi, anh về trước đây.” Lục Trường Chinh xua tay.
Quan tốt cũng khó nhúng tay vào chuyện nhà, nếu không phải nể mặt anh ta là em vợ của anh hai, anh cũng chẳng thèm xía vào đâu.
Lục Phúc Bảo ngồi xổm một mình bên đường, trầm tư hồi lâu, mãi tới khi hai chân đã tê rần thì mới đứng dậy, tập tễnh về nhà.
Triệu Cửu Hương thấy con trai bỏ đi một lúc lâu vẫn chưa quay về cũng sốt ruột lắm, ngay lúc định ra ngoài tìm lại thấy Lục Phúc Bảo đã trở lại.
“Phúc Bảo, con đi đâu thế? Làm mẹ lo lắng muốn chết.”
Lục Phúc Bảo không đáp, nhìn Triệu Cửu Hương, nghiêm túc nói: “Mẹ, nếu mẹ còn cần đứa con trai này, vậy về sau đừng tới nhà các chị đòi hỏi bất cứ thứ gì nữa!”
“Ừ ừ ừ, mẹ không đi nữa.” Triệu Cửu Hương thấy mặt mày Lục Phúc Bảo vô cùng nghiêm túc, không giống nói giỡn thì vội vàng hùa theo.
Đúng là đòi lương thực dễ khiến người khác chú ý thật, sau này đòi tiền luôn cho gọn.
“Mẹ, con nói thật đấy! Chúng ta có tiền mà, con cũng mua lương rồi, sau này con sẽ ăn ít một chút, không để mẹ bị đói bụng đâu. Số lương mẹ mang về hôm nay là của chị mấy vậy? Ngày mai con mang trả lại cho chị ấy.”
“Phúc Bảo à, lần nãy lỡ rồi, đừng trả lại mất công, sau này mẹ sẽ không đi đòi bọn nó nữa là được.” Triệu Cửu Hương thương lượng, cảm giác con trai ra ngoài một chuyến về hình như đã thay đổi rồi.
“Không trả cũng được, thế này đi, mẹ, mẹ đưa tiền cho con, ngày mai con qua đó bù tiền cho các chị.”
Triệu Cửu Hương suýt nhảy dựng lên: “Phúc Bảo à, hồi trước các chị của con cũng từng cầm không ít đồ trong nhà về nhà chồng mà, giờ chúng ta chỉ lấy chút lương thực thôi, đâu cần mắc công trả tiền lại làm chi. Túi lương thực mẹ mang về hôm nay là của con bé ba chủ động hiếu kính chứ mẹ không có đi gây chuyện đâu, thật đó, không tin con cứ việc đi hỏi.”
Đúng là Triệu Cửu Hương không giở trò khóc nháo trước của nhà con bé ba thật, bà ta chỉ túm đầu chị ba Lục mắng một trận thôi.
Lý do bà ta tới nhà Lục Hoa Quế và Lục Quế Mai gây rối, thứ nhất là vì nỗi hận chất chứa cả năm trời với Lục Hoa Quế, nếu đã có cơ hội, tất nhiên phải phát tiết cho hả giận. Về phần Lục Quế Mai, từ nhỏ đã không nghe lời, nếu không làm loạn thì sao đòi được đồ chứ.
Còn ba đứa con gái kia thì lúc nào cũng ngoan ngoãn, nghe lời bà ta, thế nên bà ta cũng chẳng muốn làm lớn khiến chúng thấy khó xử.
Năm nay Lục Phúc Bảo bắt đầu đi làm, thế nên cũng hóng được nhiều chuyện của các nhà khác, vì vậy đã không còn giống như trước, Triệu Cửu Hương nói gì cũng tin.
Những lúc nông nhàn, anh ta cũng từng ghé thăm nhà các chị, phát hiện cuộc sống của các chị ở nhà chồng cũng chẳng tốt lành gì, mấy anh rể rất căm hận nhà họ, thế nên tuyệt đối không có chuyện số lương thực này là do chị và anh rể chủ động biếu tặng.
“Mẹ, giờ có hai lựa chọn, một là trả lương thực lại, hai là trả tiền.” Lục Phúc Bảo không muốn nói nhiều thêm nữa, anh Trường Chinh nói đúng, đàn ông lúc cần cứng là phải cứng. Triệu Cửu Hương vỗ đùi, ngay lúc tính mở máy hát thì bị anh ta chặn đứng: “Mẹ, nếu mẹ muốn ông Thạch ấy dọn về đây, vậy mẹ phải nghe con, bằng không cả đời này ông ta đừng hòng mơ tới chuyện đó.”
Triệu Cửu Hương nghẹn họng, nhưng không gào tiếp nữa: “Được, mẹ nghe con.”
Mới đi chưa tới một năm mà con trai chẳng còn nghe lời bà ta nữa. Thôi bỏ đi, tạm thời cứ thuận theo anh ta, chờ khi nào ông Thạch dọn về sống cùng, hai người họ từ từ dạy bảo lại là được.
Qua hôm sau, Lục Phúc Bảo xin mấy đồng tử chỗ Triệu Cửu Hương, sau đó tới đại đội mua mấy cân trứng.
Nhà chồng của Lục Quế Mai cách chỗ này gần nhất, thế nên Lục Phúc Bảo đã đi trả lương cho cô ta đầu tiên, lúc tới anh ta chẳng nói gì, chỉ đặt trứng với lương thực trước cửa rồi đi ngay.
Lục Quế Mai đuổi theo đến cửa, nhìn bóng lưng dần xa của Lục Phúc Bảo, trong lòng khẽ thở dài.
Đứa em trai này của cô ta vẫn chưa hư triệt để, mong sau khi mẹ trở về sẽ không dẫn anh ta đi sai đường nữa.
Tặng đồ cho nhà Lục Quế Mai xong, Lục Phúc Bảo lại chạy tới nhà chị ba. Trên mặt chị ba bị thương chưa lành, hiển nhiên là đã bị đánh.
Trong lòng Lục Phúc Bảo cảm thấy rất khó chịu, sau khi thả túi lương thực và trứng xuống, anh ta chỉ nói một câu mai mốt mẹ sẽ không qua đòi đồ nữa, lại nhét hai đồng suy nhất trên người vào tay cô ấy, rồi lập tức rời đi.
Lục Phúc Bảo biết nhà chồng chị ba không muốn nhìn thấy mặt mình nên cũng không nán lại lâu khiến họ thấy chướng mắt.
Sau khi trở về, anh ta cầm một cân trứng còn lại sang nhà họ Lục, đặng xin lỗi Lý Nguyệt Nga.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, Lý Nguyệt Nga có hơi ngạc nhiên, quay sang nói với Lục Thanh An nói: “Lục Phúc Bảo đã khiến em phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy, em cứ tưởng mẹ nó về thì nó sẽ lại biến thành con trai ngoan của mẹ chứ.”
Lý Nguyệt Nga không nhận số trứng kia, mà xách qua nhà thằng hai, để Lục Hoa Quế nấu cho hai đứa cháu ăn.
Tháng 11 trôi qua nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã tới tháng 12.
Vừa bước vào tháng cuối năm, tuyết bỗng nhiều lên, gần như ngày nào cũng có bão tuyết. Để tránh tuyết phủ kín đường, ngày nào đại đội thôn Lục Gia cũng sai người xúc tuyết. Dù vậy, tuyết trên đường vẫn có thể dày tới cẳng chân.
Xe vận chuyển trong khu khai thác mỏ cũng ngừng. Khu đó nằm trên núi nên còn phải dự phòng nguy cơ tuyết lở, dẫn tới dạo này Lục Trường Chinh cũng không có thời gian trở về mà ở lại luôn chỗ đó với Đào Bồi Thắng để canh chừng.
Lục Thanh An cũng bận tới chân không chạm đất, ngày nào cũng cùng Lục Bảo Quốc chạy tới nhà mấy người mẹ góa con côi, người già neo đơn trong đại đội để kiểm tra, sợ người ta không đủ củi đốt, nửa đêm bị lạnh cóng, hoặc là gặp đại tuyết đè sập nhà.
Ngoài ra còn phải vận động người tới dọn tuyết đọng trên nóc nhà cho họ.
Hầu như lần nào cũng là Lục Hành Quân tới quét hộ đống tuyết đọng trên nóc nhà Tô Mạt, thỉnh thoảng Lục Quốc Bình cũng sẽ qua giúp một tay.
Đãi ngộ thời này cũng không tốt bằng đời sau, dù bão tuyết ập tới cũng phải đi làm, vì đã làm cách mạng là phải vượt qua mọi chông gai.
Mỗi ngày Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đều phải bước thấp bước cao đi tới chỗ làm, nhờ vậy mà càng thêm hiểu về sự gian khổ của người dân miền bắc.
Mỗi lần tới nơi, cảm giác như quần với giày đều ướt sũng.
Tô Mạt có để một đôi giày bông và quần bông phòng hờ ở văn phòng, cứ đến nơi là lại thay ra, còn bộ đồ lúc đầu thì mang đi hong, trước khi tan làm lại đổi trở về.
Danh sách chương
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- Chương 411
- Chương 412
- Chương 413
- Chương 414
- Chương 415
- Chương 416
- Chương 417
- Chương 418
- Chương 419
- Chương 420
- Chương 421
- Chương 422
- Chương 423
- Chương 424
- Chương 425
- Chương 426
- Chương 427
- Chương 428
- Chương 429
- Chương 430
- Chương 431
- Chương 432
- Chương 433
- Chương 434
- Chương 435
- Chương 436
- Chương 437: Ngoại Truyện
- Chương 438
- Chương 439
- Chương 440
- Chương 441
- Chương 442
- Chương 443
- Chương 444
- Chương 445
- Chương 446
- Chương 447
- Chương 448
- Chương 449
- Chương 450
- Chương 451
- Chương 452
- Chương 453
- Chương 454
- Chương 455
Bạn cần đăng nhập để bình luận