Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 151
Trưa hôm đó, sau khi về nhà nghỉ trưa, cô đạp xe đến chỗ làm. Khi tan làm buổi chiều, cô ghé qua cửa hàng bông, lấy chăn bông và buộc nó vào yên sau xe đạp.
Cô không leo lên xe đạp mà từ từ dắt xe đi bộ về.
Trên đường, cô gặp vài người quen và dừng lại trò chuyện đôi chút. Chủ đề phần lớn xoay quanh chăn bông buộc phía sau xe.
"Làm nhiều chăn vậy à?"
"Nhà tôi không có chăn mà..."
Có người còn sờ vào chăn: "Thật dày dặn!"
"Chăn mùa đông mà, không dày thì không đủ ấm. Nghe nói mùa đông ở đây khá lạnh."
"Đúng vậy, nhưng không lạnh bằng quê tôi. Quê tôi nhiệt độ âm hai ba mươi độ, ở đây chỉ âm vài độ thôi, dòng sông thậm chí còn không đóng băng hẳn. Tuyết ở đây ít, một mùa đông chỉ có vài trận, nhưng quê tôi tuyết dày lắm."
Sau khi trò chuyện một lúc, Tô Chiêu Chiêu tiếp tục dắt xe về.
"Tiểu Tô!"
Quay lại, hóa ra là Cố Hành.
Tô Chiêu Chiêu cười: "Anh tan làm rồi à?"
Cố Hành bước nhanh tới, nhận lấy xe từ tay cô: "Chăn bông làm nhanh thật."
"Đúng thế, cửa hàng bông bảo là chăn nhà mình được làm đầu tiên."
Đi được vài bước, Cố Hành hỏi: "Em có muốn ngồi xe về không?"
Tô Chiêu Chiêu nhìn yên sau của xe rồi đáp: "Em không có chỗ ngồi mà."
Cố Hành vỗ vào thanh ngang phía trước.
"…"
Tô Chiêu Chiêu nheo mắt: "Có được không vậy?"
Đây là ngoài đường, Đoàn trưởng Cố không sợ bị người ta nhìn thấy rồi bàn tán à?
Cố Hành hắng giọng: "Ngồi không?"
"Ngồi!"
Anh còn không ngại thì cô ngại gì!
Cố Hành thả một tay ra để cô ngồi lên thanh ngang phía trước. Đợi cô ngồi vững, anh mới đạp xe đi.
Tô Chiêu Chiêu ngồi giữa vòng tay Cố Hành, cảm giác như được anh ôm vào lòng.
Gió thổi qua làm tóc cô bay phấp phới, khoé miệng cô như nở một nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra.
Ngồi như vậy tuy không thoải mái, nhưng lại rất thú vị!
Nghiêm Quang dụi mắt, rồi đập vào vai người bên cạnh: "Người đạp xe phía trước là lão Cố phải không? Có phải mắt tôi bị hoa không?"
Chính ủy Chu khoanh tay sau lưng, liếc nhìn anh: "Không phải anh vừa thấy người ta đi đuổi theo vợ mình sao?"
Sao lại hỏi câu hỏi vô nghĩa vậy chứ.
Nghiêm Quang: "Tôi không ngờ lão Cố lại có ngày này."
Trên đường đông người qua lại, vậy mà anh ấy để vợ ngồi lên trước xe đạp. Nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ không tin.
Mọi người cứ nói anh chiều vợ quá, còn bảo anh sợ vợ.
Lão Cố thế này, ở nhà chắc cũng sợ vợ không kém!
Hai vợ chồng thể hiện tình cảm một chút, cũng nhanh chóng về đến nhà.
Về đến nơi, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu mang chăn bông từ yên xe vào phòng ngủ.
"Trên này có thêu chữ à?"
"Không phải thêu đâu, là được đắp lên." Tô Chiêu Chiêu nói, thật ra cô cũng không biết cụ thể cách làm.
Chăn bông được gấp gọn thành khối vuông, buộc bằng dây thừng. Cố Hành tháo dây ra, khẽ giũ một cái, chăn mềm mại và dày dặn trải ra trên giường.
Những chữ "Song Hỷ" to tướng đập vào mắt Cố Hành.
Anh nhìn chằm chằm vào chữ trên chăn một lúc, rồi quay sang Tô Chiêu Chiêu: "Cái này là để cho chúng ta dùng đúng không?", ngữ khí khẳng định.
Tô Chiêu Chiêu không hiểu sao mặt hơi nóng lên: "Cái chăn này kích cỡ lớn hơn hai cái kia một chút, anh nghĩ sao?"
Cố Hành cười: "Anh nghĩ cái chăn trên giường chúng ta nên mang ra phơi, thay bằng chăn mới đi."
Nói rồi anh bắt đầu thay chăn.
Tô Chiêu Chiêu: "… Chờ thêm một giờ nữa là trời tối rồi, anh chắc chứ?"
Cái chăn này nặng tám cân, giờ đắp liệu có bị nóng không?
Cố Hành khựng lại: "… Thôi để mai tính."
Tiếc là sáng hôm sau trời không chiều lòng Cố Hành, vừa sáng sớm đã mưa.
Mùa này, cứ mưa là nhiệt độ giảm đột ngột, và gần như sẽ duy trì ở mức này, không thay đổi nhiều.
Không giống tháng trước, mưa xuống thì lạnh, nhưng trời nắng lại ấm lên, có lúc mặc áo khoác còn đổ mồ hôi.
Hôm nay, chỉ mặc áo sơ mi với áo khoác là chắc chắn lạnh, phải mặc thêm áo len bên trong mới đủ ấm.
Tô Chiêu Chiêu dùng hai tháng trời để đan xong áo len cho cả nhà, vừa kịp lúc. Cô cũng đan cho Cố Hành một chiếc áo len màu xanh đậm.
Cố Hành rất vui, nhiệt độ vừa giảm là anh mặc ngay.
Trước khi ra khỏi nhà, anh còn đề nghị với Tô Chiêu Chiêu: "Tối nay chắc chắn sẽ lạnh hơn, hay là thay chăn bông mới cho bọn trẻ đi, chăn chúng đang đắp trông không đủ dày."
Tô Chiêu Chiêu nhìn anh: "… Chỉ thay cho bọn trẻ thôi à?"
Cố Hành im lặng nhìn cô.
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười: "Được rồi, nghe theo anh, thay hết."
Chăn bông của Cố Tưởng và Cố Niệm là chăn mới mua khi họ vừa đến đây, chưa đắp được bao lâu. Trong nhà, trừ cái chăn mà Cố Hành mang từ doanh trại về, tất cả đều là chăn mới.
Mưa ngớt lúc 11 giờ trưa, buổi chiều còn le lói chút nắng, nhiệt độ buổi tối cũng nhích lên đôi chút so với buổi sáng.
Tối đến, Tô Chiêu Chiêu định thay chăn bông mới cho Cố Tưởng và Cố Niệm, nhưng hai anh em đều nói không cần.
"Không lạnh mà, chăn này ấm lắm rồi."
"Chăn bọn con đắp cũng là chăn mới, chăn bông mới cứ để dành Tết đi mẹ."
"Để dành Tết thì không cần thiết, lạnh là phải dùng, nếu các con nói không lạnh thì mẹ chưa thay, đợi lạnh thêm mẹ sẽ thay chăn dày hơn cho các con."
Tô Chiêu Chiêu mang chăn bông đi thế nào thì lại mang về phòng y như thế.
Cố Hành: "… Chưa thay à?"
Tô Chiêu Chiêu nhét chăn vào tủ quần áo: "Bọn trẻ nói không lạnh."
Cố Hành nhìn cái chăn bông mới mà anh đã cho vào vỏ chăn...
Mặc kệ, anh thấy lạnh.
…
Một giờ sau...
Cố Hành cởi trần, mồ hôi đầy trán, kéo tung chăn bông trên người ra.
Không chỉ anh thấy nóng, Tô Chiêu Chiêu cũng cảm thấy nóng, hồi nãy cô tắm vô ích rồi.
Nếu chỉ đắp chăn thì không sao, nhưng lại có một "lò lửa" nằm trên người cô!
"Anh... anh có thể nhanh hơn không, nóng quá rồi." Tô Chiêu Chiêu cựa mình.
Cố Hành hít một hơi, đè cô lại: "Không nhanh được đâu, em đợi một chút."
Anh vươn tay, kéo cả chăn ra khỏi người hai người.
Đắp chăn là để khỏi bị lạnh mà...
Cố Hành tiếp tục.
Chăn bông bị kéo tung ra, ban đầu Tô Chiêu Chiêu thấy hơi lạnh, nhưng rồi anh tiếp tục, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, cả người như bốc cháy, nóng rực.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, đôi mắt cô khẽ nheo lại.
Không chỉ anh rung động trong mắt cô, mà cả thế giới cũng như đang lắc lư trước mắt cô.
Cảm giác này khiến cô chóng mặt, như thể cô đang ở trong một giấc mơ hư ảo và chập chờn.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận