Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 117
"Cái này đâu ra vậy?"
Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ ngực, dựa vào tường cửa phòng ngủ, “Anh đoán xem.”
Cố Hành kéo tay vừa đi vào phòng ngủ thay áo vừa nói: “Đây là phần thưởng mà đơn vị thưởng cho em đúng không?"
“Đoán đúng rồi, tiếc là không có quà tặng cho anh.” Tô Chiêu Chiêu nghiêng người, tránh đường cho anh, “Sáng nay Chủ nhiệm Lưu của đơn vị chúng ta đã trao quà cho em trước mặt tất cả các đồng nghiệp! Còn nói về việc đào tạo, lịch đào tạo đã được định vào trưa thứ Bảy tuần này.”
“Vậy là mai rồi.”
“Đúng vậy.”
Ban đầu Chủ nhiệm Lưu định là định vào ngày kia, nhưng ngày kia là ngày nghỉ lễ, dùng ngày nghỉ lễ để tổ chức đào tạo thì quá không hợp lý, vậy nên Tô Chiêu Chiêu mạnh mẽ đề xuất chuyển lịch thành trưa mai.
Chủ nhiệm Lưu ngay lập tức đồng ý.
Có vẻ như ông cũng muốn nghỉ ngơi tử tế.
Tối hôm đó, Tô Chiêu Chiêu lại xem lại nội dung đào tạo, cố gắng chuẩn bị tinh thần như khi tham dự họp công ty ngày hôm trước để ngày mai có thể thực hiện tốt.
Cố Hành rửa rửa mặt xong thấy cô còn bận, cũng không làm phiền cô, tự mình lên giường nằm xuống.
Tô Chiêu Chiêu bận rộn xong, lên giường đã lao vào lòng anh.
Cố Hành ôm cô, nói: “Cô giáo Tô, mai cô phải lên lớp.”
Tô Chiêu Chiêu chống cằm lên n.g.ự.c anh, “Em biết rồi, em có định làm gì đâu, đoàn trưởng Cố, suy nghĩ của anh quá đen tối."
Nói xong cô cười cười, cằm cô cọ vào n.g.ự.c anh, làm anh một phen ngứa ngáy.
Ánh mắt nguy hiểm phóng tới, xem ra tinh thần cô rất tốt.
Một tiếng "tạch tạch", đèn đã tắt.
“A!”
“Suỵt! Nhỏ giọng chút.”
“Làm gì vậy, em phải đi ngủ bây giờ.”
“Em nghĩ sao?”
"Mai em còn phải đi đào tạo."
"Tinh thần tốt thì đào tạo càng tốt."
Ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Hành đứng trước gương, nhìn vào mấy vệt đỏ trên cổ, xoa xoa ấn ấn một hồi. Bảo sao tối qua cô nhìn cổ anh cười cười, hoá ra là cô cố ý.
Tô Chiêu Chiêu tỉnh dậy thấy cảnh này, ngồi trên giường, ôm chăn nhìn anh cười.
Cố Hành quay đầu nhìn cô, nói: “Vẫn còn cười, em cố ý đúng không?"
Tô Chiêu Chiêu vây chăn thay đồ ngủ, “Anh đừng có mà đổ lỗi cho em, đây gọi là hành động tự nhiên khi bị kích động.”
Hừ, há miệng là nói mấy câu buồn nôn.
Cố Hành không quan tâm đến vết đỏ trên cổ nữa, tiến đến muốn làm cho cô một cái.
Tô Chiêu Chiêu ôm chăn lăn trên giường, không để anh thành công, “Không được đâu! Người ta mà thấy sẽ cười em."
Cố Hành kéo tay cô ra, “Em cũng biết người ta thấy sẽ cười à, anh thấy em là đang muốn người khác chỉ trỏ anh."
Tô Chiêu Chiêu cứng đầu không nhận, “Không phải đâu, oan uổng quá để, là chuyện tự nhiên mà."
Cố Hành ôm cả người và chăn vào lòng, mở miệng muốn cắn vào cổ cô, “Vậy anh đây cũng chỉ là làm chuyện tự nhiên thôi.”
“Tự nhiên gì chứ, đây đâu phải ban đêm đâu…” Tô Chiêu Chiêu không thể tự thoát, đành kêu cứu, “Cứu…!”
Cố Hành không dùng tay, mà trực tiếp dùng miệng nuốt lời của cô xuống.
Rõ ràng là hành động trả đũa.
Tô Chiêu Chiêu bị Cố Hành ôm trong lòng xoa xoa rồi lại hôn hôn đến mơ hồ.
May là Cố Hành vẫn tha cho cô, không để lại dấu vết trên cổ.
Không may là miệng cô hơi sưng, giống như mới sáng sớm đã ăn ớt.
Cố Hành mặc quân phục, cài nút lên cao nhất, vết đỏ trên cổ được che kín hoàn toàn.
Anh đội mũ quân đội lên, rồi mặt mày rạng rỡ đi làm.
Tô Chiêu Chiêu giận dữ liếc nhìn anh vài cái, tiếc là anh ấy không hề nhận ra.
Đến đơn vị, Tiểu Đường nhìn vào miệng cô, hỏi: “Chị Tô, chị cũng tô son à?”
Tô Chiêu Chiêu: “Không, tôi ăn ớt.”
Tiểu Đường ngưỡng mộ, “Khả năng ăn ớt của chị đúng là không bì được.”
Tô Chiêu Chiêu: “……Đúng vậy.”
Địa điểm đào tạo được sắp xếp tại khu vực công cộng, phòng họp quá nhỏ, không thể chứa đủ tất cả mọi người.
Vật dụng trong khu vực công cộng được dọn dẹp sạch sẽ, dành ra một khu vực còn khá trống.
Đến giờ, nhân viên trong cung tiêu xã tụ tập lại.
Chủ nhiệm Lưu phát biểu xong, tuyên bố bắt đầu.
Tô Chiêu Chiêu chính thức bắt đầu giảng bài.
Phần đầu tiên là kiến thức lý thuyết.
Cô nói rõ ràng, ngôn ngữ súc tích, cô vừa mở miệng, không khí vốn còn một chút ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Cô giảng không chỉ là lý thuyết, còn đưa ra ví dụ về các tai nạn thường xảy ra trong thực tế, để mọi người có cái nhìn trực quan hơn về tầm quan trọng của việc học "kiến thức sơ cứu".
Hồi sức tim phổi áp dụng ở đâu, v.v.
Không chỉ hồi sức tim phổi, còn có các kiến thức sơ cứu khác, ví dụ như cố định nẹp gãy, v.v.
Ví dụ như những hậu quả do m.á.u không lưu thông, v.v.
Sau khi giảng lý thuyết xong, tiếp theo là thực hành.
Thực hành là chuyện rắc rối, nhưng cũng không thể thiếu, ít nhất là để họ có cái nhìn trực quan hơn về cách thực hiện, kẻo một số người nghe rồi lại quên mất.
Nếu có người mô phỏng hồi sức tim phổi thì tốt quá.
Tô Chiêu Chiêu đề nghị có ai lên làm người bị thương không, mọi người đều lùi xuống, sợ bị cô gọi tên.
Tiểu Đường giơ tay.
“Tôi lên!”
Tiểu Đường đỏ mặt, tỏ ra bộ dáng thấy c.h.ế.t không sợ.
Chủ nhiệm Lưu vỗ tay, “Tiểu Đường đồng chí đáng khen, tặng một bình nước nóng!”
Lời của Chủ nhiệm Lưu vừa vang lên, các đồng chí nam đều hối hận.
Người ngày nay đều kín đáo nhút nhát, Tô Chiêu Chiêu cũng không làm quá, ví dụ như thở khí nhân tạo cô cũng không thật sự chạm vào, ép tim cô cũng không thật sự ép xuống.
Tiểu Đường vẫn có nhịp tim bình thường, không được tự tiện ép tim.
Cô cũng nói rõ điều này cho mọi người.
Cô chỉ nói cho họ biết cách mở đường thở, khi thổi khí vào miệng người bị thương thì phải bịt mũi, khi đổi khí phải nhanh chóng thả tay, vị trí, phương pháp, lực lượng ép tim, v.v.
Tiểu Đường lo lắng nửa ngày, thấy cô chỉ làm vậy thôi, không còn lo lắng nữa.
Còn được tặng một bình nước nóng làm đồ cưới, haha!
Khi giảng thực hành sơ cứu hóc dị vật, Tô Chiêu Chiêu đứng sau Tiểu Đường, ôm cô, hai tay nắm thành đ.ấ.m đặt vào bụng cô, làm mẫu cho họ.
“Nếu là trẻ nhỏ thì cũng có cách khác...”
Sau khi hoàn tất tất cả các bài học, Tô Chiêu Chiêu cho mọi người thoải mái phát biểu.
Hồ Giai là người đầu tiên hỏi, “Có thể không hôn nhau không?”
Phó chủ nhiệm Hồ nhìn cô, nói: “Con bé này, nói gì vậy! Có im ngay đi không!”
Hồ Giai không phục, “Thì sao chứ? Cái gì thở khí nhân tạo, có khác gì hôn nhau đâu! Mấy nữ đồng chí chúng ta mà làm thế này, sẽ bị người ta chỉ trỏ cả đời!"
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận