Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ
Chương 30: Chương 30
30
“Nếu Khổng Tử còn sống, hẳn cũng sẽ vì ngươi mà thấy hổ thẹn bỏ đi. Thiên hạ nhân dân, văn võ bá quan trong triều, phàm là người còn có chút nhận thức thiện ác, cũng đều hổ thẹn khi đứng chung hàng ngũ với hạng ngụy quân tử như ngươi.”
Lời của Lão Thất như d.a.o bén, từng chữ như kim đâm, mắng đến mức vị nho sinh đạo mạo kia râu tóc dựng ngược, mặt đỏ tai tím.
Ta hận không thể vỗ tay thật lớn cho Lão Thất, tiểu tử này hoàn toàn chính là cái miệng thay lời ta một cách xuất sắc.
Nhìn sang quan ghi chép đang viết lia lịa, chờ đến khi bãi triều, nhất định phải đến xem bản chép ấy cho thật kỹ.
Lão già kia cãi không lại Lão Thất, lại còn bị mắng đến nỗi không nói nên lời, đành hậm hực tìm đến ta để cầu viện.
Nhưng ta có thể nói gì đây?
Tự biết bản thân tuy bị lợi ích che mờ mắt, làm đủ mọi chuyện để loại trừ dị kỷ, song ít nhất vẫn còn giữ lại được một chút giới hạn đạo đức và nhận thức đúng sai cơ bản.
Ta hắng giọng, dưới ánh mắt mong đợi của quần thần, chậm rãi lên tiếng:
“Lời Lão Thất nói, hợp ý trẫm. Hành vi ‘ăn tuyệt hộ’ kia, thực sự không bằng súc sinh, đạo đức băng hoại, trời đất không dung. Theo ý Lão Thất, nhất định phải dùng hình pháp nghiêm khắc, đòi lại công đạo cho những linh hồn oan khuất.”
Một lời định càn khôn.
Đối mặt với vị Hàn lâm lão lệ đang rưng rưng nhìn ta, ta dùng giọng điệu đặc biệt, chậm rãi nói:
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ái khanh nhân hậu từ tâm, đến cả kẻ gian nịnh cũng có thể khoan dung, lòng nhân ấy có thể nói là chí thiện. Thế nhưng, lòng nhân không thể dùng để chấp binh, nhân hậu không thể giữ tài sản. Làm quan, không thể chỉ dựa vào thiện tâm, mà cần phải rõ ràng đúng sai, mới có thể mang lại phúc cho dân.”
Sắc mặt của lão già kia dần dần trở nên cứng ngắc.
“Khanh tài hoa hơn người, nhưng trẫm quan sát việc làm của khanh, tuy thiện thì có đấy, song giữa thiện và ác, dường như thiếu quyết đoán. Là người trị nước, phải lấy dân làm gốc, phân biệt trung gian, mới có thể giữ yên cõi bờ. Nhân hậu là mỹ đức, nhưng trong việc trị quốc an bang, e rằng chưa đủ toàn tài.”
Mắt vị lão thần đã dần tròn xoe vì khiếp sợ.
“Trẫm suy nghĩ mãi, thấy đức tài của khanh, có lẽ trẫm không thể dùng. Vậy nên trẫm có ý, khanh hãy cởi bỏ quan phục, về quê an dưỡng. Lòng thiện của khanh, nhất định có thể ban phúc cho quê nhà, lưu lại tiếng thơm cho hậu thế. Trẫm tuy mất đi một vị lương thần, nhưng dân chúng có được một người thầy hiền, cũng là phúc phận của quốc gia.”
Ta thật sự rất muốn một đao xử lý loại “thánh mẫu giả” như thế này, nhưng chính trị không phải là đánh g.i.ế.c đơn thuần, mà là sự thoả hiệp và cân bằng.
“Hy vọng khanh mau chóng chuẩn bị, chọn ngày khởi hành. Mong rằng sau khi hồi hương, khanh vẫn giữ vững lòng thiện, giáo hoá một phương, để trẫm được an lòng.”
Để diệt trừ tập tục “ăn tuyệt hộ” trong dân gian, ta và một nhóm đại thần cùng chí hướng đã soạn ra một loạt chính sách.
Sau đó, chúng ta lấy ý kiến của Lão Thất, đối với dân làng, tộc nhân từng tham gia ‘ăn tuyệt hộ’, đều xử phạt nghiêm khắc.
Đồng thời khuyến khích các gia đình không con cái lập di chúc trước, hoặc thiết lập hộ khẩu độc lập cho con gái.
Thế nhưng “ăn tuyệt hộ” cũng giống như việc “con dâu hiếu thuận với mẹ chồng là lẽ hiếu đạo”, đều không dễ thực hiện.
Những người làm quan đều là tầng lớp được lợi, làm sao có thể đồng cảm với những nữ nhân yếu thế?
Muốn họ thay đổi nhận thức, quả thật là nhiệm vụ dài lâu và nặng nề.
Nhưng Lão Thất nói đúng, là người thuộc tầng lớp có đặc quyền, làm sao có thể lên tiếng cho kẻ yếu, trừ khi lợi ích của họ được gắn liền với kẻ yếu.
Trong lòng ta cho rằng Lão Thất hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách lớn, nên hỏi hắn làm sao để các quan địa phương xử lý công bằng?
Lão Thất không chút do dự nói: “Nhi thần cho rằng, nên thi hành chế độ truy cứu trách nhiệm. Nếu lại có thảm kịch tuyệt hộ, thì quan lại địa phương, lý chính đều phải bãi chức để làm gương. Tộc trưởng thì phải truy cứu trách nhiệm, như vậy mới có thể chấm dứt hoàn toàn thảm kịch này.”
Lời lẽ hùng hồn, giọng vang như chuông lớn, thể hiện rõ phong thái anh minh quả quyết.
Ta âm thầm gật đầu, cứ theo lời Lão Thất, lệnh cho quan chức của Hình Bộ thảo chỉ dụ, ban hành luật lệ mới.
…
Lão Thất gây dựng danh tiếng “Thanh Thiên” trong Hình Bộ, căm ghét cái ác như thù, xử án công minh nghiêm ngặt.
Đến mức người đến tìm hắn kiện cáo, đông như trẩy hội.
Khổ chủ đến từ khắp nơi trong thiên hạ, không quản đường xa vạn dặm mà dâng đơn lên kinh thành.
Oan khuất của họ sâu như biển, huyết hận của họ cao như núi.
Tất cả vụ án mà Lão Thất đích thân xử lý, đều là trọng án, đại án.
Ta cũng hiểu rõ, pháp trị mới là nền tảng cho sự phát triển lâu dài của một triều đại.
Chỉ khi vận hành chính trị, kinh tế, cùng các lĩnh vực khác tuân theo pháp luật, thì mới tránh khỏi bị chi phối, cản trở hoặc phá hoại bởi ý chí cá nhân.
Suy nghĩ của Lão Thất, hoàn toàn trùng hợp với ta, nên ta toàn lực ủng hộ hắn.