Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 238: Sát cơ tứ phía
cũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi dao
trong tay, ánh mắt đầy suy tư.
Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánh
mắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.
Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ý
à? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầu
danh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”
“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờ
giấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉ
có Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”
Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”
Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”
“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanh
đấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.
Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.
Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xe
ngựa phóng nhanh về phía trước.
Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắn
đột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”
“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếm
khách Tô gia phá tan mã trận, giết chết đám Kim Ngô Vệ không chịu nổi
một đòn kia, ngăn cản Lang Gia Vương. Ngươi lên xe ngựa, giết lão hầu gia.
Cuối cùng chúng ta hợp lực vây giết Tiêu Nhược Phong.” Gã ria mép giơ
chủy thủ, vạch nhẹ trước yết hầu: “Đơn giản dễ dàng, nửa canh giờ là
xong.”
“Yêu cầu lớn nhất Ám Hà trong ba mươi năm qua, sao tới miệng ngươi lại
đơn giản như vậy?” Nam tử cõng dù nở nụ cười hiếm thấy.
Gã ria mép híp mắt: “Giết người, xưa nay luôn là chuyện đơn giản nhất.”
“Nếu thật sự đơn giản như vậy, hắn có sống qua hôm nay không?” Nam tử
cõng dù hỏi.
“Thử một lần là biết thôi.” Gã ria mép nhún vai.
Tiêu Nhược Phong thúc ngựa đi đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai phó
tướng bên cạnh đã thở hồng hộc. Bọn họ vốn là Kim Ngô Vệ, không giỏi về
hành quân, đi cả ngàn dặm đã mệt bở hơi tai. Không ngờ tới Càn Đông
Thành rồi, Tiêu Nhược Phong lại không buồn nghỉ ngơi chút nào, trực tiếp
lên đường trở về. Tuy trong lòng bọn họ cũng có oán hận, nhưng dù sao
Tiêu Nhược Phong cũng là vương gia, không ai dám nhiều lời, Nhưng Tiêu
Nhược Phong càng đi càng nhanh, bọn họ sắp không theo kịp nữa.
Phó quan lớn tuổi lau mồ hôi trên trán: “Vương gia, bệ hạ cho thời hạn gấp
rút như vậy sao? Cứ đi liên tục như vậy e là mọi người đều không chịu
được. Ngài cũng biết mà, tuy Kim Ngô Vệ chúng ta ngày ngày thao luyện,
chưa bao giờ lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.”
Phó tướng nhỏ tuổi hơn một chút thì sắc mặt trắng bệch, thậm chí đã
không nói nên lời.
“Qua ngọn núi nhỏ phía trước, chúng ta sẽ hạ trại.” Tiêu Nhược Phong giơ
roi chỉ đằng trước.
“Rõ.” Phó quan lớn tuổi ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi vội vàng đi
theo.
Trong xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bốn người còn
lại ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói gì. Người trẻ tuổi cưỡi con ngựa Truy
Phong có vẻ đã mệt, ném ngựa cho một Kim Ngô Vệ, cũng chui vào trong
xe.
“Đúng là mệt chết mất, quân đội hành quân lúc nào cũng liều mạng như
vậy à?” Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay: “Làm ta mệt chết đi được.”
Bách Lý Lạc Trần mở to mắt, giơ tay day huyệt Thái Dương: “Tốc độ này mà
là quân doanh dưới trướng ta năm xưa thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, quá
chậm. Nhưng đối với đám Kim Ngô Vệ quen được cưng chiều thì rất hiếm
thấy. Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đúng là biết cách trị quân, chỉ mấy
ngày ngắn ngủi mà đã ép được bọn họ nghe lời.”
Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Hắn tự phi băng băng đằng trước, người phía
sau dám không đuổi theo hay sao?”
Bách Lý Lạc Trần cầm túi nước bên cạnh uống một hớp rồi nói: “Hắn vội
vàng như vậy, e là đã đoán được.”
“Đoán được gì?” Người trẻ tuổi hỏi.
“Lần này tới Thiên Khải Thành, không phải chỉ đơn giản là đi đường.” Bách
Lý Lạc Trần mỉm cười: “Yêu cầu hắn hộ tống, đơn giản là vì có người muốn
giết ta.”
Bách Lý Lạc Trần vừa nói xong, lông mày của nam tử tuấn tú đeo trường
kiếm đột nhiên cau lại, sát khí bùng lên trên mặt.
Ông lão chăn ngựa thì vẻ mặt khổ sở ai oán nhìn Bách Lý Lạc Trần, có lẽ
trong lòng đang thầm trách cứ lão hầu gia, sao đã trên đường xuống
Hoàng Tuyền rồi mà còn dẫn mình theo.
Vương Trù chuyên làm đồ ăn ngon lại không hề sợ hãi nói: “Ai mà giết được
hầu gia.”
Tô Viên yêu kiều quyến rũ thì quan sát người trẻ tuổi có thể trò chuyện
bằng vai phải lứa với hầu gia, thế nhưng gương mặt đó lại hết sức bình
thường, không có gì đặc biệt. Sau khi nhìn một lúc cô quay đầu đi, lại ngắm
thiếu niên phong lưu tuấn tú kia.
Người trẻ tuổi nhún vai: “Người ở Thiên Khải Thành đáng sợ như vậy sao?”
“Dừng... dừng lại hạ trại!” Hai phó tướng hét lớn, ghìm cương ngựa đứng
lại. Bọn họ đã thở hồng hộc, không còn hơi sức, nói xong lập tức nhảy
xuống dắt ngựa sang một bên.
Năm trăm Kim Ngô Vệ sau lưng đồng thời xuống ngựa, xe ngựa của Trấn
Tây Hầu cũng dừng lại, có người tới thông báo: “Hầu gia, đêm nay chúng ta
hạ trại nghỉ ngơi, sau khi bên kia dựng lều xong chúng ta sẽ phái người tới
đón hầu gia.”
“Đi đi.” Người trẻ tuổi nói: “Ban đêm gió rét, trong lều phải ấm áp một
chút.”
“Rõ.”
Hai phó tướng đứng một bên uống nước nghỉ ngơi, người lớn tuổi quan sát
bốn phía xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có thấy kỳ lạ không...”
Người trẻ tuổi ngửa đầu uống ba ngụm nước lớn rồi mới thở dài một tiếng,
vẻ mặt hoang mang: “Có chỗ nào lạ?”
“Hình như bọn họ không hề mệt mỏi.” Phó tướng lớn tuổi quan sát cẩn
thận, phát hiện Kim Ngô Vệ đang hạ trại tại chỗ, ngay ngắn trật tự, động
tác nhanh chóng, ngoài vài người linh tinh ngã dưới đất co quắp, Nhưng
người còn lại có vẻ không mấy mệt mỏi khi đi đường lâu ngày như vậy.
“Thuộc hạ của Lý huynh đúng là lợi hại.” Phó tướng trẻ tuổi cảm thán.
“Vớ vẩn, thuộc hạ của ta ra sao mà ta còn không biết à? Lần này phụng
lệnh chỉ đem mười ba thuộc hạ theo, mấy gã đang nằm đất đấy, chẳng phải
còn lại là người của Tạ Đức nhà ngươi à?”
Phó tướng Tạ Đức cũng giật nảy mình: “Ta... ta cũng chỉ mang theo hai
mươi hai người, trên đường ta còn tưởng những người khác là thuộc hạ của
Lý huynh!”
“Rốt cuộc là sao!” Phó tướng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu
Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong đặt tay lên kiếm, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
Danh sách chương
- Chương 48: Bát Phùng Chi Châm
- Chương 49: Ngài Có Thấy
- Chương 50: Đại Đạo Triêu Thiên
- Chương 51: Sát phạt quyết đoán
- Chương 52: Sứ giả của học đường
- Chương 53: Dưới trướng ên sinh
- Chương 54: Cuối cùng cũng tương phùng
- Chương 55: Mỹ tửu ên quân
- Chương 56: Biến ảo ngàn vạn
- Chương 57: Máu vẩy khắp đường
- Chương 58: Hỏi kiếm Kiếm Tiên
- Chương 59: Đệ tam thiên hạ
- Chương 60: Vô Pháp Vô Thiên
- Chương 61: Nho Tiên cõi người
- Chương 62: Một bước giang hồ
- Chương 63: Ngọc thô khó giấu
- Chương 64: Đạp tan thành này
- Chương 65: Thiếu niên mài thuốc
- Chương 66: Khí khái thiếu niên
- Chương 67: Đường ở Thiên Khải
- Chương 68: Anh hùng các nơi
- Chương 69: Cưỡi ngựa ngắm thành
- Chương 70: Vừa vào học đường
- Chương 71: Thân thể Kim Cương
- Chương 72: Trên núi Thanh Thành
- Chương 73: Thiên ngoại hữu thiên
- Chương 74: Lạc Hoa Lưu Thủy
- Chương 75: Phía ngoài văn võ
- Chương 76: Lần đầu vào học đường
- Chương 77: Kỳ thi bắt đầu
- Chương 78: Thiên thủ và dân cờ bạc
- Chương 79: Thiên Cửu Tứ Môn
- Chương 80: Chí Tôn Chi Bảo
- Chương 81: Cùng thể hiện bản lĩnh
- Chương 82: Rượu lâu năm khó giấu
- Chương 83: Rượu ngon quá sớm
- Chương 84: Vòng hai của học đường
- Chương 85: Nâng chén dưới trăng
- Chương 86: Nhất kiếm bất quy
- Chương 87: Lạc Hà tề phi
- Chương 88: Một thanh kiếm gỗ
- Chương 89: Tam Bộ Truy Thiền
- Chương 90: Kỳ Môn Độn Giáp
- Chương 91: Tiên sinh giá lâm
- Chương 92: Chim khôn biết chọn cây mà đậu
- Chương 93: Lập đội bốn người
- Chương 94: Thân dậu tuất hợi
- Chương 95: Chân võ sở tại
- Chương 96: Thiên hạ bách hiểu
- Chương 97: Đạo nhân song đồng
- Chương 98: Vạn vật đều là ta
- Chương 99: Bộc lộ sát khí
- Chương 100: Thương xuất du long
- Chương 101: Một bút của phán quan
- Chương 102: Song quyền tứ thủ
- Chương 103: Vu thuật cổ thuật
- Chương 104: Song sinh song tử
- Chương 105: Hồn phi phách tán
- Chương 106: Thiên hạ đệ nhất
- Chương 107: Xoay tròn, nhảy lên
- Chương 108: Ta nhắm hai mắt
- Chương 109: Không thấy phiền nhiễu chốn nhân gian
- Chương 110: Có say mê không
- Chương 111: Tuyết trắng đêm hè
- Chương 112: Bái sư học đường
- Chương 113: Thiên Khải truy nã
- Chương 114: Không say không tỉnh
- Chương 115: Chính thức nhập môn
- Chương 116: Kết tóc trường sinh
- Chương 117: Một món quà lớn
- Chương 118: Kiếm Tiên tới thành
- Chương 119: Thiên chấn kiếm lạc
- Chương 120: Không được rời khỏi nơi này
- Chương 121: Đạo sĩ trở về
- Chương 122: Mời ta ăn cơm
- Chương 123: Tỷ tỷ xinh đẹp
- Chương 124: Trong lồng Thiên Khải
- Chương 125: Chẳng bằng rời khỏi
- Chương 126: Bẻ liễu ễn biệt
- Chương 127: Sau này còn gặp lại
- Chương 128: Thể diện đế vương
- Chương 129: Tế tửu tế tửu
- Chương 130: Nho sinh đi tới
- Chương 131: Tân nhiệm ên sinh
- Chương 132: Điêu Lâu Tiểu Trúc
- Chương 133: Một bình rượu ngon
- Chương 134: Một mũi thương tốt
- Chương 135: Vấn đỉnh tửu đạo
- Chương 136: Trên Bách Hoa Lâu
- Chương 137: Một lần tương phùng
- Chương 138: Như người mà không phải người
- Chương 139: Gặp nhau đúng lúc
- Chương 140: Gặp được Trường Sinh
- Chương 141: Sư đồ Dị lộ
- Chương 142: Một thương trên tay
- Chương 143: Công thủ hữu đạo
- Chương 144: Tặng sách cho người
- Chương 145: Không thể tra được
- Chương 146: Ban ngày thấy sao trời
- Chương 147: Nếm được ba vị
- Chương 148: Say rượu lên lầu
- Chương 149: Đào Hoa Nguyệt Lạc
- Chương 150: Chớ hỏi đường đi
- Chương 151: Nhất kiếm động thủy
- Chương 152: Thiên hạ duy ngã
- Chương 153: Một vị thiếu niên
- Chương 154: Đại xuân bát thiên
- Chương 155: Đi thẳng về tây
- Chương 156: Thuật giết người
- Chương 157: Lặng lẽ đợi tương phùng
- Chương 158: Đại hội thử độc
- Chương 159: Nhất quyền nhất hội
- Chương 160: Giang hồ Như xưa
- Chương 161: Tú Kiếm Thập Cửu
- Chương 162: Phá Đao Bát Thập
- Chương 163: Một quyền xưng bá
- Chương 164: Múa cả đao kiếm
- Chương 165: Đao pháp quyền ý
- Chương 166: Một mình tới Nam Quyết
- Chương 167: Ngàn dặm giết người
- Chương 168: Kho của nhà trời
- Chương 169: Thục Trung Đường môn
- Chương 170: Tự ý xông vào Đường môn
- Chương 171: Thanh hồng song xà
- Chương 172: Ta có thể giết ngươi
- Chương 173: Độc xuất Thục Trung
- Chương 174: Đại tổng quản Thiên Khải
- Chương 175: Chọn người
- Chương 176: Thanh đồng dược nhân
- Chương 177: Ngũ Độc lâm môn
- Chương 178: Độc bộ thiên hạ
- Chương 179: Thiên thượng địa hạ
- Chương 180: Nhân gian êu dao
- Chương 181: Tuyệt thế chân chính
- Chương 182: Cuối cùng cũng kết thúc
- Chương 183: Tây du tây du
- Chương 184: Phong hoa tuyết nguyệt
- Chương 185: Lên lầu dõi mắt nhìn xa xăm
- Chương 186: Đăng thiên Đăng Thiên
- Chương 187: Trò mèo
- Chương 188: Thiên chuy bách luyện
- Chương 189: Công tử độc đinh
- Chương 190: Dựa trời dựa đất
- Chương 191: Đạo pháp tự nhiên
- Chương 192: Thiên Ngoại Phi Tiên
- Chương 193: Phong hoa tuyết nguyệt
- Chương 194: Ngàn vạn ảo ảnh
- Chương 195: Cỏ mọc én bay
- Chương 196: Gặp lại ở Thiên Khải
- Chương 197: Sắp tới ngày cướ
- Chương 198: Người tới kiếm tới
- Chương 199: Thiếu niên vào thành
- Chương 200: Giết ra đường máu
- Chương 201: Gặp lại như xưa
- Chương 202: Thiếu niên cướp dâu
- Chương 203: Ràng buộc trong lòng
- Chương 204: Đạo làm người đứng đầu
- Chương 205: Thực lực tuyệt đối
- Chương 206: Không thể vượt qua
- Chương 207: Không chết không thôi
- Chương 208: Cách xa một bước
- Chương 209: Tạm biệt Thiên Khải
- Chương 210: Chiến tranh kết thúc
- Chương 211: Trở lại chốn cũ
- Chương 212: Thương về mộng chuyển
- Chương 213: Kinh long chi biến
- Chương 214: Phong Hiểu Hàn Sơn
- Chương 215: Xây nhà ở lại
- Chương 216: Cổ trạch quỷ cầm
- Chương 217: Ngày nào mới gặp lại
- Chương 218: Thiên tuyển chi nhân
- Chương 219: Cách một bức tường
- Chương 220: Chúng ta gặp lại
- Chương 221: Đúng là phong lưu
- Chương 222: Trường kiếm lạc nhật
- Chương 223: Tâm chung Vong Ưu
- Chương 224: Mưa gió nổi lên
- Chương 225: Bàn tay sau màn
- Chương 226: Trận chiến trong vương phủ
- Chương 227: Vương phi rời thành
- Chương 228: Trái phải trái phải
- Chương 229: Ly Hải kinh long
- Chương 230: Nối lại duyên xưa
- Chương 231: Hoa ền nguyệt hạ
- Chương 232: Thiên Khải nâng kiếm
- Chương 233: Cơn thịnh nộ của hầu gia
- Chương 234: Lại gặp chốn cũ
- Chương 235: Đời vốn chẳng như ý
- Chương 236: Tạm biệt và ly biệt
- Chương 237: Thúc ngựa vung roi
- Chương 238: Sát cơ tứ phía
- Chương 239: Thu đao thối lui
- Chương 240: Tam đao nhi hành
- Chương 241: Kề vai chiến đấu
- Chương 242: Dao làm bếp Thất Tinh
- Chương 243: Sát phạt quyết đoán
- Chương 244: Thu Thủy Bất Tức
- Chương 245: Đang chờ gió đến
- Chương 246: Tình thế chết chắc
- Chương 247: Mặt nạ da người
- Chương 248: Tiên sinh tới nơi
- Chương 249: Lần thứ ba tới Thiên Khải
- Chương 250: Ngự Sử nan giải
- Chương 251: Bút của Diêm Vương
- Chương 252: Ý của Túy Ông
- Chương 253: Trăng tròn
- Chương 254: Cao thủ tuyệt thế
- Chương 255: Bố trí giết người
- Chương 256: Trận chiến sắp tới
- Chương 257: Chiến đấu một mình
- Chương 258: Phượng Hoàng Lai Nghi
- Chương 259: Thái giám cầm kiếm
- Chương 260: Nhất kiếm sương hàn
- Chương 261: Giúp đỡ lẫn nhau
- Chương 262: Nửa bước Thần Du
- Chương 263: Sư tỷ hon
- Chương 264: Lưu ly màu trắng
- Chương 265: Mưa đêm giang hồ
- Chương 266: Đào lý xuân phong
- Chương 267: Dương danh thiên hạ
- Chương 268: Thư từ đông tới
- Chương 269: Quan tuyệt thiên hạ
- Chương 270: Gặp lại sau mười năm
- Chương 271: Bắc Khuyết đế nữ
- Chương 272: Lên đường tới Cô Tô
- Chương 273: Hành động tùy tâm
- Chương 274: Cùng nhau rời thành
- Chương 275: Hư Niệm thần công
- Chương 276: Nhìn lại chuyện xưa
- Chương 277: Hồn phách xuất thân
- Chương 278: Đột nhiên chia cách
- Chương 279: Ma công nhập định
- Chương 280: Hư niệm hoang vu
- Chương 281: Nhất thất thiên niên
- Chương 282: Đọc sách đồng hành
- Chương 283: Nho sinh lôi thôi
- Chương 284: Ngọa hổ tàng long
- Chương 285: Hạo nhiên chính khí
- Chương 286: Ngụy cảnh hư vọng
- Chương 287: Gió tuyết phất phới
- Chương 288: Cực bắc chi thiên
- Chương 289: Vô Tướng vô vi
- Chương 290: Lang Nguyệt Phúc Địa
- Chương 291: Kim đồng đoạt phách
- Chương 292: Hư niệm vô tận
- Chương 293: Không ngừng không nghỉ
- Chương 294: Chuyển luân trùng sinh
- Chương 295: Sống chết có số
- Chương 296: Xa xôi cách biệt
- Chương 297: Lồng giam hoàng thành
- Chương 298: Ảnh Tông thủ hộ
- Chương 299: Đi thì đi thôi
- Chương 300: Đi ra biển khơi
- Chương 301: Hành trình tại Ly Hải
- Chương 302: Thuyền lớn Truy Cung
- Chương 303: Quan nh hiểu nguyệt
- Chương 304: Tiên nhân áo trắng
- Chương 305: Trời không điểm cuối
- Chương 306: Thùy thiên chi thế
- Chương 307: Hải vận sinh triều
- Chương 308: Nhất kiếm thần uy
- Chương 309: Nhất quyền thăng hải
- Chương 310: Non Sông Thay Đổi
- Chương 311: Non sông thay đổi
- Chương 312: Đạp nát sơn hà
- Chương 313: Lang yên thiên lý
- Chương 314: Không đơn độc
- Chương 315: Thư sinh cầm kiếm
- Chương 316: Gió thổi về bắc
- Chương 317: Chỉ là phàm nhân
- Chương 318: Phàm nhân họ Diệp
- Chương 319: Cạn chén từ biệt
- Chương 320: Tử khí đông lai
- Chương 321: Thiên lý cô hư
- Chương 322: Trường thương phá trận
- Chương 323: Cô hồn dã quỷ
- Chương 324: Khí vận hoàng thành
- Chương 325: Lôi trì nhất bộ
- Chương 326: Quỷ Tiên vô danh
- Chương 327: Quốc sư vô trần
- Chương 328: Bạch vũ tranh nanh
- Chương 329: Răng nanh hắc ám
- Chương 330: Lần thứ tư vào Thiên Khải
- Chương 331: Trút cơn uất ức
- Chương 332: Cô thành tịch liêu
- Chương 333: Trên đỉnh hoàng thành
- Chương 334: Đại Đạo Triêu Thiên
- Chương 335: Mỗi người một nơi
- Chương 336: Con đường của Ma giáo
- Chương 337: Sát cục bảy người
- Chương 338: An Thế trường tồn
- Chương 339: Diêm La khóc tang
- Chương 340: Bách Hiểu Sở Hà
- Chương 341: Không biết đường về
- Chương 342: Phi Trản Phi Ly
- Chương 343: Bàn Nhược Tâm Chung
- Chương 344: Mỗi người có lựa chọn riêng
- Chương 345: Thất sát tử chiến
- Chương 346: Bệnh tử quỷ khốc
- Chương 347: Thiết Mã Băng Hà
- Chương 348: Thời khắc tương phùng
- Chương 349: Năm Minh Đức thứ tám
- Chương 350: Chó cùng rứt giậu
- Chương 351: Thiếu chủ ở lại
- Chương 352: Về nhà về nhà
- Chương 353: Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận