Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 223: Tâm chung Vong Ưu

“Định!” Một lão tăng mặc tăng bào màu vàng từ trên trời giáng xuống,

giang hai tay, đột nhiên đè xuống.

Ảo ảnh Bàn Nhược Tâm Chung khổng lồ hiện lên, bao phủ lấy Diệp Đỉnh

Chi.

Lão tăng hạ giọng tụng niệm kinh văn, trên tâm chung cũng có kinh văn

màu vàng lấp lóe.

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi từ từ chuyển từ màu tím thành màu mắt bình

thường, kiếm trong tay đột nhiên cắm xuống đất, cuồng phong nổi lên, phá

tan tâm chung.

Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực, khẽ niệm Phật: “Diệp thí chủ tâm ma

khó trừ, vì sao không từ bỏ Ma Tiên Kiếm này?”

“Tâm ma của ta là vì Ma Tiên Kiếm à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.

Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu, không trả lời.

Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt, hồi tưởng lại chiêu kiếm cuối cùng của sư phụ Vũ

Sinh Ma khi còn sống, kiếm đầu tiên khi trở lại Nam Quyết.

Kiếm đó, vốn dĩ Vũ Sinh Ma không muốn cho hắn thấy, nhưng cuối cùng

hắn vẫn thấy.

Kiếm đó là chiêu kiếm buông lỏng tâm ma trong lòng, buông bỏ chấp

niệm. Tuy rằng không còn ma ý nhưng lại tràn ngập tử ý, là chiêu kiếm chỉ

đánh ra được khi liều chết.

Sinh tại ma, cho nên tuyệt thế.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cuối cùng.

Nếu mình không thể cứu nàng, từ nay cả hai ngăn cách, vậy chiêu kiếm liều

mạng này có thể giúp nàng một mình du lịch trong thế gian không?

Vừa rồi Diệp Đỉnh Chi đang thử luyện tập kiếm này, khiến cho khí tức trong

cơ thể không thể khống chế được. Giờ phút này hắn đã ổn định hơi thở,

trong lòng còn hơi sợ hãi. Đúng là mình chưa thể khống chế được chiêu

kiếm vừa rồi.

“Đa tạ đại sư.” Diệp Đỉnh Chi rút thanh kiếm dưới đất lên, lời nói đa tạ này

lại rất thành hẩn.

Vong Ưu đại sư thở dài một tiếng, do dự một chút nhưng không mở miệng.

“Kiếm vừa rồi, ít nhất bây giờ ta sẽ không dễ dàng thử nghiệm.” Diệp Đỉnh

Chi nhìn thanh kiếm trong tay: “Chiêu kiếm liều chết, không thể luyện được,

chỉ có lúc thật sự sử dụng mới có thể hiểu.”

“Đã có đường sống, sao phải chui vào chỗ chết?” Vong Ưu đại sư hỏi.

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đường sống ở đâu?”

“Buông.” Vong Ưu đại sư trầm giọng nói.

“Không buông!” Diệp Đỉnh Chi quay người, ném kiếm trong tay, nhìn gian

nhà tranh bị mình chém sập, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Vong Ưu đại sư xoay người rời khỏi.

Một lát sau, cô gái áo tím xuất hiện ở đó, cô vẫn đội nón che, tấm lụa rủ

xuống, che đi dung nhan.

Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Khanh.

“Luyện kiếm mà phá cả nhà à?” Nguyệt Khanh cười nói.

“Ngươi lại tới làm gì? Đã bảo ngươi đi đi cơ mà?” Diệp Đỉnh Chi không quay

đầu lại, nhặt mảnh gỗ rơi khắp nơi.

Tuy giọng điệu của Diệp Đỉnh Chi không tốt, nhưng Nguyệt Khanh cũng

không để ý, chỉ đi tới giúp Diệp Đỉnh Chi cùng nhặt: “Lão hòa thượng kia

khuyên ngươi buông bỏ. Dù sao thì, cho dù hắn không phải người của Tiêu

Nhược Phong nhưng cũng đứng về phe của Thiên Khải Thành. Còn ta đây,

chẳng những không khuyên ngươi buông bỏ mà còn giúp ngươi lấy lại thứ

mà ngươi muốn!”

“Thứ ta muốn, ta sẽ tự lấy lại.” Diệp Đỉnh Chi nhận mảnh gỗ trong tay

Nguyệt Khanh: “Cô nương đi đi, dù sao chúng ta cũng không phải người

chung đường.”

“Ta với ngươi không phải người chung đường? Chẳng lẽ lão hòa thượng kia

thì có?” Nguyệt Khanh hơi tức giận.

“Cũng không phải.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn về phía tây. “Phía cực tây

có người chung đường với ta. Chỉ tiếc là, ta làm liên lụy tới hắn.”

Càn Đông Thành.

Trong gian nhà cũ của Cổ Trần.

Bách Lý Đông Quân nằm trong sân phơi nắng, ngây ngốc.

“Đang làm gì thế?” Vương Nguyệt đi tới hỏi.

“Hôm nay đã luyện kiếm rồi, cũng luyện đàn rồi, đang nhớ tới một người.”

Bách Lý Đông Quân trả lời.

“Cô nương mà ngươi yêu?” Vương Nguyệt cười nói.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu nói: “Ta không phải thiếu nữ hoài xuân trong

khuê các, sao lúc nào cũng nghĩ tới người trong lòng. Ta đang nghĩ tới một

vị bằng hữu của ta, không biết bây giờ hắn thế nào rồi.”

“Bằng hữu ra sao?” Vương Nguyệt hỏi.

“Là một gã trông thì tiêu sái ngỗ ngược nhưng thực ra trong lòng chất đầy

tâm sự. Lần đầu tiên gặp hắn, thấy khá ghét hắn, cảm thấy người này luôn

ra vẻ đã tính trước. Về sau mới biết chỉ là hắn đã trải qua quá nhiều chuyện,

cho nên coi nhẹ một số việc. Nhưng nếu có việc gì hắn coi trọng, hắn sẽ

thật sự coi trọng. Lần trước gặp hắn là chúng ta cùng đi cướp dâu, cướp cô

gái mà hắn yêu.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.

Vương Nguyệt hiếu kỳ nói: “Cô gái kia có thích hắn không?’

“Đương nhiên. Cô gái ấy bị người trong nhà ép gả cho một vị vương gia, tất

cả mọi người e ngại vị vương gia đó, không ai tới giúp hắn. Nhưng ta

không sợ, ta đi.” Bách Lý Đông Quân cười khổ một tiếng: “Đáng tiếc, không

đánh được người ta. Ta bị kéo về đây nhốt lại, hắn không biết, nhưng Bách

Lý Thành Phong nói hắn không chết, cũng được người khác mang đi.”

“Sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên ngươi làm là gì?” Vương Nguyệt hỏi.

Bách Lý Đông Quân xiết chặt nắm tay: “Đương nhiên là tới tìm Diệp Đỉnh

Chi, sau đó lại đi cướp cô nương kia về!”

“Nhưng cô nương ấy đã xuất giá rồi mà.” Vương Nguyệt nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Xuất giá thì đã sao?”

“Đợi sau khi ngươi ra khỏi nơi này, đã hai năm trôi qua rồi. Đến lúc đó cô ấy

đã trở thành thê tử của người khác hai năm, không khéo còn sinh con rồi.

Cô ấy đã quen với trượng phu của mình, gia đình của mình, lúc đó mà

muốn cướp cô ấy đi, sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Vương Nguyệt chậm

rãi nói.

Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Thế thì làm sao đây?”

Vương Nguyệt mỉm cười: “Đúng vậy, làm sao bây giờ?”

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta sẽ hỏi Diệp Đỉnh Chi,

để Diệp Đỉnh Chi lén lút tới hỏi cô gái kia. Nếu cô gái ấy nói là được, thì

chúng ta sẽ làm. Nếu cô gái ấy nói bỏ qua, thế thì chúng ta tìm một chỗ

uống rượu, không say không nghỉ.”

“Xưa nay ngươi luôn làm việc đơn giản trực tiếp như vậy à?” Vương Nguyệt

hỏi.

“Thiên hạ này quá phức tạp, cho nên ta muốn đơn giản một chút.” Bách Lý

Đông Quân mỉm cười: “Thật ra ta và vị bằng hữu kia cũng khá phức tạp,

cũng may trong chuyện tình cảm thì hắn rất đơn giản. Không biết bây giờ

hắn đang ở đâu, không biết lần trước thất bại có khiến hắn bị đả kích quá

lớn không.”

“Ta đi hỏi giúp ngươi nhé?” Vương Nguyệt hỏi dò.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Bằng hữu của ta là hậu nhân của

phản tặc Bắc Ly, bắt được là bị bêu đầu đấy. Vương cô nương chỉ là một

nhạc công, biết thăm dò tin tức của hắn ở đâu đây. Được rồi, cứ kiên nhẫn

đợi qua thời gian này đã. Với bản lĩnh của hắn, chắc chắn sẽ vượt qua

được!”

Tám tháng sau, chính phi trong Cảnh Ngọc vương phủ, Hồ Thác Dương sinh

ra đứa con thứ sáu của Cảnh Ngọc Vương, lúc vừa ra đời, tiếng khóc như

sấm dậy, toàn bộ vương phủ đều bị kinh động, Lang Gia Vương đích thân

đặt tên là Tiêu Sở Hà.

Lại hai tháng trôi qua, trắc phi Dịch Văn Quân được sủng ái nhất sinh ra đứa

con thứ bảy cho Cảnh Ngọc Vương. Trắc phi Dịch Văn Quân cự tuyệt cái tên

mà Cảnh Ngọc Vương và Lang Gia Vương lựa chọn, chọn cái tên mà Lạc

Thanh Dương đã đặt - Tiêu Vũ.

Trong
Bạn cần đăng nhập để bình luận