Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo
Chương 173: Băn Khoăn
Khương Nguyệt Anh yên tâm mà quay về, họ vừa đi, căn nhà vốn dĩ náo nhiệt, rất nhanh cũng trở nên yên tĩnh, vài ngày nữa Tần Trí Viễn sẽ phải xin nghỉ phép dài ngày, cho nên sau khi tổ chức tiệc đầy tháng xong, anh cũng lập tức đi làm, mặc dù Ôn Như Ý đã hết ở cữ, nhưng phép thai sản của cô là hơn 50 ngày, cho nên cô cũng không gấp phải đi làm, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó.
Nhưng mà mấy ngày gần đây cô phát hiện Triệu Tú Hoa và Ôn Vệ Quốc có chút bất thường, hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau, trong cùng một không gian, khi nhìn thấy đối phương cũng rất nhanh né tránh nhau, dường như đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.
Gần đây Ôn Như Ý cũng không thấy họ cãi nhau, cho nên có hơi kỳ lạ, buổi tối cô liền nhắc đến chuyện này với Tần Trí Viễn, Tần Trí Viễn nghe xong thì cười, nói: “Anh biết chuyện gì rồi.”
Ôn Như Ý mở to mắt, hỏi: “Anh biết, sao anh lại biết được?”
Vốn dĩ Tần Trí Viễn cũng không biết, anh chỉ là vô tình bắt gặp Ôn Vệ Quốc và Triệu Tú nói đến chuyện tình cảm, đại khái là Triệu Tú Hoa có chút muốn phục hôn, nhưng hình như Ôn Vệ Quốc không phải rất muốn đồng ý, cho nên mấy ngày hôm nay quan hệ của hai người đi xuống.
Ôn Như Ý nghe mà có chút sửng sốt, vốn dĩ cô tưởng rằng Ôn Vệ Quốc sẽ là người đề nghị phục hôn, không ngờ là do Triệu Tú Hoa đưa ra đề nghị, hơn nữa ông ấy còn không muốn: “Tại sao cha em không đồng ý?”
Tần Trí Viễn đương nhiên biết: “Em nghĩ thử đi, cha chúng ta ở nông trường nhiều năm như vậy rồi, vật vẫn như cũ mà người không giống như xưa, phong thái của cha cũng không được như năm đó nữa, dựa vào ý của cha chắc chắn sẽ cảm thấy không xứng với mẹ chúng ta nữa.”
Ôn Như Ý nghĩ kỹ lại hình như cũng đúng là như vậy, lúc trước Ôn Vệ Quốc là chủ tịch hội đồng quản trị của công xưởng, thân hình cao ráo, tướng mạo khí phách, khí chất nổi bật, nhưng Ôn Vệ Quốc bây giờ, thân hình ốm yếu, tóc mai hai bên đã bạc, chính là một ông già không có công việc, còn Triệu Tú Hoa mặc dù cũng lớn tuổi, nhưng phong thái vẫn còn, khí chất cũng còn, nếu bà thật sự muốn tìm người kết hôn nhất định cũng rất dễ dàng.
Cô khẽ than thở: “Nhưng mẹ em đơn thân nhiều năm như vậy, không phải là vì đợi cha sao? Không lẽ cha không nhìn ra được?”
Tần Trí Viễn nhướng mày: “Cho dù có nhìn ra, cha cũng chưa chắc có hành động gì, có lẽ là cha không muốn liên lụy mẹ.”
Lần này Ôn Như Ý không còn gì để nói nữa, chuyện của hai người lớn, phận con cháu như họ cũng không dám chen tay vào, nhưng mà cô lại không muốn để hai người cứ như vậy, nên cô muốn thử một phen, nếu như sau khi nói chuyện với Ôn Vệ Quốc mà họ vẫn không quay lại với nhau thì thôi vậy.
Cho nên ngày hôm sau, nhân lúc Triệu Tú Hoa bế Đóa Đóa sang nhà kế bên chơi Ôn Như Ý hỏi Ôn Vệ Quốc: “Cha, con chuẩn bị phải đi làm rồi, cha đã nghĩ xong chưa vậy? Cha có muốn đến nhà máy hải sản làm việc không?”
Ôn Vệ Quốc có hơi ngạc nhiên: “Con còn phép nghỉ thai sản mà đã đi làm rồi sao?”
Ôn Như Ý gật đầu: “Bây giờ không phải sắp đến Hội chợ Canton rồi sao, con cũng phải đi đào tạo, nếu không đến lúc đó sẽ không theo kịp đội ngũ, cho nên nếu cha nghĩ xong rồi thì nói với con, bên con sắp xếp cũng cần nói trước.”
Mấy ngày hôm nay Ôn Vệ Quốc đã nghĩ rất nhiều, ông rất muốn ở lại, nhưng mà ông biết nếu ở lại, sau này ngày nào cũng phải chạm mặt với Triệu Tú Hoa, quan hệ của hai người sẽ trở nên mơ hồ không nói rõ được, cho nên sau khi suy nghĩ một lát, ông nói: “Có lẽ cha vẫn phải đi.”
Ôn Như Ý nhíu mày: “Ở chỗ con, rất nhiều người không hề biết cha, không ai để ý đến quá khứ của cha, trong công việc con cũng có thể giúp cha được, tại sao cha lại muốn quay về? Là vì mẹ con sao?”
Ôn Vệ Quốc cũng không phủ nhận nguyên nhân vì Triệu Tú Hoa: “Phải, cha với mẹ con đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, bây giờ mẹ con sống tốt như vậy, cha cứ loanh quanh bên cạnh mẹ con như vậy thì tính như thế nào được?”
Ôn Như Ý cũng trực tiếp nói: “Nhưng trong lòng mẹ con có cha, nếu không mấy năm nay mẹ con cũng sẽ không đơn thân như vậy mãi, bây giờ cha về rồi lại giả vờ như không nhìn thấy mẹ con, không phải khiến mẹ càng đau buồn hơn sao?”
Danh sách chương
- Chương 1: Kiếm Cớ
- Chương 2: Gia Đình Nguyên Chủ
- Chương 3: Mặt Dày
- Chương 4: Từ Hôn
- Chương 5: Chị Nói Ai Là Hồ Ly Tinh
- Chương 6: Nếu Từ Hôn, Dương Quốc Bình Có Đồng Ý Không
- Chương 7: Không Sao, Em Có Thể Về Quê
- Chương 8: Ủy Ban Cách Mạng Phố
- Chương 9: Đồ Lừa Đảo
- Chương 10: Xin Lỗi, Tôi Không Nói Chuyện Với Anh
- Chương 11: Cô Làm Sao Vậy
- Chương 12: Ngụy Biện
- Chương 13: Con Bé Sẽ Không Hối Hận Đâu
- Chương 14: Quá Xấu Xa
- Chương 15: Lo Lắng
- Chương 16: Đi, Nhất Định Đi
- Chương 17: Cô Đừng Giả Vờ Nữa
- Chương 18: Nhất Định Có Thể Vừa Mắt
- Chương 19: Chuẩn Bị
- Chương 20: Kể Khổ
- Chương 21: Tôi Là Tần Trí Viễn
- Chương 22: Có Phải Chúng Ta Có Hiểu Lầm Gì Không
- Chương 23: Ai Nói, Tôi Có Thể Chứng Minh Bản Thân
- Chương 24: Thế Cháu Cảm Thấy Rốt Cuộc Có Thể Thành Hay Không
- Chương 25: Chờ
- Chương 26: Tôi Đến Chứng Minh Cho Cô Xem
- Chương 27: Không Cần Nữa
- Chương 28: Xe Công Vụ Mà Dùng Tư
- Chương 29: Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp!
- Chương 30: Anh Làm Gì Đấy
- Chương 31: Bỏ Chạy
- Chương 32: Cô Không Sao Chứ
- Chương 33: Cùng Ăn Cơm
- Chương 34: Không Dậy Nổi
- Chương 35: Chủ Nhiệm Tôn Bên Kia Nói Như Thế Nào
- Chương 36: Hẹn Hò
- Chương 37: Không Tính
- Chương 38: Cảm Động
- Chương 39: Quả Thực Có Hơi Giống
- Chương 40: Anh Muốn Ăn Gì, Bữa Nay Tôi Mời
- Chương 41: Hôm Nay Tôi Cũng Lái Xe Đến
- Chương 42: Đồng Ý
- Chương 43: Đây Chính Là Cảm Giác Có Người Yêu Ư?
- Chương 44: Như Ý, Cuối Cùng Cháu Cũng Về Rồi
- Chương 45: Vội Vàng
- Chương 46: Những Điều Con Nói Lúc Nãy Là Thật Sao
- Chương 47: Không Đến
- Chương 48: Vả Mặt
- Chương 49: Ra Mặt
- Chương 50: Nhanh Miệng
- Chương 51: Tự Phạt
- Chương 52: Gia Đình
- Chương 53: Kết Hôn
- Chương 54: Sao Cháu Biết
- Chương 55: Cậu Lo Cái Gì
- Chương 56: Rầm Rộ
- Chương 57: Hời
- Chương 58: Ai Là Ôn Như Ý
- Chương 59: Lục Soát
- Chương 60: Chứng Cứ Đâu
- Chương 61: Cậu Mò Túi Quần Tôi Làm Gì
- Chương 62: Chân Tướng
- Chương 63: Hỏng Chuyện
- Chương 64: Bằng Chứng
- Chương 65: Xử Rất Tốt
- Chương 66: Ôn Như Ý, Tôi Tìm Cô Có Chuyện
- Chương 67: Ai Thèm Tiền Của Thím
- Chương 68: Em Xem, Không Phải Rất Đẹp Sao
- Chương 69: Đủ Không
- Chương 70: Kết Hôn
- Chương 71: Có Thể Gửi Không
- Chương 72: Minh Tinh
- Chương 73: Như Thế Nào Mọi Người Mới Cho Em Vào
- Chương 74: Vợ Ơi, Anh Đến Đón Em Đây
- Chương 75: Rước Dâu
- Chương 76: Đêm Tân Hôn
- Chương 77: Có Phải Anh Kết Thúc Rồi Không
- Chương 78: Bây Giờ Có Đau Không
- Chương 79: Cho Tiền
- Chương 80: Về Nhà
- Chương 81: Cậu Ấy Có Thể Sinh Con Nhỉ
- Chương 82: Khuyên Nhủ
- Chương 83: Bị Bắt Đi Kết Hôn Rồi Đúng Không
- Chương 84: Cứu Người
- Chương 85: Cảm Ơn
- Chương 86: Làm Quen
- Chương 87: Đến Hải Đảo
- Chương 88: Hàng Xóm
- Chương 89: Dừa
- Chương 90: Không Được Tại Sao Còn Hỏi!
- Chương 91: Sập Giường
- Chương 92: Bây Giờ Lấy Đâu Ra Mấy Thứ Đó
- Chương 93: Có Gì Mà Ngượng Ngùng Chứ
- Chương 94: Sớm Như Vậy Ai Dậy Nổi
- Chương 95: Vẫn Không Được
- Chương 96: Tình Địch
- Chương 97: Cuộc Sống
- Chương 98: Công Việc
- Chương 99: Hăng Hái
- Chương 100: Nghỉ Thêm
- Chương 101: Anh Không Có Ý Gì Cả
- Chương 102: Cô Chính Là Lý Đông Ny
- Chương 103: Bây Giờ Không Gấp
- Chương 104: Vợ Của Anh Đâu
- Chương 105: Mời Cơm
- Chương 106: Cũng Xem Như Là Như Vậy
- Chương 107: Thị Trường
- Chương 108: Trấn Tĩnh Lại
- Chương 109: Ông Cứ Nói Chuyện Tốt Này Có Được Không Đi
- Chương 110: Sao Thế, Anh Cũng Muốn Mở Nhà Máy Sao
- Chương 111: Sao Hai Ngày Nay Em Lại Tốt Vậy
- Chương 112: Bàn Bạc
- Chương 113: Là Cô Ta Làm Trung Gian Thật À
- Chương 114: Châm Chọc
- Chương 115: Chuẩn Bị
- Chương 116: Họp
- Chương 117: Thế Bọn Tôi Không Cần Giành Nữa
- Chương 118: Cảm Ơn Đã Nhắc Nhở
- Chương 119: Các Anh Về Rồi Sao
- Chương 120: Anh Là Bác Sĩ Hay Anh Ấy Là Bác Sĩ
- Chương 121: Ba Tiếng
- Chương 122: Tần Trí Viễn, Cậu Đang Làm Gì Thế
- Chương 123: Tập Thể Giặt Quần Áo
- Chương 124: Lỡ Việc
- Chương 125: So
- Chương 126: Vẫn Còn Chưa Thử Thì Làm Sao Biết Nó Không Được
- Chương 127: Liệu Mẹ Có Đồng Ý Không
- Chương 128: Bị Ốm
- Chương 129: Mẹ Lừa Con Làm Gì
- Chương 130: Khám Bệnh
- Chương 131: Mang Thai
- Chương 132: Làm Cha
- Chương 133: Sắp Làm Hòa Thượng Rồi!
- Chương 134: Nôn Nghén
- Chương 135: Cha
- Chương 136: Đoàn Tụ
- Chương 137: Con Có Tìm Người Kiểm Tra Chưa
- Chương 138: Anh Phải Biểu Hiện Tốt Một Chút
- Chương 139: Thật Hay Giả Vậy
- Chương 140: Sao Vậy
- Chương 141: Không Ngờ
- Chương 142: Anh Có Biết Nói Chuyện Không
- Chương 143: Hội Chợ
- Chương 144: Cẩn Thận
- Chương 145: Hay Là Anh Xin Nghỉ Phép Đi Cùng Với Em Nhé
- Chương 146: Thất Vọng
- Chương 147: Lo Lắng
- Chương 148: Thắng Lợi
- Chương 149: Vui Mừng, Thật Là Vui Mừng!
- Chương 150: Điều Đi
- Chương 151: Sao Em Gầy Đi Nhiều Vậy
- Chương 152: Thật Hay Giả
- Chương 153: Điều Chuyển
- Chương 154: Không Phải Chưa Tới Ngày Sao
- Chương 155: Có Cần Chúng Tôi Phụ Giúp Gì Không
- Chương 156: Run
- Chương 157: Chờ Sinh
- Chương 158: Có Lẽ Phải Đợi Đến Trưa
- Chương 159: Có Lẽ Là Con Của Con Nhỉ
- Chương 160: Con Cẩn Thận Chút
- Chương 161: Mẹ Con Cũng Không Nói Gì
- Chương 162: Sao Giống Như Gà Kêu Thế
- Chương 163: Vẫn Muốn Giống Như Lúc Trước Sao
- Chương 164: Đặt Tên
- Chương 165: Lỡ Như Bốc Trúng Nựu Nựu Với Nha Nha Thì Sao
- Chương 166: Đầy Tháng
- Chương 167: Sửa Án Sai
- Chương 168: Con Gái Phải Tròn Tròn
- Chương 169: Tần Ngữ Vi
- Chương 170: Chụp Ảnh
- Chương 171: Bức Hình Gia Đình Đầu Tiên
- Chương 172: Chuyện Này Không Gấp
- Chương 173: Băn Khoăn
- Chương 174: Đại Kết Cục 1
- Chương 175: Đại Kết Cục 2
- Chương 176: Đại Kết Cục 3