Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 69

Trên màn hình phát sóng trực tiếp, nhóm bảy thành viên và khách mời của chương trình, có sáu người đang ngâm mình trong nước, chỉ có Nguyễn Tụng là không biết kiếm được ở đâu một cái ghế nằm, hoàn toàn không có chút hình tượng nào, đặt hai tay lên bụng, nằm còng queo trên ghế... Thế mà trông không hề kém mấy người dưới suối nước nóng.

Trông cũng khá là thích ý.

[Có sao nói vậy, thầy Nguyễn thực sự rất thích hợp để làm biếng nhé. (Tui nói đùa đấy.)]

[Không phải có người còn livestream đi ngủ đấy sao, cảm giác thầy Nguyễn cũng có thể thử xem, nhìn anh ấy nghỉ ngơi tôi cũng thấy thư thái theo.]

[Giờ mà ảnh đeo thêm một cặp kính râm nữa lên, khéo yêm còn nghĩ ảnh đang nằm tắm nắng ở Maldives ý chứ, 2333.]

[Ui, chân thật trắng, eo thật nhỏ... Nuốt nước miếng.jpg]

[Nhưng vẫn thấy hơi tiếc tiếc, anh ấy thật sự không định xuống dưới ngâm suối nước nóng à, khó lắm mới có dịp đi một chuyến.]

Rõ ràng nhóm Tần Tư Gia cũng nghĩ như vậy, từ đằng xa gọi Nguyễn Tụng: "Tụng, cậu thật sự không xuống đây à? Mặc áo sơ mi cũng được mà, ban nãy giám đốc khách sạn có nói, suối nước nóng bên này đều là tự nhiên, từ trong hang núi chảy ra, nhiệt độ nước chỉ tầm 50 đến 60⁰C thôi, có rất nhiều khoáng chất, bọn chị ngâm dưới này quả thật có thể ngửi được thoang thoảng mùi lưu huỳnh đó!"

Nguyễn Tụng nghe câu này thì biết ngay đây là chủ ý của Diêm Tùng Hàng, không thì gọi người xuống ngâm suối ai lại như đang đọc quảng cáo, giới thiệu cặn kẽ như vậy bao giờ?

Anh nằm trên ghế, chỉ xoay đầy nhìn về phía mọi người, đáp: "Mọi người cứ ngâm đi, giờ tôi không muốn động đậy! Lười!"

Tạ Lĩnh Hy: "Vậy chờ lát nữa bọn tôi khiêng cậu xuống đây."

Khương Kỳ Kỳ: "Anh tới ngồi ngâm chân cũng được mà, bọn mình cùng nhau nói chuyện!"

Trịnh Thanh: "Đúng vậy, qua đây nói chuyện đi, cậu ngồi trên bờ, bọn chị ngâm dưới nước."

Nguyễn Tụng thấy mọi người nhiệt tình như vậy, từ chối nữa cũng ngại chỉ đành tháo tai nghe bluetooth trên tai xuống: "Mọi người chơi một ngày còn có thể nghỉ ngơi, tôi đây là người làm công ăn lương, còn phải đi làm đó!"

[......?]

Mọi người ngay lập tức bị câu khoe khoang này của anh chọc giận: "Đều là triệu phú rồi, còn làm công ăn lương cái gì trời!"

Chuyện Nguyễn Tụng nhận một khoản tiền bồi thường khổng lồ từ Viên Ấn Hải không phải là bí mật gì.

Liên quan đến vụ kiện gian lận học thuật động trời đó, phía đại học A đã đứng ra thuê luật sư để đòi lại quyền lợi cho người bị hại.

Viên Ấn Hải do không chịu nổi đả kích này, sau khi chuyển viện không bao lâu thì bệnh tình trở nặng, nằm liệt một chỗ, tuy không đến mức trở thành người thực vật, nhưng phải liên tục dùng máy trợ thở, không thể đi lại, cũng không thể làm gì khác, chuyện kiện tụng bồi thường sau đó đều do con gái của ông ta xử lý.

Nghe đâu con gái và con rể của Viên Ấn Hải đều là người ngay thẳng.

Cho dù số tiền bồi thường cuối cùng là một con số khổng lồ, hai người cũng dốc hết vốn liếng ra giúp Viên Ấn Hải bù lại.

Cũng may, tuy Viên Ấn Hải bạo tay vơ vét bóc lột, nhưng bản thân ông ta không phải kiểu người thích mua sắm đồ xa xỉ, tiền kiếm được nhiều năm qua hầu như đều dùng để mua cổ phiếu và bất động sản.

Con gái ông ta không giữ lại chút nào, kiểm kê tất cả, cái gì bán ngay được thì đem bán hết đi, gom góp lại cũng được hơn nửa số tiền phải bồi thường, phần còn lại cô và chồng tự bỏ tiền túi ra bù. Bằng không thì có bán sạch của nả trong nhà, họ cũng không lấy đâu ra được một số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Cấp trên vẫn luôn để ý coi trọng chuyện này.

Phía Viên Ấn Hải rất hợp tác, quy trình diễn ra nhanh chóng, tất cả người bị hại đều nhận được một khoản bồi thường không nhỏ, vượt xa số thù lao họ có thể nhận được nếu tự mình đứng ra đảm nhận hạng mục.

Cũng coi như một cách để bồi thường tinh thần với những người bị làm mai một tài năng suốt nhiều năm qua như họ.

Chỉ là thời gian qua rồi không thể lấy lại được, từ đó đến nay đã hơn mười năm, trong số những người bị hại có không ít người đã hoàn toàn từ bỏ giấc mộng làm biên kịch của mình, không còn làm nghề nữa.

Có nhiều tiền hơn thế nữa, cũng không thể so được với những gì họ đã đánh mất.

Nguyễn Tụng lại cao giọng hô một câu với mọi người: "Mọi người chơi đi, tôi nằm nghỉ một chút, nói dăm câu tán gẫu với bạn đã, ngâm suối nước nóng nhiều dễ váng đầu!"

Nói xong.

Giọng Trần Nghiêm từ trong tai nghe bluetooth truyền ra, mang theo ý cười trêu chọc: "Sếp Nguyễn nhà mình đi show thoải mái quá ha, còn được ngâm suối nước nóng nữa chứ."

Sau hôm đồng ý đến làm cho Nguyễn Tụng, Trần Nghiêm bèn thay đổi xưng hô, hay gọi trêu anh là "Sếp".

Thầy Nguyễn đưa tay tháo mic ở cổ áo ra, ra hiệu cho PD ở bên cạnh tạm thời không cần đế ý đến mình, đi quay Nhậm Khâm Minh đi rồi mới mở miệng nói chuyện với Trần Nghiêm: "Trước không nói cậu, cậu gọi nghiện luôn rồi đấy à, còn gọi nữa là tôi sa thải cậu đấy nhé."

"Ô kìa, cậu thế này mà còn không phải sếp à, bộ mặt tư bản đã lộ nanh vuốt rồi nhé, vừa lên chức được mấy ngày đã biết lấy chuyện sa thải ra dọa người ta rồi."

Trần Nghiêm dùng tay trái di chuột máy tính, tay phải thì ghi ghi chép chép vào sổ tay, bắt đầu từ lúc Nguyễn Tụng đi vào bệnh viện bỏ hoang, y đã bắt đầu ngồi canh me phòng phát sóng, ở trong nhà trọ của bọn họ liên tục theo dõi livestream, định là chờ mấy người Nguyễn Tụng quay lại nhà gỗ sẽ gọi điện báo cáo, ai ngờ họ lại đi thẳng đến khách sạn suối nước nóng.

Xem chừng trong thời gian ngắn sẽ không rảnh rang được cho nên mới chọn gọi luôn bây giờ.

"Vậy tôi nói vắn tắt thôi nhé, email liên hệ gửi tới hòm thư điện tử của chúng ta không khác lắm trong dự đoán, hầu hết đều là chào hỏi và mời nhận dự án, trước đó tôi tưởng kiểu dự án mù mờ không đáng tin sẽ chiếm phần lớn, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, email nghiêm túc giới thiệu về công ty và dự án trong tay họ chiếm đến 70%, 10% là hỏi cậu có kịch bản nào chưa sử dụng đến không, muốn mua lại, 20% còn lại mới là muốn bấu víu quan hệ, mấy ngày nay tôi chọn chọn bỏ bỏ, đọc đi đọc lại rồi, thế mà cũng có mấy dự án không tệ lắm, đáng để trao đổi tìm hiểu thêm."

Từ sau khi Nguyễn Tụng gửi mật khẩu email cho Trần Nghiêm, hai ngày nay y không làm gì hết, chỉ chăm chăm kéo ăng ten hóng hớt của mình đi khắp nơi nghe ngóng.

Dù sao nghề này của bọn họ cũng phải dựa vào cái miệng để kiếm miếng cơm.

Xem hồ sơ lý lịch gì đó thì đẹp đấy, cái nào cái nấy trông đều lung linh lộng lẫy, ai ai cũng dùng bút pháp xuân thu*, miệng lưỡi dẻo quẹo, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng có thể nói thành to như con bò, không tìm hiểu điều tra kỹ càng, bản thân Trần Nghiêm không thể yên tâm được.

* Bút pháp xuân thu: có nghĩa là người viết không thể hiện trực tiếp quan điểm về nhân vật và sự kiện, nhưng thông qua mô tả chi tiết, phương pháp tu từ nó đã khéo léo thể hiện được ý tứ của người viết

Nguyễn Tụng nghe y báo cáo, còn chưa chính thức bắt tay vào làm đã cảm thấy mệt hết cả người, anh cố chống tay ngồi dậy, cầm bình rót cho mình một cốc nước nóng: "Vậy bây giờ cậu đã phân loại xử lý hết rồi à? Trong email ít cũng phải có đến gần mấy trăm thư nhỉ?"

"Thế thì chưa, tôi xem mà bù hết cả đầu cả óc đây, còn phải tự tăng ca cho cậu đấy, có biết chửa?" Trần Nghiêm nói xong bèn bắt đầu kể lại chi tiết cho Nguyễn Tụng nghe, "Đầu tiên, tôi không cần biết bọn họ tìm tới làm gì, cũng không quan tâm sau này có thể hợp tác với nhau hay không, chỉ cần tôi hỏi thăm xong mà cảm thấy đáng tin thì đều add Wechat của họ. À, ban đầu tôi định lấy Wechat cá nhân của tôi kết bạn, nói là để tiện liên hệ, nhưng nghĩ lại nhỡ một ngày nào đó chúng ta mỗi người một ngả, vậy không phải tôi ôm hết tài nguyên của cậu bỏ chạy sao, cho nên vẫn là tạo một tài khoản mới để dùng hợp lý hơn."

Nguyễn Tụng cầm cốc nước hơi dừng lại một chút: "Còn chưa bắt đầu làm đâu, chưa gì cậu đã tính xa thế."

Trần Nghiêm: "Anh em ruột với nhau cũng phải tính toán sòng phẳng, đây là chuyện đương nhiên, nhanh, tôi mới lấy tài khoản Wechat mới kết bạn với cậu đấy, cậu đồng ý đi."

Nguyễn Tụng nghĩ add thêm cũng không có vấn đề gì, ai ngờ vừa lấy điện điện thoại ra nhìn, tên Wechat tài khoản mới thêm vào kia lại là ⸺⸺ [Trợ lý Mập siêu thân cận của sếp Tụng].

Nguyễn Tụng suýt thì phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, ho sặc sụa một lúc lâu mới đỡ: "... Rốt cuộc là cậu điên rồi, hay là tôi điên vậy?"

"Đây không phải là vì muốn tôn trọng nguyên tác, kế tục và phát huy phong cách Mary Sue lãng mạn trước đó sao." Trần Nghiêm cười hề hề, "Này cũng là để kéo gần khoảng cách có hiểu không, để mọi người biết đằng sau cái wechat này là tôi, nếu không ai nấy đều sợ cậu, co rúm lại mất."

Cái này thì Nguyễn Tụng tin.

Lấy sức ảnh hưởng hiện nay của anh mà nói, tùy tiện nói công khai vài câu có thể quyết định rất nhiều chuyện, ai thấy anh mà không phải nịnh nọt, có thể khách sáo thì cố mà khách sáo.

Nguyễn Tụng cười cười, cho qua chuyện này: "Làm theo ý cậu đi, sau đó thì sao?"

"Sau đó thì khá là phức tạp, cậu xem qua bản tóm tắt tôi gửi trước đi, chủ yếu là để xem sau này sẽ sắp xếp lịch làm việc như thế nào. Nói cái đơn giản trước nhé, 20% đơn thuần chỉ muốn thêm số liên lạc của cậu, tôi đã tổng hợp thành một danh sách rồi, cậu cứ xem qua một lượt trước, những người cần đặc biệt chú ý tôi đã xếp hết lên phía trên, có note đỏ vào rồi, ví dụ như giám đốc Lỗ của truyền hình và điện ảnh Zihua, giám đốc Lệ của Kexin Media..."

Trong mười phút tiếp theo, Trần Nghiêm đã thể hiện tài năng của mình ở vị trí này.

Thật sự giống với một buổi bàn giao công việc, từ giới thiệu sơ bộ đến kế hoạch cần thực hiện tiếp sau đó, sắp xếp những công việc có thể cần đến sự góp mặt của Nguyễn Tụng đâu ra đấy, từng bước từng bước, bàn giao vô cùng rõ ràng.

Thậm chí cả bộ máy quản lý và chế độ của phòng làm việc cũng đã được cân nhắc đến.

"Vì bây giờ, mọi người đều biết chuyện hàng ngày cậu vẫn phải họp thảo luận kịch bản với nhóm người giám đốc Tiểu Cố, cho nên họ cũng không yêu cầu cậu trả lời gấp, mỗi ngày tôi sẽ lọc ra khoảng ba hạng mục nội dung khá hấp dẫn để cậu xem trước. Cậu tranh thủ thời gian nhìn qua, xong thì nộp bài tập, nêu cảm tưởng và nhận xét của cậu về ba hạng mục đó lại cho tôi trước 12 giờ đêm cùng ngày. Theo tôi thì tốt nhất chúng ta có thể tự thiết lập một bộ quy tắc chấm điểm riêng của mình, không thể chỉ dựa vào cảm tính cá nhân được, như thế sẽ khách quan hơn, cho nên những điều cần chú ý và thang điểm đánh giá tôi cũng làm thành một bảng biểu rồi, lát nữa sẽ gửi cho cậu, cậu xem xem có cần bổ sung thêm gì không thì báo lại tôi, dù sao chúng ta cũng cần có một kho lưu trữ các dự án dự phòng của riêng mình, đến lúc đó tuyển biên kịch cũng dễ phân công công việc."

Tuy nói văn không có hạng nhất, võ không có hạng nhì, nhưng xét cho cùng, họ vẫn phải có một bộ quy trình công khai bên ngoài để thuận tiện cho việc quản lý.

Ví dụ như chỉ có những hạng mục đạt 4.8 điểm trở lên mới có thể được Nguyễn Tụng tự mình ra tay, hạng mục tầm 4.5 điểm thì phân cho những biên kịch nhiều kinh nghiệm, viết chắc tay, 4 điểm phân cho các biên kịch tầm trung, còn dưới 4 điểm thì phân cho người mới, xuống chút nữa, nhưng hạng mục chỉ đạt tầm 3 điểm thì tạm thời sẽ không cân nhắc đến.

Huy động mọi khả năng để các nguồn tài nguyên được giao vào tay những biên kịch có trình độ tương ứng.

Đương nhiên họ cũng sẽ căn cứ vào các đề tài mà mọi người am hiểu để tiến hành thêm một bước phân chia cụ thể nữa, có lẽ người này chỉ đạt 4 điểm ở chủ đề phá án kinh dị, nhưng chủ đề hiện đại đô thị lại đạt 4.5, thậm chỉ là 4.8 điểm, họ sẽ không đánh giá cứng nhắc chỉ dựa trên năng lực tổng hợp.

Nguyễn Tụng nghe Trần Nghiêm bùm bùm bùm nói một đống, gật đầu lia lịa.

Cuối cùng Trần Nghiêm hỏi anh có ý kiến gì, hay muốn bổ sung gì không, Nguyễn Tụng chịu chết không nói được một câu nào, chỉ có thể đặt hai tay lên bụng, bình tĩnh nói: "Hay là giờ để tôi gọi cậu là sếp Trần nhé, tôi thấy cậu làm còn cẩn thận hơn tôi nhiều, cũng khỏi nhận lương cứng đi, đổi lại thành chia hoa hồng trực tiếp với phòng làm việc, tránh cho ngày nào đó cậu thấy không vui trong lòng rồi chạy mất, lúc ấy là tôi xong đời luôn."

Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp.

"Ề, đứng có nói thế. Trước đây đúng là tôi không biết mình cũng có chút tài năng ở lĩnh vực này đấy. Nhưng tóm lại vẫn là nhờ có chị Lan cho ý kiến. Tôi còn đặc biệt xách đồ đến nhà cảm ơn, giúp chị ấy trông con trai cưng hai hôm đây, thằng bé ngoan thật sự." Trần Nghiêm là kiểu người có việc sẽ nhanh chóng hoàn thành, giỏi nắm bắt thông tin và giao tiếp xã giao.

Nguyễn Tụng: "Được rồi không nói nữa, cậu nhờ chị Lan tìm luật sư viết hợp đồng thỏa thuận đi, chia hoa hồng 30%, lương, tiền thưởng cuối năm sẽ tính riêng."

Ngay cả Trần Nghiêm cũng bị sự hào phóng này của anh làm cho choáng váng, vội vàng từ chối: "Người anh em, 30 thì nhiều quá rồi, tôi lấy 10% là được, phần còn lại tôi kiến nghị cậu chia 5% cho chị Lan."

Nguyễn Tụng nằm trên ghế chậm rì rì chớp mắt: "Được nha Béo, chỉ tính riêng sự thông minh này thôi, tôi thấy phải chia thêm cho cậu 5% nữa mới hợp lý."

Này không phải tương đương mới việc kiếm được một plug-in hình người cho phòng làm việc của họ sao?

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Lan: Hay quá ha, đang ở nhà dỗ con trai đi ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng bàn tính của hai người ở tận khách sạn suối nước nóng.

Tụng: Tóm lại là mọi người ai cũng giỏi cả, ngoại trừ tôi, hì hì (?)
Bạn cần đăng nhập để bình luận