Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot
Chương 66
"Hai người phá cửa!?" Trịnh Thanh vừa mới trợn mắt nói một câu đã bị Tần Tư Gia vỗ cái bép lên đầu, nhận ra giọng mình có hơi to, y nhanh chóng hạ thấp giọng hỏi tiếp, "... Hai người dỡ cả cửa sổ ra à???"
[Ha ha ha ha, xem ra mọi người chưa bao giờ tưởng tượng ra, còn có một lối đi khác như vậy.]
[Bạo lực phá dỡ thần thánh!!! Cười ẻ.]
Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.
Bệnh viện bỏ hoang đáng sợ như vậy, ai mà không hận tránh xa những thứ ở đây, được bao nhiên tốt bấy nhiêu, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh lại còn dám đi phá cửa, đã thế còn là cửa sổ???
"Hai người phá cửa sổ làm..."
Tần Tư Gia còn chưa kịp nói nốt chữ "Gì", tầm mắt không tự chủ cùng những người khác nhìn xuống phía dưới, tập trung hết lên hai thanh gỗ Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đang cầm trong tay.
Tất cả mọi người không nhịn được há hốc miệng.
Ban nãy bọn họ còn đang định hỏi, vũ khí phòng thân tối thượng này, bọn Nguyễn Tụng kiếm đâu ra!
"Cái này không quan trọng."
Nguyễn Tụng vội ngắt lời họ, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ bấm giờ.
Đếm ngược một tiếng rưỡi, giờ chỉ còn mười phút cuối cùng.
"Quan trọng là bây giờ nhất định Tạ Lĩnh Hy đang canh ở cổng chính chờ chúng ta, nếu đã phá cửa sổ rồi, vậy chúng ta không cần mở cổng chính cũng có thể ra ngoài."
Nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh, trận mưa lớn suốt một ngày một đêm nhưng có kỳ tích mà đã ngừng rơi.
Lương Nghệ là người đầu tiên đưa ra nghi vấn: "Nhưng cho dù có nhảy qua cửa sổ, ra được bên ngoài thì cũng đâu được tính là hoàn thành nhiệm vụ đúng không, yêu cầu của chúng ta là tìm ra chìa khóa có thể mở cổng mà."
Không đơn giản chỉ là thoát khỏi bệnh viện.
Tần Tư Gia: "Hơn nữa chúng ta chỉ có ba chiếc chìa khóa, chiếc còn lại Tạ Lĩnh Hy đang giữ, nhỡ chiếc trong ta cậu ta đúng lúc là chiếc chìa khóa thật thì làm sao bây giờ?"
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy, với trình độ "Độc ác" của Diêm Tùng Hàng, xác suất y cố ý đưa chìa khóa thật cho gián điệp là tương đối cao.
Kết quả Nguyễn Tụng lại nói: "Không sao hết, chìa khóa thật là cái nào thì chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, miễn là tìm được đủ bốn chìa."
Khương Kỳ Kỳ cau mày, khoanh tay tự ôm lấy mình: "Tức là sao ạ, em không hiểu lắm."
Ban đầu cô vốn không nghĩ gì nhiều về chuyến đi thám hiểm nhà ma lần này, nhưng sau khi bị kẻ phản bội Tạ Lĩnh Hy "Bội tình bạc nghĩa" lừa gạt, sự bướng bỉnh hiếu thắng trong máu cô nháy mắt bị kích hoạt, hiện giờ đang hết sức mù quáng, chỉ hận không thể đè người xuống hành hình ngay lập tức cho bõ tức.
Khu bình luận bị dáng vẻ nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ của cô làm cho hứng thú tăng vọt.
[Cảm giác lần này Tạ Lĩnh Hy gặp xui xẻo rồi, nhớ vụ ngày trước Kỳ Kỳ kể mẹ mình bắt quả tang ông ba họ Cố của mình tòm tèm với thư ký riêng, cô ấy nhất định là cực kỳ ghét bị người khác lừa dối, doge.jpg]
[Quan trọng nhất là từ trước đến giờ hình tượng của Tạ Lĩnh Hy vẫn luôn là kiểu hiền lành thân thiện, hoàn toàn không ngờ anh ta lại là người xấu, chó Diêm thật sự là biết cách chọn người làm gián điệp.]
[Tui xin thú nhận trước là tui không được thông minh cho lắm, thực sự tui không thể nghĩ ra, giữa việc nhảy cửa sổ và hoàn thành nhiệm vụ có liên quan gì đến nhau luôn á, đỏ mặt xấu hổ.jpg]
Nhậm Khâm Minh hiếm khi tiếp lời lại mở miệng: "Bởi vì nhiệm vụ chỉ yêu cầu chúng ta tìm ra chìa khóa có thể mở cửa, chứ không nói chúng ta nhất định phải lấy được nó, cho nên chỉ cần tìm ra chìa nào có thể mở cửa là được."
Nguyễn Tụng có chút kinh ngạc nhướng mày, dường như không nghĩ tới, cả đường bọn họ không trao đổi gì với nhau, đầu óc người này lại thông minh đột xuất.
Lương Nghệ lập tức giải thích lại: "Hiện giờ trong tay chúng ta đang có ba chiếc chìa khóa, vậy nghĩa là tiếp theo chỉ cần chúng ta cắt đuôi Tạ Lĩnh Hy, trực tiếp nhảy cửa sổ ra bên ngoài mở khóa, xác định được chìa khóa thật có nằm trong số ba chiếc mình đang giữ hay không là có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Dù sao bây giờ bốn chiếc chìa đều đã tìm ra rồi, ba chiếc của họ không phải vậy nhất định là chiếc Tạ Lĩnh Hy đang giữ, chỉ cần kiểm tra rồi nói đáp án cho ekip chương trình là nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành!
"Không sai, chính là như vậy."
Nguyễn Tụng nhanh chóng đưa ra kết luận cho suy đoán của họ: "Trước đó tôi và Nhậm Khâm Minh đã nghiên cứu bản đồ bệnh viện rồi, trừ bên trong đi tới cổng chính nhất định sẽ đi qua một hành lang hẹp, Tạ Lĩnh Hy muốn mai phục để bắt chúng ta nhất định sẽ chọn con đường này, ý của tôi là để đảm bảo mọi việc diễn ra thuận lợi, tôi và Nhậm Khâm Minh sẽ đi con đường đó, đánh lạc hướng Tạ Lĩnh Hy, bốn người cầm theo chìa khóa nhảy cửa sổ ra ngoài thử mở cửa."
Khương Kỳ Kỳ: "Điệu hổ ly sơn [1]!"
...
Một phút sau, Nguyễn Tụng cầm thanh gỗ chọc vào eo hai nhân viên chương trình đang đứng úp mặt vào tường để tránh bị nghi là rình nghe lén, anh lùa họ vào trong nhà vệ sinh ban nãy nhóm Khương Kỳ Kỳ bị nhốt để phòng ngừa họ chạy đi mật báo, nói: "Chờ bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ xong, tự nhiên sẽ có người tới thả hai người ra, biết chưa?"
Thiết bị gây nhiễu tín hiệu vẫn đang đặt dựa vào tường, muốn nhắn tin cho người khác cũng không nhắn được.
Hai nhân viên chương trình không hiểu sao cứ thấy lời này nghe quen quen: "..."
[Ha ha ha ha ha, luật hoa quả không chừa một ai nha cả nhà, sau này không dám làm chuyện xấu nữa đâu, doge.jpg]
Đến lúc này, sáu người mới đi xuống tầng một, chia ra làm hai đường, máy đếm giờ chỉ còn lại sáu phút đồng hồ.
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh để kế hoạch được kín kẽ còn quay trở lại chỗ vừa rồi Tạ Lĩnh Hy làm mất dấu bọn họ, lần chần ở đó mãi mới đi về phía cửa, thậm chí còn nghĩ có thể giả vờ như bị trẹo chân.
Hơn nữa người giả vờ bị trẹo chân không thể là Nguyễn Tụng mà phải là Nhậm Khâm Minh mới được.
Một mặt, nếu người giả vờ trẹo chân là anh, Nhậm Khâm Minh trực tiếp cõng anh lên là xong, thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì. Mặt khác, bản thân Tạ Lĩnh Hy cũng là ảnh đế, không dễ lừa như vậy, Nhậm Khâm Minh khẳng định sẽ diễn đạt hơn anh.
Vì thế Tạ Lĩnh Hy đang ung dung thong thả chờ sẵn ở chỗ hành lang hẹp thì nhìn thấy, từ đằng xa có hai người đang khập khễnh dìu đỡ nhau, đâm đầu đi tới.
Vóc người cao lớn của Nhậm Khâm Minh khom xuống, dựa lên trên người Nguyễn Tụng.
Nguyễn Tụng chật vật choàng một tay hắn lên vai mình, tay anh thì ôm vòng qua eo hắn, mỗi một bước đi đều như đang nén giận, thân thể gầy gò thoạt nhìn hết sức vất vả.
Về phần hai thanh gỗ mà họ đi vòng vòng vèo vèo để nhặt về, chúng đã được bàn giao lại cho nhóm bốn người nhảy cửa sổ giải cứu.
Tạ Lĩnh Hy cũng không ngờ, người ban nãy còn chạy phăm phăm như bay, lúc này đã trở thành đối tượng già yếu bệnh tật cần được giúp đỡ, thấy y đứng trước mặt mà cũng không có chút ý chí chiến đấu nào.
Nguyễn Tụng thậm chí còn chủ động gọi y qua giúp một tay, lông mày nhíu chặt tỏ vẻ không muốn chơi nữa: "Nặng chết rồi, anh mau tới đây đỡ giúp tôi chút đi!"
Tạ Lĩnh Hy lại chỉ cười tủm tỉm, đứng khoanh tay ở chỗ cũ hết sức cẩn thận, nói: "Làm sao tôi biết hai người trẹo chân thật hay là trẹo giả vờ, nhỡ hai người muốn dùng kế, trộm chìa khóa của tôi đi thì sao?"
"Chúng tôi trộm chìa khóa của anh thì có ích gì, trộm của anh xong cũng chỉ có ba chìa, vẫn còn thiếu một cái!"
Nguyễn Tụng phải đỡ người, thái độ có hơi tiêu cực, dường như vì cái bệnh viện bỏ hoang này mà làm Nhậm Khâm Minh bị đau chân nên trong lòng cảm thấy bực bội, tiếp tục tiến lại gần chỗ Tạ Lĩnh Hy: "Hay là vì anh cảm thấy, tuy hai người đều là ảnh đế, nhưng nghiệp vụ của anh so ra vẫn kém hơn Nhậm Khâm Minh? Cậu ta đau chân thật hay giả anh không nhìn ra được?"
[Hay lắm, đã vận dụng đến cả phép khích tướng rồi, ha ha ha.]
[Đánh rắn đánh dập đầu, Mị nói chứ, thầy Nguyễn thật sự là bắt bí anh Hy nhà chúng ta hết nước luôn rồi, nghi ngờ năng lực nghiệp vụ trăm phần trăm chính là khiêu chiến tôn nghiêm của anh nhà, trăm phần trăm câu là được anh nhà, doge.jpg]
[Được rồi cả nhà, tiếp theo hãy mở to mắt ra mà xem, màn biểu diễn của hai anh đế sắp bắt đầu rồi đó, xoa tay mong đợi.jpg]
Tạ Lĩnh Hy nghe vậy quả nhiên quay sang, bắt đầu nhìn thật kỹ Nhậm Khâm Minh đang dựa lên người Nguyễn Tụng.
Nhậm Khâm Minh bị trẹo bên chân trái, trong lúc đi chỉ có thể dùng lực ở chân phải, chân kia chỉ đặt hờ trên mặt đất, tay hắn choàng qua vai Nguyễn Tụng, vừa muốn mượn lực, lại vừa không nỡ tì mạnh lên anh, một tên con trai cao 1m87, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ nghĩ một đằng làm một nẻo.
Vẻ mặt ba phần ảo não, hai phần bất lực, bốn phần không muốn làm phiền đến Nguyễn Tụng, còn một phần phảng phất như xấu hổ do trước đó còn thể hiện, ra vẻ có thể vác người chạy không vấn đề gì, giờ lại thành ra thế này, để người ta chê cười.
Dù là ai nhìn vào cũng đều không phát hiện được sơ hở.
[Oa, nếu không phải trước đó tận mắt tui nhìn thấy Chó cỏ nhập diễn, tui đã thực sự nghĩ rằng, thầy Nguyễn nói đùa thành thật, nhân tiện giúp nhân viên chương trình gặp trước đó đánh gãy cái chân chó của Chó cỏ rồi ý...]
[Người khác đều là đàn ông ba phần say, diễn mà khiến người ta rơi lệ*, Tạ Lĩnh Hy với Nhậm Khâm Minh nói nhập vai là nhập vai luôn, chắp tay.jpg]
*Câu này tôi không hiểu lắm nhưng ý nó là, người đàn ông say đến khoảng 30% thì suy nghĩ trong đầu vẫn rõ ràng, còn tỉnh táo, lời nói ra lúc này không chắc là lời say nói thật, nhưng trông rất chân thật, có thể làm phụ nữ cảm động rơi lệ.
[Nếu yêu đương với một người như vậy, sợ là sau này đối phương có đi ngoại tình mình cả đời cũng chẳng hay biết gì. (Tui đùa đấy.)]
[Chó cỏ ngoại tình là chuyện không thể rồi, nhưng cảm giác Tạ Lĩnh Hy có thể thay đổi hình tượng, sau này nhận mấy vai phản diện gì đó.]
[Lẽ nào chỉ có mình yêm thấy, thầy Nguyễn cũng là một diễn viên tiềm năng, có thể làm ảnh đế tương hai hở, doge.jpg]
[Bất cẩn rồi, có vẻ lần này anh Hy dính bẫy thật, mấy người Kỳ Kỳ đã tìm đến chỗ cửa sổ, đang trèo ra ngoài kìa 23333.]
So với nhìn chằm chằm Nhậm Khâm Minh, Tạ Lĩnh Hy không biết chuyện lại nhìn Nguyễn Tụng là chính.
Rõ ràng y cũng biết, luận về diễn xuất, nếu muốn tìm điểm đột phá từ chỗ Nhậm Khâm Minh còn lâu mới dễ dàng như tìm trên người Nguyễn Tụng.
Y nhìn thẳng vào Nguyễn Tụng, Nguyễn Tụng cũng không tránh.
Cứ thế ở trong tầm mắt của y đi tới trước, không có chút khác thường nào giao Nhậm Khâm Minh ra, đổi thành y dìu người.
Tạ Linh Hy nhận lấy người, hai mắt vẫn còn nhìn Nguyễn Tụng, giống như vô ý, bất thình lình hỏi: "Ekip chương trình có phát cho mỗi người một chai xịt Vân Nam bạch dược trong ba lô đó, hai người dùng chưa?"
Ba lô của Nhậm khâm Minh mất rồi, cái của Nguyễn Tụng vẫn còn đang đeo trước ngực.
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đều hơi khựng lại, tính tới tính lui, họ lại quên không tính đến cái này.
Nguyễn Tụng cố gắng phối hợp, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, bắt đầu lục ba lô: "... Hóa ra ekip chương trình còn chuẩn bị cả cái này à?"
Dù sao nếu nói họ xịt rồi, mùi của Vân Nam bạch dược lại gần một cái nhất định có thể ngửi thấy.
Nhưng cái này lại dẫn đến một vấn đề khác nữa.
Tạ Lĩnh Hy đúng như dự đoán, đỡ người ngồi dựa vào tường, bề ngoài thì có vẻ tạm thời gác chuyện nhiệm vụ sang một bên giống bọn họ, nhưng thực tế lại chĩa mũi nhọn sang hướng khác, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân đang bị ống quần che lấp của Nhậm Khâm Minh: "Chưa xịt thì bây giờ xịt đi, còn có thể làm giảm đau."
"..."
Trong lòng Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh đánh thịch một cái, nếu giờ kéo ống quần lên xịt thuốc ngay trước mặt Tạ Lĩnh Hy, vậy chẳng phải chuyện trẹo chân họ nói sẽ lập tức lộ ra là không hề có thật sao...
[Áu, căng thẳng quá! Màn đấu trí này thực sự khiến tôi nổi hết cả da gà!!]
[SOS, anh Hy thiệt là thông minh!!!]
[Lão hồ ly này từ lúc bắt đầu đã liên tục nhìn chằm chằm thầy Nguyễn rồi, cùng chờ xem hai người bị bại lộ thế nào nhé!]
[Có sao nói vậy, không ngờ ekip chương trình lại chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ba lô trông nhỏ mà cái gì cũng có đủ, thậm chí còn chuẩn bị cả Vân Nam bạch dược, tui bái phục, giơ ngón cái.jpg]
[Ấy... Lầu trên đừng quỳ bái vội, yêm sốt ruột muốn chết rồi đây, thầy Nguyễn với Chó cỏ nhất định phải cố gắng kiên trì! Mấy người Kỳ Kỳ sắp chạy được đến chỗ cửa chính rồi!]
Hai nhóm chia nhau ra hành động, bọn họ không biết tình huống bên kia thế nào, nhưng khán giả đang xem live có thể theo dõi diễn biến của cả hai bên.
Vào thời khắc mấu chốt này, Nguyễn Tụng thậm chí không dám nhìn Nhậm Khâm Minh nhiều thêm một cái, sợ bọn họ không đánh đã khai quá rõ ràng, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng làm bộ đang tìm đồ trong ba lô.
Tạ Lĩnh Hy tỳ một bên đầu gối xuống nền nhà, ngón trỏ và ngón giữa tùy ý ấn lên đầu gối Nhậm Khâm Minh, nhìn như không dùng tí lực lại, chỉ là mượn điểm tựa để ngồi xuống, nhưng chỉ có bản thân Nhậm Khâm Minh biết.
Tạ Lĩnh Hy ấn một cái khu vậy, khiến chân kia của hắn rất khó lấy lực đứng lên.
Mà ba lô chương trình phát cho thì chỉ lớn có từng đó, Nguyễn Tụng tìm đồ cũng không thể tìm quá lâu được.
Anh chỉ có thể giả ngu, nhét chai Vân Nam bạch dược xuống tít dưới cùng, sau đó đưa ba lô qua cho Tạ Lĩnh Hy ra hiệu y tìm hộ: "Không biết là do tôi bất cẩn làm rơi mất hay là ekip chương trình không chuẩn bị cho tôi, ba lô của tôi hình như không có."
Đang lúc nói chuyện, Nguyễn Tụng đưa mắt lén liếc về phía cánh cổng sau lưng Tạ Lĩnh Hy một cái.
Cảnh cổng được làm bằng sắt, mở được từ bên trong, cũng có thể mở ra từ bên ngoài, đám người Khương Kỳ Kỳ đã lặng lẽ chạy được đến cửa, chuẩn bị thử chìa khóa.
Giờ phút sống còn, nhịp tim của Nguyễn Tụng bắt đầu tăng tốc.
Nhưng cái liếc trộm này của anh lập tức bị Tạ Lĩnh Hy bắt được.
Cáo già hỏi một câu "Làm sao vậy?", sau đó tức thì nhạy bén quay người nhìn về phía sau lưng, vừa đúng lúc tóm gọn mấy người vốn nên bị nhốt trong nhà vệ sinh tầng trên.
Tầm mắt hai bên chạm nhau, Trịnh Thanh vừa mới cắm một chiếc chìa khóa vào, suýt chút nữa giật mình làm rơi hai chiếc còn lại xuống đất.
Tuy không biết làm sao bọn họ chạy được ra ngoài, nhưng Tạ Lĩnh Hy không nói hai lời đã muốn đứng dậy chạy về phía cửa.
Nhậm Khâm Minh, Khương Kỳ Kỳ nhanh tay nhanh mắt, cùng lúc ra tay.
Một người kéo cánh tay Tạ Lĩnh Hy không cho y đi, một người trực tiếp giật lấy nốt hai chìa khóa trong tay Trịnh Thanh đang run cuống lên, tiếp tục thử chìa.
Tạ Lĩnh Hy bất ngờ khi thấy tình huống bị đảo ngược, rồi lại thấy buồn cười, đang định nói bọn họ mở khóa từ bên ngoài cũng vô ích thôi.
Thì ngay giây đếm ngược cuối cùng, y nghe thấy Khương Kỳ Kỳ hô lên "Chìa khóa thật là cái Tạ Lĩnh Hy đang cầm", sau đó Diêm Tùng Hàng cầm loa lớn xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, bất ngờ thông báo ⸺⸺
"Nhiệm vụ gián điệp thất bại, chúc mừng sáu thành viên của "19 ngày bên nhau" hoàn thành nhiệm vụ, chạy trốn thành công!"
Tạ Lĩnh Hy: "???"
Sao lại thành công được?
Khán giả mừng rỡ hò hét ăn mừng tưng bừng trên khu bình luận công khai.
[Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng cáo già nghênh đón trận Waterloo của đời mình, vỗ tay.jpg]
[Đây coi như ăn miếng trả miếng nhỉ, chó Diêm với cáo già cùng mấy người thầy Nguyễn chơi chữ, giờ hoàn thành nhiệm vụ coi như trả đũa lại, doge.jpg.]
_____________________
[1] Điệu hổ ly sơn là một trong 36 kế trong bộ sách Ba mươi sáu kế (Tam thập lục sách). Đây là một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc từ thời Nam Bắc triều tới thời nhà Minh.
Kế Điệu hổ ly sơn có hai lối: Một là nhử hổ ra khỏi rừng để dễ dàng giết hổ. Hai là đuổi hổ đi để dễ bắt giết những loại hồ ly vẫn dựa oai hổ mà hoành hành.
Tôn Sách dùng kế Điệu hổ ly sơn chiếm Lư Giang
Cuối đời Đông Hán, các chư hầu ra sức tranh giành lãnh thổ. Tôn Sách, con trai trưởng của Tôn Kiên là một người đầy nhiệt huyết và hoài bão. Cha của ông tử trận khi ông được 16 tuổi. Sau này, Tôn Sách rời khỏi trướng Viên Thuật, một bằng hữu của cha, để tiến về Đông Nam dựng lập cơ đồ.
Tôn Sách rất hận Lưu Huân về chức Thái thú Lư Giang khi Viên Thuật còn sống, nhưng ngoài mặt vẫn đi lại, vào năm thứ 199 sau Công Nguyên, Tôn Sách lên kế hoạch chiếm thành Lư Giang ở Dương Bái. Nhưng lúc này Lưu Huân sở hữu đội quân mạnh hơn Tôn Sách, biết được Lưu Huân vốn là người có tính tham lam. Để chiếm Lư Giang, Tôn Sách phái người dâng lụa là gấm vóc cho Lưu Huân kèm bức huyết thư viết rằng: "Mấy năm qua, dân Thượng Liễu (Thượng Diên) nhiều lần xâm chiếm, cướp đoạt của cải từ hạ quốc, tôi hận việc ấy đã mấy năm nay. Muốn đến đánh, nhưng ngại vì đường sá xa xôi, sông núi ngăn trở nên có ý nhờ thượng quốc vốn binh lực hùng hậu xuất quân đánh dẹp. Thượng Liễu là vùng trù phú, lấy được đất ấy ắt khiến Lư Giang càng thêm giàu mạnh. Xứ tôi xin được xuất binh làm ngoại viện".
Lưu Huân tuy có chút lưỡng lự, nhưng bản tính tham lam nên đã đồng ý xuất quân tiến đánh Thượng Liễu. Nghe tin này, Tôn Sách nói với hạ cấp: "Con Hổ đã ra khỏi núi, đã đến lúc chúng ta chiếm lấy Lư Giang". Vì quân lực được điều gần hết đến đánh Thượng Liễu nên chẳng mấy chốc Lư Giang thất thủ.
Kể từ đó, câu thành ngữ Điệu hổ ly sơn được dùng ngụ ý nhử người khác ra khỏi vị trí thuận lợi để đến chỗ khác bất lợi hơn nhằm dễ bề tấn công.
- --
Tư thế tiêu chuẩn khi Tụng nhà mình dìu Nhậm Khâm Minh đây:))))))))
Bạn cần đăng nhập để bình luận