Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

Chương 5

Nghe nói ta muốn nạp thiếp cho Hầu gia, bà cũng chẳng còn hơi sức cản, chỉ khoát tay: “Cứ lo liệu đơn giản, dù gì ngươi mới qua cửa chưa đầy một năm.”

Nhưng khi ta nói chuyện này với Hạ Sùng Việt, hắn cau mày khó chịu: “Phu nhân thật muốn thế?”

Hiện hắn đã có thể bám khung cửa và bàn ghế để đi lại chậm rãi trong sân, lúc ta nhắc chuyện, hắn đang sưởi nắng.

Ta nhìn thoáng sang Thu Đào, nàng ta lập tức cúi gằm sợ hãi.

“Hầu gia nghĩ gì, ta cũng đoán được bảy tám phần. Nếu chàng để ý Thu Đào, cứ thu vào phòng.”

“Mai ta bảo người dọn dẹp tiểu viện, cho nàng thân phận thiếp thất, chỉ mong Hầu gia chịu khó chạy sang viện kia.”

Ta nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại có chút ghen tuông,

“Chẳng lẽ lại để nàng ở chính viện, Hầu gia không sợ miệng đời xì xào ư?”

Hạ Sùng Việt phá lên cười, cười mãi không ngớt.

“Hiếm khi phu nhân đoán thử tâm ý ta, nhưng lại đoán sai cả vạn dặm.”

Hắn liếc sang Thu Đào, ánh mắt giá lạnh: “Ta nói bao giờ sẽ nạp thiếp?”

Thu Đào tái mặt, hoảng hốt quỳ xuống: “Hầu gia… người rõ ràng…”

[Người rõ ràng khen ta nhan sắc hơn hẳn phu nhân, lẽ đâu phải làm thiếp, ít nhất cũng là một di nương.]

Hạ Sùng Việt chỉ ra ngoài cửa, nơi tên phu xe đang đứng: “Ta đích thực muốn tìm cho nàng ta mối nhân duyên, nhưng nàng ta là nha hoàn của phu nhân, ta chưa tiện mở lời.”

Ta gật đầu: “Hầu gia cứ nói.”

“Lúc ta khốn khó nhất, phu nhân bất chấp nghìn điều tiếng để gả vào đây. Ta cả đời này nhất mực với phu nhân. Nhưng Thu Đào cư xử thất lễ, lời lẽ phóng đãng, ta rất đau đầu.”

Thu Đào cúi thấp, toàn thân run rẩy.

“Nếu đồn ra ngoài, chỉ thêm bất lợi cho thanh danh phu nhân, ta đành dứt khoát để nàng ta gả cho tên phu xe kia.”

Trong phủ không thiếu kẻ hầu người hạ tử tế, nhưng Hạ Sùng Việt cố tình ghép nàng ta cho tay phu xe thô kệch nhất.

Thu Đào sợ đến ngất xỉu, bị mấy bà tử lôi ra ngoài, tối đó sửa soạn sơ qua rồi gả sang phòng rách nát của gã phu xe.

Di nương nghe tin sáng hôm sau, tức đến đập bát đũa, động cả thai khí.

15

Chuyện Hạ Sùng Việt làm ta không rõ thật giả.

Chỉ thấy kinh ngạc vì con cờ di nương dốc công dàn trận, chưa kịp xuống bàn đã bị hắn quăng đi.

Thuộc hạ của ta trong phủ tướng quân cứ một canh giờ báo tin một lần.

Di nương trở dạ.

Máu tràn từng chậu, nghe đâu bà ta đau đến khản tiếng.

Phụ thân vừa được Thánh thượng sai đi cứu tế dân vùng lũ ở Giang Bắc, chở mấy xe lương thực áo quần, có lẽ mới đi được nửa đường.

Đám bà đỡ bận rộn ra vào phủ tướng quân, vào thì bình thản, ra lại hốt hoảng tái xanh.

Ta ở Hầu phủ, thong thả ngồi dưới giàn tử đằng uống trà xuân, Phục Linh đứng bên hào hứng kể chuyện.

“Hôm qua Thu Đào quỳ gối xin gặp phu nhân, bảo từng hầu hạ chủ mẫu nhiều năm ở phủ tướng quân, cầu phu nhân rủ lòng, cho nàng ta về làm chút việc nặng cũng được.”

Ta cười nhấp ngụm trà: “Nàng ta cầu sai người, phải đến cầu vị kia ở phủ tướng quân mới phải.”

Nàng ta từng là nữ quyến nhà quan, chỉ vì là con thứ mà mang thân nô tỳ, lại tin di nương xúi bẩy, mơ trèo lên giường Hầu gia đoạt chính thất.

Nàng ta tưởng mỗi ngày đứng cạnh ta bày mưu tính kế, ta không hay biết?

[Chỉ cần Hầu gia động lòng, tướng quân phu nhân ắt có cách giúp ta diệt trừ chính thất.]

[Cao môn quý nữ mà không giữ nổi chồng, mấy ai có kết cục tốt?]

Nàng ta còn toan ngấm ngầm giết ta, rồi đổ tội cho Phục Linh.

Thấy không, ngay cả làm tỳ nữ bên cạnh ta, nàng ta cũng không chịu, người như thế quả đúng tầm giáo dưỡng của di nương.

Quản gia bên phủ tướng quân mồ hôi đầm đìa được dẫn tới, run rẩy thưa: “Tiểu thư, phu nhân sợ là…”

Ta giả bộ hoảng hốt: “Còn đợi gì nữa, cầm ngay thẻ bài của Hầu gia vào cung mời Thái y đi.”

Xem bộ dạng ướt sũng bùn đất, lại chân thấp chân cao của gã, ta biết y đã vất vả lắm mới tới được đây.

Giờ khắc này bị kéo dài mới chuẩn, chẳng uổng công ta bày nhiều chướng ngại.

16

Thái y đến phủ tướng quân thì đã vô phương cứu vãn.

Nam hài chết ngạt trong bụng di nương, máu ra như trút, sau này bà muốn có thai lại cũng khó như cây sắt nở hoa.

Di nương khóc lịm đi.

Giữa đêm, Thái hậu triệu mẹ chồng vào cung, chẳng bao lâu lại phái một vị nội thị râu hoa râm đến gọi ta nhập cung.

Nhưng lúc ấy ta đang ở phủ tướng quân.

Ta bịt mũi bước vào phòng di nương, trong phòng nồng nặc mùi máu, đám tỳ nữ quỳ la liệt ngoài cửa, thút thít nức nở.

Ta cứ ngồi đó chờ di nương tỉnh.

Qua canh Sửu, ngoài sân đột nhiên vang tiếng binh đao.

Di nương vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng tiếng lòng bà ta thì ta nghe rõ ràng.

[Chỉ cần tướng quân… chờ tướng quân về… ta vẫn còn cơ hội…]

“Ngươi không còn cơ hội nữa, tỉnh thì mở mắt ra.”

Ta không nén được ý cười, sự hả hê dâng trào, nhất là khi trông thấy ánh mắt sợ hãi của bà vừa mở ra.

Di nương yếu ớt: “Uyển Nhi, đệ đệ của con…”

“Ta làm gì có phúc phận ấy, lấy đâu ra đệ đệ?”

Mặt bà biến sắc: “Uyển Nhi, sao con nói năng với ta như vậy?”

Không còn gì phải che giấu, ta lạnh lùng: “Đứa trẻ chết non kia, Thái y đã thử máu với phụ thân ta, chẳng có nửa phần tương đồng. Nó tính là đệ đệ gì của ta?”

“Sao… sao có thể?” Bà run rẩy muốn ngồi dậy nhưng lại bất lực ngã trở xuống.

“Di nương, năm xưa người cũng dùng thủ đoạn này hại mẫu thân ta khó sinh mà chết, hôm nay sao lại không thấy quen?”

Mặt bà thoắt trắng bệch: “Không… không thể nào…”

Mấy mũi tên “vụt vụt” xuyên qua giấy cửa sổ, cắm phập xuống nền nhà, ta tiến sát thêm.

“Năm đó, ngươi mua chuộc hai tỳ nữ, hứa xong việc sẽ trả giấy bán thân cho họ, để họ tự do kết hôn.”

“Kết quả thì sao? Ngươi âm thầm sai người truy sát, một kẻ chết, một kẻ bị thương.”

Ta khẽ vuốt chiếc vòng ngọc phỉ thúy nơi cổ tay: “Kẻ bị thương nặng kia, mặt mày tàn tạ, ta phải tốn mấy tháng lục tìm mới thấy.”

Tỳ nữ sa cơ lỡ vận đó Hạ Sùng Việt tìm mấy tháng, cứu được thì đã hấp hối, ta sai người cho uống thuốc nuôi dưỡng một thời gian.

Ta chẳng cần nói gì, chỉ âm thầm sắp xếp để kẻ đầy oán hận đó được vào phủ tướng quân làm tạp dịch.

Sau đó, nàng dùng đúng bài “dưỡng thai”, đúng chiêu “mời thầy” y hệt năm xưa lên người làm.”

17

Di nương hộc ra một ngụm máu đen, khi nhìn lại ta, ánh mắt bà đầy thất bại. 

“Giữ ngươi quả là hậu họa khôn lường, sớm nên để nhà họ Tống bôi nhọ danh tiết ngươi, cũng chẳng đến nỗi có Hầu phủ chở che.”

“Mẫu thân ngươi chẳng qua hơn ta cái mác đích nữ, chèn ép ta khắp nơi, nhưng cuối cùng thì sao?”

“Xương cốt chưa lạnh, tướng quân đã nạp ta.”

“Nàng với tướng quân bên nhau được mấy năm? Còn ta nín nhịn ở phủ này hơn mười năm. Dù tướng quân biết chuyện, sao nỡ ruồng rẫy ta?”

Ta thấy tức cười cho bộ óc của bà, uổng phí bao nhiêu năm.

“Ngươi nghĩ phụ thân ta – một võ tướng – thật đi vận chuyển đồ cứu tế chắc?”

“Người vẫn ung dung ở tòa nhà ngoài kinh thành.”

“Nếu thật sự lo cho ngươi, sao lại để ngươi khó sinh mà chẳng thấy mặt?”

Di nương trợn mắt: “Tướng quân…”

“Còn ‘thần y’ kia, vốn chỉ là kẻ giang hồ, mấy năm trước đã lén lút với ngươi. Vì bị ta bắt gặp hai người vụng trộm, ngươi mới nóng lòng muốn giết ta, đúng chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận