Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

Chương 2

Nàng cầu cho ta gặp phải mẹ chồng ác, tốt nhất chẳng sống được mấy năm.

Lão phu nhân nhà Trung Võ Hầu khi xưa bầu bạn bên Thái hậu, vốn nghiêm khắc hơn nhà khác.

Tiểu Hầu gia Hạ Sùng Việt nếu chẳng bị cơn bệnh lạ mấy năm trước khiến liệt nửa người, lẽ ra hẳn được thánh ân trọng vọng.

Ban đầu như thần tiên giáng thế, nay hổ sa đồng bằng, đã quá tuổi nghị thân.

Những quan lại xưa nay gấp gáp nương tựa Hầu phủ, sau khi hắn liệt giường cũng dần xa lánh.

Dù Hầu phủ gần như lụi bại, vẫn khiến di nương đỏ mắt ghen tị.

Đến lúc ta lên kiệu xuất môn, di nương mới có vài phần vui vẻ.

[Gì mà đích nữ, chính thê, chẳng phải cũng tự ngồi kiệu nhỏ xuất giá như ta năm xưa hay sao.]

Chính thất phu nhân xưa nay được đón bằng xe ngựa oai vệ, chỉ có thứ xuất mới ngồi kiệu nhỏ.

Hầu gia không huynh đệ, hắn không đến đón, ta đành ngồi kiệu mà vào.

Phụ thân thấy thế càng mất mặt, trước lúc kiệu được nâng lên, ông đã quay lưng đi, sắc mặt đen kịt.

[Mất hết thể diện, con gái này coi như uổng công nuôi nấng.]

Ta chôn mọi cảm xúc sau tấm khăn đỏ, ngón tay vô thức vò chặt khăn tay.

Từ nay dù tương lai thế nào, ta đã cắt đứt phủ tướng quân trong lòng.

Nghĩ đến mẫu thân, ta càng chẳng quyến luyến gì thứ bên trong phủ này.

04

Trong Trung Võ Hầu phủ đèn hoa rực rỡ, ta lại chẳng buồn cười nổi.

Khăn hỉ chưa vén, ta ngồi bên giường, sau lưng là Hạ Sùng Việt nửa người bất động.

Trong phòng, ba năm tỳ nữ lo việc sai vặt, tiếng lòng bọn họ xôn xao ồn ã, còn náo nhiệt hơn cả ngoài sân diễn kịch.

[Gì mà thiên kim tướng quân, chẳng qua ham giàu ghét nghèo, thà đến Hầu phủ với kẻ liệt giường, còn hơn làm chính thê Cử nhân nghèo.]

[Sớm nghe nói vị này chẳng hiền lành gì, mai này chẳng biết ra oai thế nào trong phủ.]

[Thiên hạ cười đến rụng răng, nghe bảo khóc lóc đòi gả vào đây, tiểu thư nhà ai lại chẳng biết xấu hổ như thế.]

[Há chẳng phải nghĩ Hầu gia tàn phế, lão phu nhân lớn tuổi, mình có thể leo lên làm chủ mẫu nắm quyền?]

[Cứ chờ đấy, lão phu nhân vốn không ưa kẻ mê danh ham lợi thế này đâu.]

Ta nghe rất hứng thú, chỉ đợi lúc vén khăn đỏ nhìn rõ từng gương mặt, khớp với tiếng lòng.

Chợt ta giật mình, vì chẳng nghe thấy chút tâm tư nào của Hạ Sùng Việt.

Hắn bị liệt thật, nhưng đâu đến nỗi câm… lẽ nào đến tâm tư cũng không có, chẳng khác nào người chết?

Giữa lúc ta ngờ vực, một giọng nam trong trẻo vang sau lưng.

“Ta bất tiện, phu nhân tự vén khăn hỉ mà dùng chút điểm tâm đi.”

Ta nhẹ nhàng lật khăn, quay người lại, đối diện ngay đôi mắt tỏ vẻ dò xét của Hạ Sùng Việt.

Tim ta lỡ mấy nhịp, nào ai bảo tiểu Hầu gia này tuấn tú nhường ấy, nửa điểm chẳng giống chàng dũng tướng từng chinh chiến?

Mái tóc đen nhánh, mày ngài mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, nếu giữa muôn người liếc mắt thì thật khiến kẻ khác khó quên.

Hắn quay đi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Phu nhân định ngắm vi phu đến bao giờ?”

Ta bèn ngượng ngùng dời mắt, song trong lòng vẫn thầm thắc mắc, [Sao lại không nghe được tiếng lòng của Hạ Sùng Việt?]

05

Đêm tân hôn, ta mệt đến đẫm mồ hôi.

Hạ Sùng Việt cho lui hết bọn nha hoàn trong phòng, kể cả Phục Linh và Thu Đào đi theo ta cũng bị đuổi ra ngoài.

Nghi thức giao bôi rườm rà gì cũng lượt bớt, chỉ còn cặp nến đỏ cháy âm thầm.

Ta với hắn ngồi nhìn nhau, một lúc chẳng biết nên làm gì.

Hắn ho khẽ: “Phu nhân cực nhọc, phiền phu nhân đẩy ta ra ngoài mấy tấc, bằng không e phu nhân phải nằm đất.”

Ta khoác bộ hỷ phục nặng nề, vòng trang sức đong đưa, đành nghiến răng hì hục đẩy hắn.

Lót áo trong đều ướt đẫm, ta mới chỉ xoay được hắn ra vài phân.

Hắn vươn tay kéo chăn, ta tức đến muốn đánh người.

Sớm nói không phải liệt toàn thân, ta đâu đến nỗi mệt thế?

Liếc thấy khóe miệng hắn hơi cong, vẻ mặt lại lạnh lùng, ta giận dỗi trở mình, nằm vào phía trong, không thèm để ý.

Nửa đêm, ta lơ mơ tỉnh, phát hiện trên mình đã có tấm chăn ấm, một cánh tay gác ngoài chăn đè nhẹ lên ta.

Sáng ra, Phục Linh vào gọi, Hạ Sùng Việt đã mở mắt, tỉnh táo nhìn ta từ bao giờ.

“Mẫu thân ta rất ghét người đến chậm, phu nhân e không còn thời gian chải chuốt đâu.”

Ta nghiến răng, lòng biết hắn cố ý, đêm qua đầu tóc ta còn chẳng kịp gỡ, rối tung lên.

Đành sai Phục Linh thấm nước chải tạm rồi vội đến ra mắt mẹ chồng.

Quả như di nương chờ mong, thứ đón ta là một màn “ra oai phủ đầu.”

Mẹ chồng vốn ghét kẻ đến muộn, bắt ta đứng ngoài cửa nguyên một canh giờ.

Nha hoàn ra truyền lời, mặt mày khinh miệt: “Lão phu nhân vừa tỉnh, bảo phu nhân đứng chờ thêm chút nữa.”

Phục Linh lo lắng, sợ ta mới ốm dậy không chịu được gió lạnh.

Ta vội ngăn nàng, đây đâu như phủ tướng quân, nàng lỡ xúc phạm ai, ta chưa chắc giữ được nàng.

Ta vừa thoát hang rồng, nay bước vào hang hổ, chí ít cũng phải dò xét xem sao.

06

Vừa gặp, ta đã biết mẹ chồng không thích ta.

Dẫu miệng khách sáo, trong lòng vẫn trăm bề chê bai ta.

Đều bởi ta tự nguyện dâng mình, bị bà coi là hám danh lợi.

Ngày đầu đã ném cho ta hai vấn đề.

Thứ nhất, vì Hầu phủ cần có người nối dõi, sớm chọn một đứa trẻ đưa vào làm con thừa tự.

Thứ hai, bà tuổi tác cao, chuyện quản gia vốn nên giao cho ta, nhưng lại sắp hai mụ già theo kèm chỉ dạy.

Ta đã nghe hết tiếng lòng bà, hai chuyện xem như hóc búa ấy thật ra không khó.

Ta dâng trà, nhân tiện xoa bóp vai cho bà, ban đầu bà khẽ cứng người, sau cũng giãn ra.

“Mẫu thân nói đúng, hai việc này đều là trọng yếu, nhưng việc thứ nhất gấp chẳng được.”

“Đừng nói con vừa mới bước vào cửa, ai nấy lại cho là con sợ mình không giữ nổi ngôi chủ mẫu nên mới vội giành quyền kế tự.”

“Hơn nữa, Hầu gia nhiều năm nay cũng thuốc thang liên miên, nghe đâu ngự y chưa từng khẳng định hết cách cứu chữa, chi bằng chờ thêm một hai năm cũng chưa muộn.”

“Hào môn vốn điều tiếng, hà tất nóng lòng.”

Mẹ chồng suy nghĩ một hồi, chỉ đành tạm thuận theo.

Ta đã nghe rõ mưu tính trong lòng bà, không khỏi thương tiếc cho Hạ Sùng Việt.

Hắn với ta nào khác nhau?

Mẫu thân ruột mất sớm, chẳng ai thật dạ lo cho hắn, chỉ sợ hắn bất ngờ mất đi, Hầu phủ rơi vào tay kẻ khác.

Bà sợ hắn “đi” sớm, vội tìm người kế tự chỉ là để bà khống chế Hầu phủ.

“Còn chuyện thứ hai, có hai vị ma ma chỉ giáo, dĩ nhiên con cầu còn không được.”

“Chỉ là quản gia kỵ nhất lời phải qua hai tai, chẳng bằng có gì mẫu thân cùng con trao đổi trực tiếp thì hơn?”

Nực cười, cài hai mụ già làm tai mắt, muốn truyền lời một bên, trở tay tố lại một bên, bao giờ cũng chừa đường lui cho bà.

Mai sau nếu ta tranh luận, bà chỉ cần bảo do hai mụ kia truyền sai ý.

Ta dù nói gì cũng không chiếm được lẽ phải.

Chốn nội viện sâu, mánh khóe thế này ở phủ tướng quân ta đã thấy đủ.

07

Khi ta về nội viện, đã có kẻ bẩm với Hạ Sùng Việt chuyện trên.

Ta còn nghĩ sẽ đón thêm trận phong ba, nào ngờ hắn chẳng bận tâm.

Hắn nhàn nhã thưởng trà, còn hỏi: “Mẫu thân có cho nàng món trang sức gia truyền nào không?”

Hai tay ta trống trơn, hắn lại lấy từ trong áo ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, tự tay đeo vào cổ tay ta.

“Đây là đồ mẫu thân ruột ta để lại, chẳng phải tổ truyền, đến nàng mới đời thứ hai.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Chàng… không hỏi ta vì sao nhất quyết gả cho chàng ư?”

Hắn cười nhẹ: “Hỏi để làm gì? Dù lý do gì, giờ nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, tự nguyện giữ đạo phu thê, ta cần chi hỏi thêm?”

Tiểu Hầu gia duy nhất ta không nghe được tiếng lòng, thật khó dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận