Nuôi Dưỡng Búp Bê
Chương 96: Thẩm Du Hi:...
Editor: Mây
Beta: YYone
---
Sáng hôm sau ngủ dậy, Thích Triêu bắt đầu lật xem mấy quyển sách liên quan đến búp bê mà hắn đã lấy về từ nhà họ Thích. Thực ra, hắn đã đọc đi đọc lại vài lần rồi, chúng không đề cập gì đến chuyện trên mặt búp bê xuất hiện những hoa văn kỳ lạ.
Trên diễn đàn yêu thích búp bê cũng không có thông tin gì hữu ích.
Hôm qua sau khi nói chuyện với anh Thẩm xong, Thích Triêu đã nhận ra hoa văn đó đặc biệt đến cỡ nào. Hắn biết anh Thẩm từng đọc rất nhiều sách về búp bê, kiến thức chuyên môn của anh cũng vượt xa hắn cả đoạn dài. Nếu ngay cả anh Thẩm còn không biết loại hoa văn đó tượng trưng cho điều gì thì có thể thấy chúng thần bí đến mức nào.
Dù hiện tại hoa văn chưa ảnh hưởng gì đến búp bê, song chỉ cần chưa xác định được nó hoàn toàn vô hại, Thích Triêu vẫn chẳng thể yên lòng.
Ở nhà cũ có quá ít sách liên quan đến búp bê, chắc chắn thư viện của Hiệp hội sẽ phong phú hơn nhiều, có khi trong đó sẽ có ghi chép liên quan. Thế nhưng Thích Triêu không phải thợ chế tác đặc cấp của Hiệp hội nên theo quy định, hắn không được phép đặt chân vào đó.
Thích Triêu đăm chiêu nhìn mấy quyển sách trước mặt. Vài giây sau, hắn duỗi tay cầm lấy quang não đặt bên cạnh, kéo xuống tìm người tên Tu Mai.
Thích Triêu: [Cô có cách nào đưa tôi vào thư viện của Hiệp hội không?]
Lúc nhận được tin nhắn của Thích Triêu, Tu Mai đang ngồi trước bàn làm việc tính toán lợi nhuận từ mấy buổi stream dạo gần đây. Ấn tượng của cô với Thích Triêu không tồi, dù gì thì người này vừa giàu lại vừa am hiểu cách chế tạo búp bê cấp S, không có ấn tượng tốt sao được. Đọc tin nhắn hắn gửi đến, Tu Mai trả lời trung thực:
[Không có cách nào hết. Hiệp hội quản lý thư viện rất nghiêm ngặt, ngoại trừ những thợ chế tác đặc cấp được Hiệp hội công nhận ra thì người khác khó mà vào được...]
Còn chưa kịp gửi đi, cô đã thấy trên khung chat xuất hiện thêm một tin nhắn mới:
Thích Triêu: [Giá cả có thể thương lượng.]
Thấy câu này, trái tim Tu Mai hơi dao động. Thích Triêu rất giàu, nếu hắn đã nói vậy thì đồng nghĩa với việc cô có thể kiếm được một khoản lớn. Cơ mà để dẫn người ngoài vào thư viện lại quá phiền phức, cô phải mất rất nhiều thời gian để móc nối quan hệ, hơn nữa còn chưa chắc sẽ thành công. Nghĩ kỹ thì khoảng thời gian đó đủ để cô phát thêm vài buổi livestream kiếm tiền.
Nói đi cũng phải nói lại, thực ra Tu Mai chỉ sợ mình không nhịn được mà đòi hỏi quá nhiều, làm hỏng cả mối quan hệ khó khăn lắm mới xây dựng được.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô chuẩn bị từ chối. Ngay giây sau, trên màn hình lại nhảy lên một tin nhắn khác.
Thích Triêu: [Tôi có thể xuất hiện trên phòng stream của cô.]
Xuất hiện trên phòng stream!
Thấy tin nhắn này, Tu Mai lập tức xóa hết mấy lời từ chối mình vừa gõ. Cô đã cố thuyết phục Thích Triêu livestream cùng mình từ nửa năm trước, song hắn vẫn luôn từ chối. Dù cô có nói thế nào, Thích Triêu vẫn chẳng mảy may bận tâm.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tu Mai lại tiếc nuối không thôi.
Bình thường Thích Triêu chỉ đăng vài bức ảnh về cuộc sống hàng ngày lên mạng xã hội nhưng fan hắn lại rất đông. Phải biết rằng một cậu ấm vừa giàu vừa chế tác được búp bê cấp S là cực kỳ hiếm gặp. Hơn nữa, Tiến Sĩ Thẩm vốn là người quen ở chợ đen, có fan của anh kéo qua, số lượng người theo dõi của Thích Triêu gần như gấp ba lần Tu Mai.
Hot đến thế mà không tận dụng để kiếm tiền thì đúng là đáng tiếc. Tu Mai vốn không dám kỳ vọng Thích Triêu sẽ xuất hiện trên phòng stream của mình, cô chỉ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó quan hệ giữa hai người tốt hơn, cô có thể mời búp bê của hắn đến livestream cùng với Tiêu Cổ. Dù gì thì mấy búp bê do Thích Triêu tạo ra cũng cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng cứ nhớ đến cách Thích Triêu thương yêu những búp bê của mình, Tu Mai cứ ngỡ rằng ngày đó sẽ chẳng bao giờ đến.
Giờ thì tốt rồi, nếu cô có thể dẫn Thích Triêu vào thư viện thì chuyện livestream coi như êm đẹp.
Nghĩ đến đây, Tu Mai phấn khích hẳn lên, cô nhanh chóng gõ chữ: [Được thôi cậu Thích. Nói chuyện tiền bạc làm gì, tổn thương tình cảm lắm! Đến lúc đó, ngài chỉ cần ghé qua phòng livestream của tôi là được!]
[Cho tôi một tuần, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này cho ngài!]
Thích Triêu: [Được.]
Thấy tin nhắn trả lời của đối phương, Thích Triêu không mấy ngạc nhiên. Hắn chủ động làm thân với Tu Mai chủ yếu là vì cô suy nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần đưa ra được điều kiện khiến cô hài lòng, dù khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ đồng ý.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Thích Triêu định nghỉ ngơi một chút thì chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ bên ngoài phòng.
Hắn bước ra ngoài, thấy Sương Giám và Huyền Giám đứng trước cửa phòng mình như hai vị thần giữ cổng.
"Sao hai đứa dậy sớm quá vậy?"
Thích Triêu hơi ngạc nhiên, nhìn đôi búp bê gật đầu cùng lúc, hắn cười hỏi: "Tối qua ngủ ngon không?"
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn qua mấy căn phòng khác trên tầng, thuận miệng bảo: "Hướng Nguyệt, Li Bạch và Lan Lạc thường dậy vào khoảng tầm bảy giờ rưỡi. Nếu hai đứa còn buồn ngủ thì có thể về phòng ngủ thêm một lát."
"Không buồn ngủ đâu ạ."
"Tụi con ngủ ngon lắm."
Sương Giám và Huyền Giám thấp giọng trả lời, chúng ngẩng đầu lên nhìn cha, hai đôi mắt một trắng một đen yên tĩnh đến lạ thường.
Thích Triêu đã sớm nhận ra hai nhóc này có khí chất rất đặc biệt, chúng trầm lặng đến mức tựa như những chiếc bình pha lê vô tri vô giác, biểu cảm thì bình thản như thể hiếm khi nghĩ suy điều gì. So với mấy búp bê khác trong nhà, chúng mong manh và dễ vỡ hơn nhiều.
Nhìn nét mặt của cả hai, Thích Triêu cười cười, duỗi tay xoa đầu cặp song sinh rồi nói: "Ngủ ngon là được. Giờ hai đứa đi gọi Hướng Nguyệt, Li Bạch với Lan Lạc dậy đi, ba sẽ làm bữa sáng cho cả nhà."
Trong mắt Thích Triêu, khí chất độc đáo của cả hai cũng không phải điều xấu. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là trạng thái tinh thần của chúng phải tích cực, khỏe mạnh, đừng mãi đắm chìm trong cái bóng u ám của Thanh Vũ. Nói tóm lại là phải tiến về phía trước.
Và để làm vậy, nhiệm vụ đầu tiên là cần phải hòa hợp với mấy búp bê khác trong nhà.
Đánh thức những búp bê khác sao?
Sương Giám và Huyền Giám có chút căng thẳng, sắc mặt thoáng chốc đã tái nhợt hẳn đi.
Suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng, thế giới của Song Kính chỉ có nhau. Thế nhưng hiện tại, chúng đã có thêm một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời. Hai búp bê sợ nếu mình bị đám Lan Lạc ghét bỏ thì hình tượng của chúng trong lòng Thích Triêu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
"Dạ."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của hai búp bê, Thích Triêu mỉm cười khích lệ vài câu. Thấy cả hai dần dần thả lỏng, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi dịu giọng dặn dò: "Thực ra đánh thức Hướng Nguyệt, Li Bạch và Lan Lạc không khó lắm đâu."
"Lan Lạc vừa tỉnh ngủ rất dễ nổi cáu, hai đứa cứ đi gọi Li Bạch dậy trước rồi để Li Bạch qua đánh thức Lan Lạc là được."
"Li Bạch thì hay ngủ nướng nhưng nếu thằng bé đã chịu dậy thì chắc chắn sẽ rời giường ngay."
"Về phần Hướng Nguyệt, hai đứa phải vào phòng mới đánh thức được nó. Thằng bé thường hay dùng đôi cánh để bao bọc lấy mình khi đang ngủ. Nếu tụi con nói nhỏ quá, Hướng Nguyệt sẽ không nghe thấy đâu." Thích Triêu dừng một chút rồi tiếp lời: "Tốt nhất là đừng chạm vào lông vũ của thẳng bé nhé."
Huyền Giám và Sương Giám lặng lẽ nghe Thích Triêu lải nhải từng chút một. Tâm trạng vốn đang bất an cũng dần dịu lại trong tiếng nói trầm thấp và nụ cười của cha.
Cha thực sự rất quan tâm đến những búp bê trong nhà.
Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ thế.
Có lẽ đến cả những búp bê đó cũng không biết cha để tâm đến từng thói quen nhỏ nhặt không đáng kể của mình.
Người cha đầu tiên của chúng hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ quan tâm. Người đó chỉ để tâm đến việc sau khi đưa chúng đến hội đấu giá, gã sẽ nhận được bao nhiêu tiền và đạt được danh tiếng lớn đến đâu.
Thích Triêu quan sát hai búp bê vẫn đang chăm chú nhìn mình nãy giờ, không rõ hai nhóc này đang nghĩ gì. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, thấy không còn gì để nói nữa bèn vỗ nhẹ lên đầu cả hai một cái rồi nói: "Mau đi đi, mình còn phải ăn sáng nữa."
Sương Giám và Huyền Giám cảm nhận được lực vỗ không nhẹ không mạnh trên đầu mình, lập tức gật đầu rồi quay người đi đến mấy căn phòng khác.
Hai búp bê nắm tay nhau, nhìn từ đằng sau chỉ có thể thấy mái tóc một trắng một đen đang rủ xuống. Thích Triêu dõi theo bóng dáng cả hai bước vào phòng Li Bạch, ánh mắt hắn dần trầm xuống.
Thực ra, hắn chưa từng hỏi Song Kính về những chuyện đã xảy ra sau buổi đấu giá. Song, hắn biết rõ, chắc chắn đó chẳng phải ký ức gì đẹp đẽ. Thích Triêu xoay người đi xuống lầu.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Giờ Sương Giám và Huyền Giám rất nhạy cảm, đợi đến khi chúng tự tin và mạnh khỏe hơn chút thì hỏi cũng không muộn. Nếu bây giờ đề cập đến chuyện đó, e rằng sẽ chỉ khiến cặp song sinh tổn thương thêm lần nữa.
Thích Triêu vò vò đầu mình, không hiểu sao lại thấy bực bội. Đặc biệt là khi nghĩ đến việc cái tên Thanh Vũ kia đã trở thành thợ chế tác cấp bậc thầy, được mọi người ngưỡng mộ, hắn lại càng tức tối. Đè nén cơn giận đang tuôn trào trong lòng, Thích Triêu đi thẳng vào phòng bếp.
Đúng lúc đó, quang não chợt rung lên.
Thích Triêu mở ra xem, là tin nhắn của Tu Mai gửi đến, ban nãy hai người vừa trò chuyện với nhau.
Tu Mai: [Cậu Thích, tôi đã tìm ra cách để vào được thư viện nhưng phải chờ thêm 20 ngày nữa mới có cơ hội. Ngài có cần gấp không?]
Thực ra Tu Mai vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, việc này khá khó khăn, cô cần thêm thời gian. Song hai mươi ngày nữa sẽ diễn ra buổi yến tiệc hoàng gia dành cho các thợ chế tác cấp bậc thầy. Trong khoảng thời gian đó, nhân viên của Hiệp hội sẽ dễ bị thuyết phục hơn.
Nếu muốn để một nghệ nhân không thuộc Hiệp hội vào được thư viện thì hai mươi ngày sau chính là cơ hội lý tưởng nhất. Tu Mai muốn xác nhận lại thời gian với Thích Triêu, nếu hắn cần gấp thì cô sẽ nghĩ cách khác.
Thích Triêu: [Được.]
Tạm thời hoa văn vẫn chưa ảnh hưởng gì đến búp bê, chờ thêm hai mươi ngày nữa cũng không thành vấn đề. Thích Triêu cũng không đặt toàn bộ kỳ vọng vào thư viện, nếu không tìm được thông tin gì ở đó, hắn vẫn sẽ tìm cách khác.
Thích Triêu vừa trả lời Tu Mai xong, chẳng mấy chốc các búp bê đã lần lượt đi xuống. Thích Triêu đặt quang não sang chỗ khác, nhìn thoáng qua Song Kính đang đi đầu, khóe môi bất giác mỉm cười.
Dù trên mặt Sương Giám và Huyền Giám không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt nhưng rõ ràng chúng đang rất vui. Bước chân của cả hai nhanh hơn hẳn, như thể đang muốn mau chóng đến trước mặt hắn để được khen.
"Sương Giám và Huyền Giám đã gọi các anh dậy rồi sao?" Thích Triêu nhìn hai búp bê đồng loạt gật đầu, hắn cười khẽ, không tiếc lời khen: "Giỏi quá."
Khuôn mặt tái nhợt của hai búp bê bỗng ửng đỏ, chúng phấn khích hẳn lên.
"Hai đứa đi xem các anh học thế nào đi. Đợi ba làm bữa sáng xong sẽ dạy tụi con học chữ." Thích Triêu nói với Sương Giám và Huyền Giám.
"Dạ."
Có lẽ vì chuyện buổi sáng đã tiếp thêm cho Song Kính chút dũng khí nên giờ nghe Thích Triêu nói câu này, cả hai không còn căng thẳng như trước nữa, chúng quay người rời khỏi phòng bếp.
Thích Triêu mỉm cười dõi theo bóng lưng cả hai.
Cùng lúc đó, ở trường khảo nghiệm cách xa ngàn dặm, trên cây cổ thụ khổng lồ có vô số bóng dáng mờ ảo đứng khắp nơi. Không biết có phải là ảo giác hay không mà rõ ràng giờ đang là ban ngày nhưng khu rừng này lại như tách biệt khỏi ánh mặt trời, quang cảnh chìm trong bóng tối mịt mù.
A Cốt cau có dùng khăn tay lau vết máu trên mặt mình. Một lát sau, cậu nheo mắt lại, chăm chú nhìn vô số điểm sáng màu xanh lục rơi xuống từ trên cây, tụ lại quanh người đàn ông tóc vàng đang đứng dưới tán lá.
A Cốt không quá ngạc nhiên.
Việc cha được Mẫu Thụ yêu thích, cậu đã biết từ lâu.
Cậu nhảy xuống, khóe môi cong lên, bước đến cạnh Thẩm Du Hi đang chăm chú đọc sách, cười tủm tỉm: "Con nghe Mạc Tư nói rồi cha à, cha và Thích Triêu đang ở bên nhau phải không?"
Thẩm Du Hi không thèm để ý đến cậu ta.
Anh biết rõ Mạc Tư sẽ không bao giờ kể chuyện này cho A Cốt nghe, câu nói đó chỉ là vài lời sáo rỗng của A Cốt mà thôi.
A Cốt bĩu môi, chiếc khuyên tai màu lam hơi lay động, thầm nghĩ chán chết đi được.
"Cha lạnh nhạt thế thì dù có câu được người đàn ông đó, chắc chắn đối phương vẫn cảm thấy cha quá khó hiểu. Gần đây A Cốt đã thấy trong trường khảo nghiệm có không ít cặp đôi chia tay vì chuyện này rồi đó."
Con người là một giống loài rất kỳ diệu.
Ngày nào cũng bị những búp bê như họ tra tấn thừa sống thiếu chết, hành hạ đủ kiểu thế mà vẫn có thời gian bày ra mấy trò yêu hận tình thù. A Cốt chán cái cảnh mấy kẻ này tình chàng ý thiếp lắm rồi, chỉ khi đến giờ rượt đuổi cậu mới cảm thấy có chút thú vị.
Nghĩ đến đó, A Cốt không khỏi cảm thấy bản thân quá đáng thương.
Thẩm Du Hi đang lật sách, nghe A Cốt nói vậy, ngón tay anh hơi khựng lại, ánh mắt cũng dần trầm xuống.
A Cốt luôn có tài khơi đúng giới hạn chịu đựng của anh. Vốn dạo gần đây Thẩm Du Hi đang rất bức bối vì không thể gặp Thích Triêu, câu A Cốt vừa nói chẳng khác gì châm dầu vào lửa.
Dù anh biết rõ trong mắt Thích Triêu, mình vẫn luôn là một người dịu dàng chứ không phải kiểu người lạnh nhạt đến mức phải chia tay như A Cốt nói.
"A Cốt, con đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay chưa?"
Thẩm Du Hi gập sách lại, giọng điệu có chút lạnh lùng.
A Cốt giật mình, cười toe toét đáp lời: "Chưa đâu! Nhưng mà mấy đàn em của A Cốt đang dạy dỗ đám con người kia rồi." Nói đến đây, cậu như nhận ra chuyện gì đó nên lập tức bổ sung thêm một câu: "Nhưng để nuôi dưỡng Mẫu Thụ, A Cốt cũng phải đi làm nhiệm vụ đây!"
Cậu nhảy lên cây, nhanh chóng biến mất sau những tán lá rậm rạp.
Thẩm Du Hi dời mắt về trang sách trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng dòng chữ, hàng mi dài che khuất đi cảm xúc trong đôi mắt.
Hai mươi ngày sau sẽ diễn ra yến hội hoàng gia, và sau sự kiện đó, kế hoạch của anh sẽ chính thức bắt đầu. Hay nói cách khác, đến lúc đó đám người của Đế Quốc cũng không thể ngồi yên được nữa.
Trong khoảng thời gian này, từng bước đi đều không được phép xảy ra sai sót. Giờ Thích Triêu đã là của anh, dù có phải xa nhau một thời gian dài thì người đó cũng không thể thoát khỏi tay anh nữa rồi.
Tiếng lá cây xào xạc trong gió, Thẩm Du Hi thấy quang não mình sáng lên, anh nhìn xuống, là tin nhắn của Thích Triêu.
[Em định dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi. Anh Thẩm, anh đang làm gì thế?]
Mỗi ngày của Thích Triêu đều đơn giản như vậy.
Cuộc sống của hắn khác xa với mình.
Thẩm Du Hi nhìn tin nhắn của Thích Triêu, ngón tay lướt qua màn hình. Chờ đến khi anh xử lý xong tất cả mọi chuyện, Thích Triêu sẽ mãi mãi ở bên anh.
Trước khi chuyện đó xảy ra, anh sẽ không tiết lộ cho Thích Triêu điều gì. Thẩm Du Hi biết Thích Triêu chắc chắn sẽ không không đồng tình với cách làm của anh. Vì vậy, anh không thể để đối phương biết.
Thẩm Du Hi không cho phép bất cứ thứ gì cản trở mục tiêu của mình.
Anh đọc tin nhắn trên màn hình, hàng mi hơi rung. Nhớ đến chuyện A Cốt nói mình "lạnh nhạt", dù cảm thấy buồn cười nhưng Thẩm Du Hi vẫn gõ vào khung chat một câu: [Anh đang nhớ em.]
Câu nói này có hơi nhiệt tình quá, Thẩm Du Hi nhíu mày, cảm thấy không quen. Nhìn khung chat yên lặng không có thêm tin nhắn mới, ngón tay anh gõ gõ lên cuốn sách đang đặt trên đùi.
[Anh Thẩm muốn gặp em à?]
Đương nhiên là anh rất muốn gặp đối phương rồi. Cảm giác không thể kiểm soát người đó khiến anh khó chịu. Thẩm Du Hi mím môi, gõ một chữ ừ.
[Vậy mai em đến gặp anh được không?]
Không được.
Thẩm Du Hi sững người, không ngờ Thích Triêu lại chủ động đưa ra lời đề nghị này. Hiện giờ ở trường khảo nghiệm có rất nhiều việc cần làm, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường, anh không muốn Thích Triêu đến đây.
Nghĩ vậy, Thẩm Du Hi liền lấy cớ dạo này mình bận quá, không có thời gian chăm sóc đám nhỏ để từ chối khéo ý định đến quận Cam Phần của Thích Triêu. Nhưng người vốn tinh ý như Thích Triêu lại giả ngơ, như thể đã quyết tâm phải đến đây để gặp anh.
[Anh Thẩm cứ tập trung làm việc đi, không cần phải để ý đến tụi em đâu.]
[Thật ra em cũng rất muốn gặp anh.]
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Du Hi có cảm giác mình vừa tự lấy đá đập chân mình.
---