Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 94: Thẩm Du Hi: Sâu mọt

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Hai búp bê đứng cạnh nhau, nhìn chăm chăm vào hình phản chiếu trên tủ, đôi mắt không chớp lấy dù chỉ một lần. Cả hai duỗi tay ra, đặt ngón tay lên mặt kính như thể muốn xác nhận liệu bóng hình trên đó có thực sự là hình dáng hiện tại của mình hay không.

 

Ban đầu, Thích Triêu không quấy rầy Sương Giám và Huyền Giám, chỉ lặng lẽ đứng chờ bên cạnh. Nhưng mười phút trôi qua, thấy hai búp bê vẫn chưa có ý định rời đi, Thích Triêu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

 

"Có phải hai đứa thấy không hài lòng ở điểm nào không?"

 

Hắn không kiềm được, lên tiếng hỏi.

 

Thích Triêu và Thanh Vũ là hai người hoàn toàn khác nhau. Lúc chế tạo Song Kính, hắn thiết kế cả hai theo ý tưởng của mình. Dù màu mắt và màu tóc tương tự với thiết kế gốc song từ đường nét khuôn mặt đến phụ kiện trang phục của Sương Giám và Huyền Giám đều rất khác so với Song Kính trước đây.

 

Hai búp bê đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu của mình thì nghe thấy Thích Triêu hỏi, biểu cảm của cả hai không thay đổi gì nhiều nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự lo lắng và bối rối như sợ khiến hắn hiểu lầm.

 

"Rất đẹp."

 

Sương Giám trông tựa như tuyết lập tức trả lời. Hàng mi trắng khẽ rung, cậu nhìn về phía Thích Triêu, giọng điệu có phần cẩn trọng và dè dặt: "Bọn con thích lắm."

 

Huyền Giám không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Thích Triêu. Đợi Sương Giám nói xong, cậu mới gật đầu thật mạnh.

 

Nghe có vẻ hai búp bê đều không có ý kiến gì về cơ thể hiện tại, Thích Triêu bật cười: "Vậy thì tốt rồi."

 

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Mình lên phòng khách trước nhé, hai con vừa tỉnh, cần phải bổ sung năng lượng."

 

Huyền Giám và Sương Giám không phản đối, chậm rãi theo sau Thích Triêu. Do chưa quen với cơ thể tách biệt nên cả hai đi rất chậm, Thích Triêu vẫn luôn ngầm để ý đến hai búp bê.

 

Lúc bước đến chỗ cầu thang, hắn duỗi tay ra, nói: "Mấy con vừa tỉnh mà có thể đi vững thế này đã là giỏi lắm rồi, lên cầu thang mệt lắm, để ba đỡ hai đứa."

 

Thích Triêu lo bọn nhỏ sẽ vấp khi bước lên cầu thang.

 

Nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, Sương Giám và Huyền Giám hơi khựng lại. Vài giây sau, chúng nắm lấy tay hắn.

 

Nhiệt độ cơ thể con người cao hơn nhiều so với búp bê.

 

Hai búp bê cùng dõi theo bóng lưng của Thích Triêu. Một lúc sau, như đã thống nhất được chuyện gì đó, chúng quay đầu nhìn nhau. Không cần nói ra, chỉ bằng ánh mắt, chúng đã hiểu nửa kia của mình đang rất vui vẻ.

 

Huyền Giám là người đầu tiên dời mắt đi, cậu nắm chặt ngón tay của Thích Triêu, nhớ lại hình ảnh phản chiếu trên mặt kính.

 

Lúc đó, thay vì nói là ngắm nhìn diện mạo mới của mình thì chi bằng nói Sương Giám và Huyền Giám đang quan sát cơ thể đã tách rời độc lập, không khác gì một con người bình thường.

 

Từ khi sinh ra, Song Kính đã sống với một cơ thể dị dạng. Thật ra, chúng có thể chịu được đau đớn, cả hai không bận tâm đến việc phải dính liền với nửa kia của mình. Thứ Song Kính chán ghét chính là ý nghĩa tồn tại của bản thân, chúng không thể chấp nhận rằng sự tồn tại của mình chỉ để thỏa mãn thói tò mò độc ác của loài người.

 

Mãi đến tận bây giờ, Huyền Giám vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng bị vây quanh, chế giễu ở kiếp trước. Đám người kia đối xử với chúng chẳng khác gì những con chó, bắt chúng bò lăn trên mặt đất, thưởng thức dáng vẻ thảm hại, méo mó của cặp song sinh.

 

Nhưng giờ thì khác.

 

Huyền Giám và Sương Giám biết người cha hiện tại rất thương mình. Cơ thể của chúng được cha dùng dao tỉ mỉ chạm khắc, chứa đựng trong đó là niềm mong mỏi chứ không phải sự ác ý lạnh lùng.

 

Thích Triêu dẫn Sương Giám và Huyền Giám ra khỏi tầng hầm. Biểu cảm trên mặt đôi búp bê rất bình tình, như thể không mấy quan tâm đến thế giới bên ngoài. Song Thích Triêu vẫn nhìn ra chúng không hề điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.

 

Hắn mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí bằng cách trò chuyện, giới thiệu về ba búp bê trong nhà.

 

"Bọn nhỏ ngoan lắm, dạo gần đây còn đang chăm chỉ học hành nữa." Nhắc đến búp bê nhà mình, Thích Triêu không khỏi tự hào. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng xoa đầu hai búp bê bên cạnh: "Chắc chắn tụi con sẽ thích mấy anh lắm đấy."

 

Sương Giám và Huyền Giám gật đầu nhưng trong lòng lại càng thêm căng thẳng. Vì ít được yêu thương nên cả hai cực kỳ nhạy cảm, trong mắt cặp búp bê này, tình thương của Thích Triêu dành cho chúng là thật nhưng đồng thời, chúng không chắc liệu Thích Triêu có thích mình nhất hay không.

 

Bọn chúng biết Thích Triêu từng tạo ra rất nhiều búp bê, những búp bê đó đều chỉ có một người cha duy nhất là hắn. Có lẽ, nếu những búp bê kia không thích chúng, Thích Triêu cũng sẽ bị ảnh hưởng, dần dần chán ghét cả hai.

 

Hàng mi trắng của Sương Giám khẽ rung, sự tự ti âm thầm trào dâng trong lòng. Huyền Giám nhìn qua Sương Giám một cái rồi nắm lấy tay cậu, mím chặt môi.

 

Thích Triêu đang mở cửa nên không nhận ra biểu cảm và hành động nhỏ của hai búp bê đằng sau. Đợi đến khi hắn quay người lại, Sương Giám và Huyền Giám đã khôi phục dáng vẻ bình thường.

 

"Chắc mấy anh con đang ở trong phòng khách. Sau khi học xong cả đám thường hay xem phim để thư giãn."

 

Thích Triêu cười nói, hắn biết Song Kính rất nhút nhát bèn nhẹ nhàng xoa đầu chúng để động viên: "Đừng căng thẳng."

 

Sương Giám và Huyền Giám gật đầu, cả hai vừa ngẩng lên thì đã thấy ba búp bê Thích Triêu nhắc đến xuất hiện ở huyền quan từ khi nào không hay. Gặp ba búp bê nọ, biểu cảm trên mặt hai đứa vẫn chẳng có gì thay đổi nhưng cơ thể lại cứng đờ, không biết phải phản ứng như thế nào.

 

Thích Triêu đứng bên cạnh nhìn Lan Lạc, Li Bạch và Hướng Nguyệt, hắn chủ động mở lời giới thiệu: "Đây là Sương Giám và Huyền Giám, tụi con phải chăm sóc cho hai em, hòa thuận với nhau đó có biết chưa?"

 

Lần trước lúc Hướng Nguyệt chào đời hắn cũng đã nói thế nên giờ nghe lại câu này, Lan Lạc không có cảm xúc gì đặc biệt, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ mọi khi. Li Bạch bên cạnh vui vẻ như mọi ngày, cậu giơ tay hào hứng đáp: "Dạ, baba!"

 

Thích Triêu ừ một tiếng, dẫn bọn nhỏ vào phòng khách. Từ đầu đến cuối, Sương Giám và Huyền Giám luôn đi sát theo hắn, không nhìn các búp bê khác lần nào.

 

Chỉ khi Li Bạch chủ động chào hỏi, Sương Giám và Huyền Giám mới cứng nhắc đáp lại một câu. Hai đứa này còn ít nói hơn cả Hướng Nguyệt, song khác với Hướng Nguyệt có tính tình trầm lặng, hai búp bê chẳng biết phải nói gì cho đúng.

 

Khi nãy lúc Thích Triêu ở dưới tầng hầm, đám Hướng Nguyệt đang ở trên lầu đọc sách. Cả ba biết hôm nay baba sẽ đánh thức hai búp bê mới nên gần đến tối, ba đứa nối đuôi nhau chạy xuống phòng khách, bật màn chiếu đợi Thích Triêu về.

 

Trên màn chiếu là bộ phim hoạt hình Lan Lạc yêu thích nhất, Thích Triêu nhìn thoáng qua, đôi mắt ánh lên ý cười. Lan Lạc là một búp bê rất chung thủy, bộ hoạt hình dài 60 tập này cậu có thể xem đi xem lại nhiều lần mà không thấy chán.

 

"Đây là phim hoạt hình Lan Lạc yêu thích nhất. Nếu có thời gian, Sương Giám và Huyền Giám cũng có thể xem chung với anh thử xem, biết đâu hai đứa cũng sẽ thích nó thì sao."

 

Nghe Thích Triêu nhắc đến tên mình, Lan Lạc ngẩng lên nhìn hắn, mái tóc hơi xoăn màu vàng kim khẽ lay động, tỏ rõ sự đồng tình.

 

Cậu dừng lại một chút rồi nhìn hai búp bê đứng sau lưng Thích Triêu, cười nói: "'Gấu cầu vồng' hay lắm đó."

 

Trước mặt Thích Triêu, Lan Lạc luôn sẵn sàng thể hiện vẻ thân thiện của bản thân.

 

Sương Giám và Huyền Giám nhìn nụ cười của Lan Lạc, im lặng một lúc rồi gật đầu.

 

Li Bạch bên cạnh nhìn lên màn chiếu, nghĩ nghĩ một lúc rồi lấy cái điều khiển từ xa để trên bàn, đôi mắt màu hổ phách dưới lớp mặt nạ hơi sáng lên, cậu nói với hai búp bê mới đến: "Còn một bộ phim hoạt hình khác cực kỳ hay luôn, siêu nhân ngầu lắm á."

 

Hình ảnh trên màn chiếu không ngừng thay đổi.

 

Thích Triêu biết chuyện Li Bạch thích bộ phim hoạt hình này, bản thân hắn cũng cảm thấy bộ phim siêu nhân đó rất thú vị. Hắn cười cười, ngước nhìn màn hình chiếu, đúng lúc thấy bản tin mới nhất đang được phát trên kênh tin tức.

 

[Số người mất tích đang ngày một tăng, quân đội đã thành lập một nhóm đặc biệt để điều tra chuyện này. Mong các công dân Đế Quốc giữ bình tĩnh, không cần quá lo lắng.]

 

Tuy đây là thời bình nhưng thỉnh thoảng ở Lam Tinh sẽ xảy ra những sự việc như vậy. Thích Triêu nhìn thoáng qua màn hình, không mấy để tâm. Li Bạch chuyển kênh sang bộ phim hoạt hình mình yêu thích, bắt đầu liến thoắng giới thiệu với Sương Giám và Huyền Giám phim này hay thế nào, thú vị ra sao. Thích Triêu thấy thế thì bật cười một tiếng, rảo bước đi vào bếp.

 

Có Li Bạch ở đây, chắc hẳn Sương Giám và Huyền Giám sẽ sớm thả lỏng thôi.

 

Kể từ khi bắt đầu chế tạo Song Kính, thời gian Thích Triêu ở cạnh Thẩm Du Hi cũng giảm đi ít nhiều. Đặc biệt là sau khi Thẩm Du Hi rời đi, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua các cuộc gọi video.

 

Ban đầu, Thích Triêu không cảm thấy chuyện này có gì to tát, dù gì thì ngày nào họ cũng thấy nhau kia mà. Song lâu dần, hắn nhận ra mình bắt đầu nhớ Thẩm Du Hi.

 

Tuy ngày nào cũng gọi cho nhau nhưng suy cho cùng thì qua video, Thích Triêu không thể nắm tay Thẩm Du Hi và lại càng không thể trao anh một nụ hôn. Không được tiếp xúc tứ chi với người yêu, Thích Triêu cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

 

Vừa nhấn nút gọi vài giây bên kia đã chấp nhận. Nửa người trên của Thẩm Du Hi xuất hiện giữa không trung, có vẻ như thời tiết khá lạnh nên anh mặc rất dày, cổ áo lông che gần hết khuôn mặt khiến anh trông nhỏ nhắn hơn bình thường.

 

Thích Triêu nhìn khung cảnh xa lạ sau lưng Thẩm Du Hi, hỏi: "Anh đang ở ngoài à?"

 

Bên phía Thẩm Du Hi hơi tối, anh gật đầu, nét mặt mang ý cười, dùng giọng điệu mềm mại đáp: "Ừ, anh vừa ra ngoài giải quyết một số việc."

 

"Mạc Tư đi chung với anh hả?"

 

Thẩm Du Hi ừ một tiếng, quay quang não qua hướng Mạc Tư.

 

Mạc Tư chỉ lộ nửa người như Thẩm Du Hi, mặc một bộ đồ dày chẳng kém gì anh. Phía trên lớp băng vải tầng tầng lớp lớp là một chiếc mũ ấm áp. Nhìn thấy Thích Triêu, Mạc Tư hơi mấp máy môi, gật đầu chào hắn.

 

Thích Triêu mỉm cười đáp lại, hắn vốn định kể với Thẩm Du Hi chuyện hoa văn xuất hiện trên mặt Song Kính, nhưng giờ thấy anh Thẩm đang ở bên ngoài, Thích Triêu không nói thêm gì nữa mà chỉ dặn dò một câu: "Anh nhớ chú ý an toàn nhé, làm xong việc thì về nhà mình nói chuyện tiếp."

 

Ngừng một lát, hắn bổ sung thêm: "Bây giờ cũng muộn rồi, anh Thẩm với Mạc Tư ráng tranh thủ về sớm đi."

 

"Được."

 

Thẩm Du Hi nhìn ra Thích Triêu có chuyện muốn nói với mình. Anh nhẹ giọng ừm một tiếng, đôi mắt màu lam hơi híp lại rồi nói tiếp: "Chút nữa anh về ngay, em không cần lo lắng đâu. Về đến nhà anh sẽ gọi cho em."

 

Cuộc gọi kết thúc, hình chiếu trên không trung cũng theo đó mất tăm. Mạc Tư đứng bên cạnh nhìn cha mình như đang suy tư chuyện gì đó, khàn giọng hỏi: "Cha, bây giờ trường khảo nghiệm có hơi đông ạ?"

 

Dưới chân Mạc Tư là những vệt máu khô, nửa người dưới cũng loang lổ dính đầy máu nhưng đôi tay ôm búp bê vải lại sạch sẽ đến kỳ lạ.

 

Hôm nay là ngày Mạc Tư cùng cha dọn dẹp lũ "sâu mọt" trong trường khảo nghiệm. Cha không cho phép ở đây có người chết nhưng những con "sâu mọt" kia đều là những kẻ trên tay đã nhuốm đầy máu của đồng loại.

 

Toàn thân Thẩm Du Hi sạch sẽ không tỳ vết, có vẻ như anh hơi sợ lạnh, đôi tai bị đông cứng đến mức ửng đỏ. Sau khi tắt quang não, anh liền đút tay vào túi, nhẹ nhàng hỏi: "Còn bao nhiêu tên nữa?"

 

"Một tên ạ."

 

Thẩm Du Hi ừ một tiếng: "Để A Cốt xử lý đi, chúng ta về trước."

 

Mạc Tư gật đầu, vừa mở lốc xoáy không gian đã nghe giọng nói dịu dàng của cha vang lên bên tai: "Thời khắc đó sắp đến rồi."

 

Mạc Tư không hiểu ý cha là gì, đến khi bước vào lốc xoáy, y mới sực nhận ra rằng cha đang trả lời câu nói khi nãy của mình:

 

Dạo gần đây trường khảo nghiệm có hơi đông.

 

Đó là vì thời khắc đó sắp đến rồi.

 

Nghĩ kỹ lại thì đám "sâu mọt" sát hại đồng loại kia đều là những người đầu tiên ở Lam Tinh có được năng lực đặc biệt. Vậy là bọn chúng đã tiến vào giai đoạn cuồng hóa rồi sao?

 

Mạc Tư nhìn bóng lưng cha mình, thầm nghĩ: Nếu kế hoạch đã bắt đầu, có lẽ cha sẽ sớm không còn nhiều thời gian để liên lạc với Thích Triêu nữa.

 

Thật ra Mạc Tư rất thích nhìn cảnh cha và Thích Triêu ở bên nhau. Tưởng tượng đến chuyện hai người họ không gặp nhau một thời gian, y vô thức siết chặt con búp bê vải trong tay. Mạc Tư không nghĩ ngợi linh tinh nữa, lẳng lặng bước theo Thẩm Du Hi.

 

Gió đông lạnh buốt thấu xương, đêm nay có rất nhiều người không thể yên giấc. Thanh Vũ vừa trở thành thợ chế tác cấp bậc thầy, đây là lần đầu tiên gã được Hội trưởng của Hiệp hội dẫn vào tầng cao nhất của viện nghiên cứu.

 

Sau lưng Thanh Vũ là Dược Cơ - nữ búp bê cấp S gã vừa chế tạo.

 

Khác với Song Kính, Dược Cơ chỉ bị cụt một chân. Cô lảo đảo theo sau Thanh Vũ, nhìn cha mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đầy ắp hy vọng.

 

Thanh Vũ không thèm để ý đến cô, gã theo sát Hội trưởng, vui vẻ bước vào phòng bảo mật. Giây tiếp theo, toàn bộ tâm trí của gã đều bị cỗ máy khổng lồ trước mắt thu hút. Thanh Vũ nhìn vật thể kỳ lạ kia, kích động hỏi: "Đây chính là thứ đó à?"

 

"Ừ."

 

Hội trưởng đã lớn tuổi, nói một câu phải thở gấp vài lần nhưng đôi mắt ông ta vẫn rất sáng. Ông nhìn Thanh Vũ, cười nói: "Mỗi một thợ chế tác cấp bậc thầy được Hiệp hội công nhận đều sẽ đến đây để nhìn nó."

 

Thanh Vũ quan sát cỗ máy phát ra tiếng rền vang trước mặt, thất thần thốt lên: "Đây là cỗ máy có thể tạo ra người năng lực sao?"

 

Hội trưởng cười cười, vỗ nhẹ lên vai gã, dịu giọng nói: "Cậu đã mang đến một búp bê cấp S, có muốn thử không?"

 

"Năng lực đặc biệt của Dược Cơ là tối ưu hóa thị lực. Nếu cậu không cần năng lực này thì bên phía quân đội sẽ tiếp nhận búp bê."

 

Thanh Vũ hiểu ý Hội trưởng, nghĩ đến năng lực tối ưu hóa thị lực của búp bê, gã có hơi chán ghét. Thanh Vũ quay đầu, nhìn búp bê sau lưng mình, nói: "Để quân đội dùng đi, xem như cống hiến cho Đế Quốc."

 

Hội trưởng mỉm cười, phất tay ra hiệu. Ngay lập tức, có hai người đột nhiên xuất hiện, túm lấy Dược Cơ đứng sau lưng Thanh Vũ, kéo cô vào khe hở của cỗ máy.

 

Đôi mắt Dược Cơ mù mịt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được một cơn đau dữ dội ập đến. Búp bê thường không quá nhạy cảm với đau đớn nhưng giờ đây, Dược Cơ cảm thấy mình như thể chết đi. Cánh tay bị cưỡng ép tháo ra, đôi mắt bị móc rỗng, từng tấc da thịt trên cơ thể đều bị lột sạch.

 

Dược Cơ đau quá.

 

Cha ơi, Dược Cơ đau quá.

 

Thanh Vũ nghe tiếng thét chói tai vọng ra từ cỗ mày, gã cau mày lại. Hội trưởng nhìn thoáng qua, cười nói: "Xong ngay thôi."

 

Lời vừa dứt, cỗ máy phát ra một làn khí kèm theo đó là một tiếng "đinh" vang lên, một khối Mẫu Thạch màu đỏ sẫm bị cỗ máy đẩy ra.

 

"Gọi quân đội cho người đến lấy năng lực đi."

 

Hội trưởng nói với người đàn ông đứng bên cạnh, ông ta cầm Mẫu Thạch lên rồi quay sang Thanh Vũ, ôn tồn nói: "Đế Quốc sẽ thưởng công xứng đáng cho cậu, cậu cứ yên tâm."

 

Búp bê mà gã dốc công chế tạo giờ chỉ còn là hư vô. Vốn Thanh Vũ còn có chút không vui nhưng nghe đến câu này, mọi bất mãn bỗng chốc tan biến. Dù vậy, gã vẫn cố tỏ vẻ khiêm tốn, giả dối đáp: "Đâu có gì đâu, tất cả đều vì Đế Quốc, phần thưởng không quan trọng."

 

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận